Đêm đó, sau khi đi vào sảnh tòa nhà, Nhậm Kha xác nhận rằng cửa đã khóa lại mới yên tâm.
Lúc này cô thấy người đàn ông ngoài cửa vẫn không chịu rời đi, bèn lấy điện thoại ra đi đến khúc rẽ gọi cho phòng bảo vệ.
“Chào anh, đây là phòng bảo vệ phải không? Tôi là chủ phòng 2301 ở tòa C.”
Cô đè nén cảm giác đau như bị gió tạt trong cổ họng, trầm giọng nói: “Tôi vừa thấy một người đàn ông lạ lanh quanh ngoài tòa nhà rất lâu, phiền các anh mau cho người đến hỏi thông tin của anh ta.”
Nghĩ lại, cô bổ sung thêm: “Dù sao, an toàn là trên hết.”
Cô cố ý nói rõ và chậm hai chữ “an toàn”.
Chẳng mấy chốc đã có hai bảo vệ xuất hiện bên ngoài tòa nhà và đưa người đàn ông tự xưng là phóng viên kia ra khỏi tiểu khu.
Nhậm Kha chờ đến khi bóng dáng ngoài tòa nhà rời đi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến những ngày gần đây Trình Đẳng không ở thành phố B nên chẳng mấy chốc cô đã quên đi chuyện này.
Cô nghĩ mọi việc đến đây là kết thúc nhưng có vẻ cô đã đánh giá thấp drama cuộc sống rồi.
Nhậm Kha vốn đã hơi sốt nhẹ, đêm trước lại bị người ta chặn ngoài tòa nhà hứng gió đêm lâu ơi là lâu.
Sang hôm sau, cả người đã sốt nặng đến mê man, mà bản thân cô cũng không biết.
Cô vùi mình trong chăn, mặc dù nghe được tiếng chuông điện thoại, cũng giãy giụa một lúc lâu nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc mình đang trong mơ hay là ở thực tế.
Vì trong mơ cũng có người không ngừng gọi cho cô.
Giọng của cậu thiếu niên trầm trầm, xuyên qua loa điện thoại lọt vào tai cô, bình thản khiến người ta đau lòng.
“A Kha, tớ không có nhà.”
“A Kha, họ không cần tớ.”
“A Kha, tớ rất khó chịu.”
A Kha, A Kha…
Ngực Nhậm Kha như bị nghẹn một cây bông gòn đang nóng cháy, bùng lên ngọn lửa khiến người ta sốt ruột.
Cô muốn nói với anh rằng, cậu vẫn còn tớ mà.
Nhưng mũi miệng đều bị người ấy chặn kín, không thể lên tiếng.
Đối phương cứ rêu rao bên tai cô, giọng điệu nghiêm nghị và tức giận.
Nhậm Kha, cô không nên quay lại!
Nhậm Kha, cô tránh xa thằng bé ra.
Nhậm Kha, cô không xứng đáng ở bên cạnh thằng bé.
Nhậm Kha, Nhậm Kha, Nhậm Kha…
Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi đã đánh thức cô dậy.
Khoảnh khắc mở mắt, trước mắt ngậm nước, cơn đau đớn nơi trái tim co rút gần như lan tràn ra cả toàn thân.
Cô mệt mỏi nhìn chằm chằm trần nhà, ngẩn ngơ rồi lại ngẩn ngơ cho đến khi chuông điện thoại vang lên lần nữa.
Nhậm Kha hoàn hồn, lau qua loa mặt mình rồi vội vàng bấm nút nghe.
— Là mẹ.
“Kha Kha à.” Giọng nói ấm áp của mẹ Nhậm dần dần xoa dịu trái tim bất an của Nhậm Kha: “Mẹ với ba con về nước, bây giờ đang ở nhà ông nội đây.
Mấy giờ con tan làm để mẹ bảo tài xế đến đón.”
“Hôm nay con được nghỉ.” Nhậm Kha cười nói: “Lát nữa con về.”
Nhậm Kha biết giọng mình không được thoải mái nên cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng người ở đầu bên kia điện thoại là mẹ ruột của cô, cô chỉ vừa nói câu đầu tiên, mẹ Nhậm đã nhận ra sự khác thường.
“Con bị cảm đấy à?” Mẹ Nhậm hỏi: “Uống thuốc chưa? Có lên cơn sốt không?”
Nhậm Kha nhỏ nhẹ đáp tiếng “Vâng”, thuận miệng nói dối: “Uống thuốc rồi ạ, mẹ yên tâm, lát nữa gặp nhé!”
Dứt lời, cô vội vàng cúp máy.
Tay vừa buông xuống thì lòng bàn tay chạm phải một mảng ướt nhẹp.
