Nhậm Kha về nhà, sau khi rửa mặt đơn giản, cô để mái tóc mới khô một nửa đi đến bên mép giường, màn hình điện thoại đang sạc pin ở tủ đầu giường hiển thị trò chơi đã cập nhật xong.
Nhậm Kha dùng mật khẩu tài khoản mà Trình Đẳng gửi đến đăng ký trò chơi, chỉ chốc lát sau đã nhận được lời mời kết bạn từ người dùng có tên là DD.
Nhậm Kha bấm “đồng ý”.
Đối phương gửi yêu cầu giọng nói đến.
Sau khi kết nối, trong tai nghe phát ra âm thanh quen thuộc của Trình Đẳng: “A Kha?”
Giọng rất trầm, nhuốm phần mệt mỏi, trầm trầm mà cuốn hút, có thể hỗ trợ giấc ngủ.
Nghĩ đến đây, Nhậm Kha cảm thấy buồn cười.
Khi cất tiếng, trong giọng nói cô mang theo ý cười: “Bắt đầu bây giờ à?”
Nghe được ý cười nhẹ trong tiếng cô, Trình Đẳng cong môi theo, mệt mỏi cũng vơi đi đôi chút.
Hai người tán gẫu vài câu, chờ kết quả ghép đội của hệ thống.
Nhậm Kha cảm nhận được sự im ắng trống trải bên phía Trình Đẳng, bèn hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Câu hỏi này đến quá đột ngột, Trình Đẳng ngớ ra một giây, đang định trả lời thì thấy hệ thống thông báo đã ghép đội thành công, vài người chơi đã đồng thời xuất hiện trong team.
Trình Đẳng không thể nói chuyện được nữa nên dứt khoát tắt chế độ micro.
Nhậm Kha thấy vậy cũng tắt theo, không hỏi anh thêm gì nữa.
Một đội có mấy người, lúc này họ đều chăm chú điều khiển nhân vật trong game.
Nhưng không lâu sau, Nhậm Kha đã mệt mỏi vô cùng.
Ban ngày ở phòng phẫu thuật cô tập trung cao độ, lúc này lại im ắng vô cùng khiến tinh thần khó mà tập trung nổi.
Trận game vừa diễn ra được một nửa thì cô đã từ tư thế ngồi xếp bằng giữa giường đổi sang nằm bẹp dí.
Khi chiếc điện thoại đập vào tai lần thứ ba, Nhậm Kha không giãy giụa được nữa, chớp mắt tiến vào mộng đẹp.
Sau đó trên màn hình trò chơi, Trình Đẳng trơ mắt nhìn nhân vật có tên “AK” đột nhiên nhảy ra khỏi phạm vi kiểm soát của chính mình, chạy lung tung khắp nơi, sau khi nhảy nhót tưng bừng thì bị phe địch lấy được một mạng dễ dàng.
Động tác của AK khiến đồng đội ngơ ngác im lặng chốc lát, sau khi hoàn hồn lại thì tức muốn mắng tục.
Trình Đẳng hơi nhíu mày, ngón tay nhanh chóng điều khiển dọn dẹp tàn cuộc giúp Nhậm Kha, trong lòng cũng thầm suy đoán tình hình bên cô.
Đang nghĩ nghĩ suy suy, ánh mắt anh vô tình chú ý đến thời gian trên màn hình điện thoại, thế là anh ngẩn ra, bất giác mỉm cười.
A Kha, chắc em ngủ rồi.
Đêm khuya, trong phòng chờ VIP của sân bay, ánh đèn sáng rỡ như ban ngày.
Trình Đẳng đưa lưng về phía mọi người, chân dài bắt chéo ngồi một mình trên ghế sofa.
Một tay anh đỡ đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình điện thoại.
Trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười có phần bất lực, ánh mắt rất đỗi cưng chiều.
Tuy chỉ là một tích tắc ngắn ngủi nhưng một fan hâm mộ ngồi cách đó không xa đã nhanh chóng dùng điện thoại chụp lại hình ảnh này.
Trình Đẳng ra mắt mười năm, trừ những buổi biểu diễn và phim chiếu do chính chủ tuyên truyền thì rất ít khi anh xuất hiện.
Nhưng anh càng như vậy thì độ nổi tiếng lại càng tăng.
Như thể bạn càng thần bí thì fan hâm mộ càng thêm mê đắm bạn vậy.
Đối với fan hâm mộ thì những tin tức liên quan đến anh, dù thỉnh thoảng chỉ đăng lên một tấm ảnh chụp bóng lưng thôi cũng quý giá lắm rồi.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Nhậm Kha vẫn còn say giấc nồng thì bức ảnh fan hâm mộ chụp góc nghiêng của Trình Đẳng này đã xuất hiện trên các phương tiện truyền thông với mấy chục ngàn lượt chia sẻ liên tục.
Sau đó công chúng truyền thông bắt đầu chạy theo xu hướng, tìm kiếm phong cách ăn mặc của người đàn ông trong ảnh từ trên xuống dưới, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua game đang chơi hiển thị trên màn hình điện thoại của Trình Đẳng kia được.
Vì vậy khi Đinh Thành nhận được cuộc gọi mời hợp tác từ phía công ty game ấy, trong lòng anh ấy có chút xúc động.
Làn sóng nhẹ nhàng tối hôm qua, chơi tốt đấy! Rất tốt!
Chẳng mấy chốc cư dân mạng đã đăng bức ảnh lên diễn đàn dành riêng cho trò chơi ấy.
Có người vô tình được ghép đội trong game với Trình Đẳng đêm đó lập tức hiểu ra, cũng nối gót đăng bài: Hóa ra đêm đó ông đây được ghép đội đánh vương giả với siêu sao! Người chơi được nửa ván đã biến mất kia là ai vậy! Đào nốt đi ạ!
Dĩ nhiên sẽ đào không ra.
Vì lúc đó, người bị đào đang tập trung tinh thần bận rộn trên bàn mổ.
Về những xôn xao dư luận trên mạng, nếu Trình Đẳng không nói đương nhiên Nhậm Kha cũng sẽ không biết gì.
Đầu tháng sáu, Trình Đẳng đóng máy.
Lúc Đinh Thành đến đón mới biết Trình Đẳng đã quay phim ba đêm liên tiếp, vì vậy đã đề nghị anh nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng quay về thành phố B.
Mới dứt lời đã bị Trình Đẳng lắc đầu từ chối.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay: “Không cần đâu, về luôn đi.”
Anh nói thế đương nhiên Đinh Thành cũng không có gì tò mò, xoay người dặn dò trợ lý đặt vé máy bay.
Sáng ngày hôm sau, cả ekip thuận lợi quay về thành phố B.
Đinh Thành đưa Trình Đẳng về dưới căn hộ, hẹn thời gian gặp lại lần sau rồi mới vừa ngáp vừa đóng cửa xe rời đi.
Trình Đẳng về nhà, thấy cả phòng khắp nơi đều được dọn dẹp quét tước sạch sẽ ngăn nắp, anh đoán là Nhậm Kha đã đến đây.
Anh muốn gọi cho cô nhưng lại lo cô đang bận việc, do dự vài giây, cuối cùng chỉ soạn tin nhắn gửi cho cô.
Nhắn xong để điện thoại xuống, Trình Đẳng không màng việc ăn uống gì nữa, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc say.
Đến khi tỉnh giấc, ngoài cửa sổ đã lên đèn.
Trình Đẳng lim dim mắt, mò điện thoại bên mép giường.
Trên màn hình vẫn trống trơn như ban đầu, chưa có hồi âm.
Vẫn còn bận ư?
Nhậm Kha đúng là bận rộn nhiều việc mà.
Buổi sáng kiểm tra phòng bệnh xong, buổi chiều đến khoa y khoa đại học B tham gia hai tiết học thay cho trưởng khoa của khoa mình.
Trên đường lái xe về bệnh viện lại gặp tình huống khẩn cấp cần cô giúp đỡ, thế là cô theo vào phòng phẫu thuật, đến khi ra ngoài đêm đã khuya.
Quần áo mặc bên trong bộ đồ phẫu thuật vô khuẩn đã thấm ướt mồ hôi, dính nhớp trên người cô.
Cô tắm rửa sơ qua, thay lại quần áo của mình, sau khi áo phông mềm mại và quần dài được mặc vào người cô mới có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Một ngày đã kết thúc.
Nhậm Kha lái xe ra khỏi hầm, nheo mắt tiến vào đường lớn.
Trên đường đi gặp đèn đỏ, cô bấm nút onedrive rồi giơ tay chống trên bệ cửa sổ xe xoa xoa cổ.