Nhậm Kha nghi ngờ nhìn sang, lúc này mới phát hiện gối của mình đã bị ướt hơn một nửa.
Nhậm Kha: “…”
__
Buổi trưa, hiếm khi cả gia đình đoàn tụ, ngồi ăn cơm quây quần bên bàn gỗ tròn cũ kỹ nhà ông nội.
Giữa chừng, ba Nhậm nói với mọi người ông ấy sẽ nhanh chóng chuyển công việc về nước, trước thời gian đó, mẹ Nhậm sẽ ở lại đây chăm sóc cho ông nội.
Mặc dù ông nội cứ liên tục từ chối nhưng vẫn không thay đổi được quyết tâm của ba Nhậm.
Mọi người luôn cảm thấy sinh mệnh rất dài, thời gian cũng còn nhiều.
Chuyện chưa làm xong nhiều đến vậy nhưng việc bầu bạn bên cạnh mẹ cha lại luôn bị người ta quên lãng.
Mãi đến một ngày, khi bạn quay đầu mới phát hiện tóc ba mẹ đã bạc trắng, dáng người thuở trẻ trung khỏe mạnh đã không còn, khi xuống cầu thang thậm chí họ còn phải khom người, run rẩy bước đi từ tốn.
Lúc này bạn mới nhớ ra, họ chưa từng bỏ qua từng khoảnh khắc chúng ta trưởng thành, vậy mà chúng ta lại vắng mặt vào thời điểm họ già đi.
Đến khi còn không kịp để bù đắp, thiếu hụt rất nhiều.
Khi ba Nhậm biết tin ông nội không còn nhiều thời gian nữa, ở bên kia bờ đại dương, ông chợt khóc không thành tiếng.
Chẳng mấy chốc ông đã quyết định cùng mẹ Nhậm — quay về nước.
Đối với người đàn ông đã ở độ tuổi gần 50 như ông, trên thế gian không còn bất cứ công việc làm ăn nào quan trọng hơn việc báo hiếu trước giường cha già.
Kiếm tiền có thể chờ nhưng người cha đã già của ông thì không thể chờ được nữa.
Dĩ nhiên Nhậm Kha tán thành hai tay với việc ba mẹ mình về nước.
Dù ngoài miệng ông nội Nhậm bảo phiền quá nhưng nụ cười trên mặt ông không thể lừa người được.
Mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Nhậm Kha bị mẹ giám sát uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, sau đó uống thêm hai ly nước ấm lớn, trùm kín chăn cho ra mồ hôi.
Mặc dù cách này đơn giản nhưng hiệu quả khá tốt.
Khi tỉnh lại, cả người Nhậm Kha nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tắm rửa xong, cô làm ổ trên ghế sofa ngẩn ngơ xem chương trình tivi nhàm chán.
Suy nghĩ đang rối bời thì bên bệnh viện gọi đến.
“Bác sĩ Nhậm.” Giọng y tá Lâm vừa vội vừa thở gấp: “Đoạn đường Thành Nam xảy ra tai nạn xe liên hoàn, trưởng khoa bảo em thông báo đến mọi người nhanh chóng đến đông đủ.”
“Được.”
Trước khi bắt đầu ca phẫu thuật, Nhậm Kha đứng bên bồn rửa tay vệ sinh tay mình kỹ càng, bỗng cô cảm giác công việc bác sĩ này cũng tốt đấy chứ, ít nhất có thể bận rộn không dư dả thời gian chấn chỉnh tâm trạng.
Rối bù thì cứ rối bù hết lên đi.
Xảy ra tai nạn xe liên hoàn nên có rất nhiều người bị thương, từ cấp cứu cho đến ngoại khoa, khoa nào cũng bận rộn không phân thân nổi.
Điện thoại Nhậm Kha nhận cuộc gọi khẩn cấp cả đêm nên đã hết pin từ lâu, cô để nó sạc pin ở khu vực y tá.
Ngày hôm sau khi công việc đã xong xuôi, Nhậm Kha vừa ra khỏi phòng cấp cứu thì thấy y tá Tiểu Lâm đang sốt ruột chờ ở ngoài cửa: “Bác sĩ Nhậm, cuối cùng chị cũng xong việc rồi.
Hồi sáng nay em trai chị có gọi đến, bảo là sau khi chị xong việc nhớ gọi lại đấy.”
Y tá Tiểu Lâm nghe giọng nói gấp gáp của đối phương nhưng lại không chịu nói rõ chuyện gì, đương nhiên cô ấy cũng không tiện hỏi quá nhiều, vì vậy lúc nào cũng chú ý đến tình hình phòng cấp cứu.
Lúc này chờ mãi mới thấy Nhậm Kha ra khỏi phòng phẫu thuật, nom cô gái còn căng thẳng hơn cả Nhậm Kha.