Hai bên đường là những hàng cây cổ thụ lớn.
Bên ngoài các cửa hàng nhỏ là dãy đèn tròn chân không nối tiếp nhau rọi sáng những bộ bàn ghế, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Cách Nhậm Kha không xa là một chiếc bàn gỗ lớn, một đám học sinh ngồi vây quanh nhau đang hát bài chúc mừng sinh nhật.
Tiếng cười vang vọng, trên mặt những đứa trẻ là vẻ khoe khoang thoải mái khó diễn tả.
Tuổi trẻ, thật tốt biết bao.
Nhậm Kha khẽ mỉm cười nhìn họ, dần dà nhớ lại sinh nhật trước kia của mình.
Năm ấy cô mới 15 tuổi.
Vừa khéo lại là chủ nhật, nhóm bạn cùng phòng hẹn nhau ra ngoài cổng trường ăn lẩu.
Nhưng về hơi muộn nên bị trường nhốt ngoài cổng.
Các cô gái đợi rất lâu nhưng không thấy bảo vệ gác cổng quay lại, vì sợ bị giáo viên quản lý ký túc xá điểm danh đêm vắng nên họ đành lấy hết can đảm trèo tường vào.
Chuyện trèo tường này khi bé Nhậm Kha vẫn hay làm.
Thấy bạn cùng phòng nhát gan nên cô giúp các cô gái trèo vào tường thuận lợi trước mới nhảy lên, đạp tường ba bước leo lên đầu thành tường.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị nhảy xuống thì thấy thấp thoáng bên ngoài rừng cây nhỏ có ánh đèn pin thay nhau rọi vào.
Là thành viên của hội học sinh đi kiểm tra sân ban đêm!
Nhậm Kha giật mình, vội vàng nhảy xuống.
Chân vừa chạm đất, tiếng quần áo bị rách và một giọng nam có phần non nớt gần như vang lên đồng thời.
“Ai đó?” Giọng cậu trai kia phát ra từ hướng có ánh sáng, rất cẩn trọng và lạnh lùng.
Dưới hàng rào, các cô gái bị giọng nói ấy dọa sợ nên cả đám đều im thin thít, không dám thở quá mạnh.
Sau ba giây im lặng, chẳng biết ai kêu lên “Chạy mau”, thế là cả đám ngay tức khắc chạy tứ lung tung như chim bay khỏi tổ vậy.
Nhậm Kha cũng muốn chạy lắm nhưng cô không thể chạy được.
Cô cứng đờ ra tại chỗ, trơ mắt nhìn ánh đèn pin và tiếng bước chân của người cố chấp nọ đến gần từng chút từng chút.
Trên trán đã đổ đầy mồ hôi vì sợ.
Nhậm Kha không màng đến việc lau chúng, trái tim đang đập nhanh như trống chân thành cầu nguyện, hy vọng ông trời sẽ giúp cô lần này.
Cô thề rằng sau này nhất định sẽ học tập thật giỏi, làm một đứa trẻ ngoan, tất nhiên cô cũng sẽ không trèo tường nữa đâu!
Có lẽ ông trời thật sự cảm nhận được sự thành tâm hối cải vào giờ phút này của cô nên tiếng bước chân của người kia dừng lại khi cách cô chừng năm mét, không tiếp tục tiến về trước nữa.
Sau đó cô lại nghe được một âm thanh mà đối với cô lúc này tựa như là tiếng nói từ thiên đàng.
“A Kha?”
Ánh sáng từ đèn pin rọi thẳng vào mắt khiến Nhậm Kha không thể thấy rõ người trước mặt.
Nhưng người gọi cô là “A Kha” chỉ có Trình Đẳng.
“Đẳng Đẳng?”
Trái tim như rơi xuống đất, Nhậm Kha mừng muốn chảy nước mắt: “Cậu hù tớ sợ muốn chết!”
Sau khi chắc chắn là cô, Trình Đẳng vừa bất lực vừa buồn cười, đang định tiến lại gần thì bị Nhậm Kha ngăn cản: “Cậu đừng tới đây!”
Trình Đẳng dừng chân, lại nghe cô nói: “Tắt đèn pin đi!”
Trình Đẳng làm theo, sau đó mới nghe Nhậm Kha nghẹn ngào nói: “Đẳng Đẳng, lưng áo tớ bị rách rồi!”
Trình Đẳng: “…”
Bảo sao anh chờ bên ngoài lâu vậy rồi mà cô không chạy.
Đáng đời! Ai bảo cậu lỳ!
Tuy trong lòng tức giận lắm nhưng Trình Đẳng vẫn quay lưng lại, cởi áo khoác của mình đưa cho Nhậm Kha.
Họ đang chuẩn bị rời khỏi đó thì lại thấp thoáng có ánh đèn pin từ ngoài rừng cây rọi vào.
Trình Đẳng dừng bước, nhanh chóng xoay người che chắn Nhậm Kha trước mình.
“Suỵt, đừng nhúc nhích.” Anh bảo.
Nhưng không may là người bên ngoài rừng cây vẫn phát hiện sự khác thường ở nơi này.
“Ai ở đó vậy?”
Trình Đẳng nghe thấy giọng đối phương là Bạch Nghiêm Triêu – bạn cùng lớp của mình, bèn trả lời: “Là tôi.”
“Trình Đẳng?” Bạch Nghiêm Triêu ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở đây làm gì vậy?”
“Đi tiểu!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi phát ra từ nơi các bóng cây chồng chéo nhau: “Cậu tắt đèn pin ngay cho ông!”
Nghe vậy, Bạch Nghiêm Triêu cười ha ha rồi tắt đèn pin đi, không quên trêu anh: “Là con trai với nhau có gì đâu mà ngượng?”
Khu vực sân thể dục trường họ chưa xây nhà vệ sinh nên thường có những người có nhu cầu gấp sẽ đến rừng cây này giải quyết.
Đương nhiên Bạch Nghiêm Triêu cũng chẳng nghi ngờ gì Trình Đẳng.
Nhưng sau khi nói xong, cậu ta cũng muốn đi vệ sinh.
“Này Trình Đẳng, tôi cũng muốn đi giải quyết chút, cậu chờ tôi về chung đi.”
Nói đoạn, cậu ta cất bước chân hướng về phía Trình Đẳng và Nhậm Kha.
“Má!” Trình Đẳng mắng nhỏ: “Cậu cút ra xa tí! Đi tiểu còn muốn tìm bạn đồng hành à!”
“Biết rồi! Không ngờ da mặt cậu mỏng thế đấy.”
Trình Đẳng chăm chú quan sát bóng dáng Bạch Nghiêm Triêu, thấy cậu ta thật sự quay người đi qua hướng khác mới cụp mắt nhìn Nhậm Kha đang trốn trong lòng mình.
Ngờ đâu lại thấy cô che mặt vô tư nhịn cười.
Trình Đẳng tức giận, nhéo mạnh cái má phồng lên của cô.
Sau khi nhận được ánh mắt tức giận từ cô gái, anh mới giận dỗi kéo tay cô nắm thật chặt.
Đợi tiếng sột soạt và tiếng nước chảy vang lên cách đó không xa, Trình Đẳng kéo tay Nhậm Kha nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Bạch Nghiêm Triêu bị tiếng chạy nhanh hỗn loạn của hai người thu hút, vội vàng mở đèn pin xoay người kiểm tra nhưng chỉ thấy Trình Đẳng nắm tay một cô gái chạy thật xa.
Bạch Nghiêm Triêu: Mẹ kiếp?
Thân là anh em tốt của Trình Đẳng, đương nhiên Bạch Nghiêm Triêu không báo cáo việc bất ngờ tối nay cho giáo viên biết nhưng không lâu sau chuyện này thì lại có tin đồn rằng Trình Đẳng là hoa đã có chủ, nó được đồn đại trong lớp và lan truyền ra cả trường.
Thậm chí giáo viên cũng đến để hỏi tình hình.
Chỉ là Trình Đẳng không thừa nhận, giáo viên cũng chẳng để tâm quá vào chuyện này.
Dù sao cậu học trò Trình Đẳng này bên cạnh ngoại hình đẹp thì thành tích cũng tốt, từ khi nhập học đến nay có rất nhiều nữ sinh thích anh.
Chỉ cần không ảnh hưởng việc học hành thì các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở vui vẻ bỏ qua chuyện lần này.
Đến tận bây giờ, việc bất ngờ tối hôm ấy ngoại trừ người trong cuộc là họ ra thì không có người thứ ba nào biết cả.
Nhậm Kha hoàn hồn lại, nhìn ánh đèn chỉ thị màu đỏ trong thang máy.