Thật ra Nhậm Kha đang hơi mông lung.
Em trai?
Em trai cô từ đâu ra vậy?
Cô nghi ngờ nhận lấy điện thoại, mắt nhìn vào màn hình mới phát hiện người gọi đến là Trình Đẳng.
Y tá Tiểu Lâm hiểu lầm anh là em trai cô có lẽ là vì cô đặt chú thích tên anh là — DD.
À…
DD = em trai.
Nhậm Kha vô thức cười khẽ, gọi lại cho anh.
Chuông vừa vang lên vài giây thì người đàn ông đã bắt máy: “Mới phẫu thuật xong à?”
Nhậm Kha nhìn đồng hồ đeo tay, không nói dư thừa: “Ừm, cậu tìm tớ à?”
“Có tiện nói chuyện không?” Trình Đẳng hắng giọng, nghe giống như là đang ngồi dậy.
Nhậm Kha ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ đôi chút rồi đi vào cầu thang: “Được.”
“A Kha,”
Âm thanh trong loa điện thoại trầm trầm rất cuốn hút, xen lẫn đôi chút trêu đùa: “Cậu hot rồi.”
“Gì cơ?”
“Video cậu cãi nhau với phóng viên ở trước chung cư đêm đó bị đăng lên mạng.
Bây giờ câu nói “Anh trai, xin hãy tự trọng” đã lên toutiao.”
Giọng Trình Đẳng nhẹ nhàng, Nhậm Kha nghe mà ngớ người rồi đến ngơ ngác.
Đến khi hoàn hồn lại, cô vội vàng mở Weibo ra xem tin hot ngày hôm nay.
Quả nhiên, video quay cô đêm đó đã bị phơi bày cho toàn thể quần chúng xem.
Không phải đã bảo sẽ che mặt cho tôi rồi ư?
Cái tên lừa đảo thù dai này!
Nhậm Kha tức giận đến nỗi hô hấp dồn dập.
Giọng Trình Đẳng càng thêm dịu dàng êm tai hơn: “Có cần tớ giúp cậu gỡ hot search không?”
“Không cần đâu.” Nhậm Kha thở dài một hơi, giọng có chút bực dọc: “Tớ chỉ là người vô danh tiểu tốt, chờ vài ngày tới tin tức sẽ hết hot thôi, không sao đâu.
Bây giờ cậu gỡ hot search giúp tớ sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho rằng tớ khác với mọi người đấy.”
Cậu vốn đã khác mọi người rồi mà.
Trong lòng Trình Đẳng nghĩ như vậy nhưng anh cũng thừa nhận cách giải quyết của Nhậm Kha là tốt nhất.
Anh đáp lại cô, sau đó dặn dò Nhậm Kha vài chuyện cần chú ý.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới chào tạm biệt Nhậm Kha rồi cúp máy.
Người đến là Đinh Thành.
“Nữ một có việc bận nên buổi quay đêm nay được đạo diễn đổi qua tối mai.” Đinh Thành quay ipad trong tay lại: “Lát nữa cậu sẽ quay với nam hai, quay xong phần của hôm nay là được nghỉ ngơi rồi.”
Trình Đẳng nghe anh ấy nói nhưng trong lòng lại nhớ đến ban nãy khi nói chuyện với Nhậm Kha, giọng cô khàn hơn bình thường.
Bị cảm sao?
Anh không yên tâm nghĩ.
Suy nghĩ vừa được khơi dậy thì tâm trạng không kiềm chế được.
“Dương Chiêu đâu rồi anh?”
Nhận được câu trả lời đối phương vẫn còn ở phòng ngủ.
Trình Đẳng nghĩ ngợi: “Sáng nay cho cậu ấy nghỉ ngơi đi, đợi quay xong em đưa cậu ấy về thành phố B.”
Thấy Đinh Thành ngơ ngác, Trình Đẳng tốt bụng bảo: “Anh ở lại đoàn phim trông coi giúp em nhé, có việc gì thì gọi cho em.”
Đinh Thành: wtf???
Bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Nhậm Kha mở đoạn video kia ra xem một hồi.
Sau khi chắc chắn hôm qua mình có đeo kính và đeo khẩu trang, hơn nữa sắc trời mờ tối vừa khéo đã giấu đi sắc mặt ảm đạm và quầng thâm mắt của cô.
Thậm chí ánh đèn đường mông lung kia còn làm đẹp ngoại hình giúp cô.
Ổn đấy, không xấu.
Lúc này cô mới yên tâm hơn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhậm Kha đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, trên đường đi không ai vây xem cô như quốc bảo cả.
Dù sao mọi người ai cũng bận rộn, chắc sẽ không chú ý đến tin hot ngày hôm nay đâu.