Cô nhớ lại dáng vẻ không có gì để nói của Trình Đẳng mỗi khi bị người ta hỏi về bạn gái, cô bất giác bật cười khẽ thành tiếng.
Chốc lát sau, cửa thang máy mở, cô lững thững bước ra.
Khi đang cúi đầu tìm chìa khóa thì nghe tiếng khóa cửa phát ra sau lưng.
Ánh đèn vàng ấm áp từ cánh cửa rộng mở sau lưng phả lên mu bàn tay cô.
Nhậm Kha giật mình xoay người lại, chỉ thấy người đàn ông mặc áo phông quần đùi đang đứng dựa cửa, mái tóc mềm mại hơi rối, mày nhíu nhẹ, nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi.
“Sao trễ vậy mới về?” Câu thứ nhất.
“Qua ăn cơm.” Câu thứ hai.
Dứt lời, anh không thèm để ý Nhậm Kha có phản ứng gì mà đã xoay người đi vào nhà.
Nhậm Kha ngơ ngác đi theo vào trong, mãi đến khi ngồi trước bàn ăn, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Ăn cái gì?”
Trên mặt bàn trống trơn, chẳng có một cái gì.
Cơm đâu?
Nhưng Trình Đẳng không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhắn tin cho cậu sao không trả lời?”
Tin nhắn sao?
Nhậm Kha lấy điện thoại trong túi ra nhấn nhấn hai cái, rồi nhún vai bảo: “Hết pin.”
“…” Trình Đẳng im lặng một hồi, cúi đầu chẳng biết suy tư gì mà chợt cười khẽ: “Thôi bỏ đi.”
Giây tiếp theo, anh đứng dậy đi vào bếp.
Chỉ chốc lát sau lại như có phép thuật bưng ra một bát mì trong vắt với hai quả trứng bên trên, đặt xuống trước mặt Nhậm Kha.
“A Kha.”
Tiếng chuông trong phòng khách vang lên tích tắc, biểu thị một ngày mới đã đến.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Anh vẫn giống hệt như thuở bé, nhớ rõ ngày sinh nhật của cô hơn cả chính bản thân cô.
Tựa như đóng dấu, khắc ghi rõ nét trong trí nhớ, chưa bao giờ quên mất.
Đêm ấy, Nhậm Kha ăn hết một tô mì trường thọ.
Nhiều năm trôi qua, đây là tô mì sinh nhật đầu tiên kể từ sau sinh nhật lần thứ 16 của Nhậm Kha.
Trình Đẳng vẫn luôn ở bên cạnh cô nhưng chẳng biết đã ngủ từ lúc nào.
Anh nhắm mắt nằm xiêu vẹo trên ghế sofa, cổ áo vô tình để lộ ra một phần xương quai xanh, nom gợi cảm thu hút ánh nhìn nhưng lại gầy gò vô cùng.
Mái tóc mềm mại rủ xuống trán nhưng không giấu đi được vẻ mệt mỏi hiện rõ dưới mắt anh.
Nhậm Kha muốn gọi anh dậy để đi vào phòng ngủ, ánh mắt nhìn xuống tay anh, cô đột nhiên ngớ người, mất đi khả năng ngôn ngữ.
Chốc lát sau, cô ôm hộp thuốc sang, quỳ một chân trên tấm thảm lông bên cạnh Trình Đẳng, cẩn thận xử lý những vết phồng rộp nhỏ trên đầu ngón tay anh.
Cùng lúc đó điện thoại của Trình Đẳng để trên bàn ăn “ting” một tiếng, màn hình sáng lên.
Ánh mắt Nhậm Kha có thể nhìn tới, cô thấy một tin nhắn thông báo chuyến bay.
Khởi hành vào bảy giờ sáng.
Tính ra thì anh chỉ còn lại ba tiếng để nghỉ ngơi thôi.
Nhậm Kha cụp mắt, trong hốc mắt cô đã đỏ hoe từ lâu, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Trong lòng đau nhói vô cùng.
Đẳng Đẳng à, anh có thể đừng đối xử tốt với em như vậy được không?
__
Lời tác giả:
Nhậm Tiểu Kha: Tớ chính là tớ, không giống pháo hoa!
Trình Tiểu Đẳng: Bạch Nghiêm Triêu, cậu có thể cút xa chút không!
Bạch Nghiêm Triêu: Không.