Nhậm Kha an ủi chính mình như vậy, vừa bước vào cửa phòng nghỉ ngơi thì bị ánh mắt lấp lánh của mọi người vây lấy khiến cả người cô mất tự nhiên.
“Tiểu Nhậm, sau này cô sẽ đảm nhận vị trí visual cho khoa chúng ta!” Một đồng nghiệp trước nay có quan hệ khá tốt với cô nói như vậy.
“Đúng lúc quá, video tuyên truyền cuối năm nay của khoa chúng ta để Tiểu Nhậm quay đi! Tựa đề sẽ là “Bác sĩ đẹp nhất khoa tai”! Thấy thế nào?” Một đồng nghiệp khác tiếp câu đùa giỡn.
Chủ đề vừa được mở ra thì không thể nào kết thúc ngay được.
Nhậm Kha bị mọi người anh một câu tôi một câu trêu ghẹo đỏ hết cả mặt mũi: “Mọi người đừng mang tôi ra đùa giỡn thế! Dọa tôi sợ vào phòng phẫu thuật căng thẳng thì làm sao?”
“Đơn giản thôi!” Vài đồng nghiệp trẻ tuổi hơn đồng thanh kêu lên: “Đánh một trận vương giả thôi!”
Nhậm Kha: “…”
Đương nhiên kế hoạch đánh vương giả không thể hoàn thành được.
Mọi người ai cũng bận rộn cả đêm qua, mệt mỏi chỉ ước ngồi ngay xuống đất ngủ một giấc.
Cuối cùng, mọi người chỉ về phòng trực và phòng làm việc nghỉ ngơi chốc lát rồi lại đứng dậy khoác áo blouse vào, đi về phía phòng bệnh và phòng khám.
Nhậm Kha vẫn còn hơi nghẹt mũi, sáng sớm cô giao ca xong, nghĩ vẫn còn một ngày nghỉ bệnh nên bắt xe về nhà ông nội.
Sáng sớm hôm nay ba Nhậm đã lên máy bay ra nước ngoài, mẹ Nhậm thì lái xe đi tiễn ông nên trong nhà chỉ còn lại ông nội và bảo mẫu.
Hai người họ biết cả đêm qua Nhậm Kha không được ngủ nên hối thúc cô ăn cơm và uống thuốc, sau đó bảo cô mau mau đi ngủ.
Không ai làm phiền, Nhậm Kha đánh một giấc từ mười giờ sáng đến chín giờ tối.
Mở mắt ra là do bị cuộc gọi đến đánh thức.
“Xin chào, tôi là Nhậm Kha.” Ý thức cô vẫn đang mơ màng, không biết rõ người gọi là ai: “Cho hỏi là ai vậy.”
Trình Đẳng nghe giọng cô đã đoán được cô đang ngủ, anh cười cười đáp: “Là tớ, Trình Đẳng.
Cậu đang ngủ ở nhà à?”
Nhậm Kha tùy tiện “ừ” một tiếng, xoa xoa mặt, cảm thấy sai sai bèn sửa lời: “Hôm nay được nghỉ, tớ ở nhà ông nội.”
“Vậy à?”
Bảo sao nghe giọng cô đã ổn hơn rất nhiều.
Biết cô ở nhà ông nội, có người chăm sóc nên Trình Đẳng yên lòng, bảo: “Vậy cậu ngủ tiếp đi, không có việc gì nữa.”
Nhậm Kha không nghi ngờ gì anh, chỉ đáp lại rồi để điện thoại xuống, cuộn kín mình trong chăn, nhanh chóng ngủ thiếp đi lần nữa.
Lúc ấy, Trình Đẳng đang xách hai phần cháo nóng đứng ngoài cửa nhà Nhậm Kha.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của cô bên tai, trên môi anh nở nụ cười vừa cưng chiều vừa bất lực.
“A Kha, cái đồ con heo nhà cậu.”
Mặc dù trong lòng rất tiếc nuối nhưng anh vẫn cúp máy, gọi điện thoại cho trợ lý Dương Chiêu.
“Trình Đẳng, chuyện gì thế?”
Dương Chiêu lớn hơn Trình Đẳng 5 tuổi, mặc dù là trợ lý của Trình Đẳng nhưng bên cạnh đó, hai người họ cũng xem nhau là anh em, luôn gọi nhau bằng tên.
Nghe được ở bên phía Dương Chiêu chưa tắt máy xe, Trình Đẳng thở nhẹ một hơi, vội nói: “Khoan đậu xe, chúng ta đi ăn chút gì đi, tối nay về đoàn phim.”
Anh vốn lo rằng Nhậm Kha bị bệnh, một mình trốn trong nhà không có ai chăm sóc nên mới vội vàng quay về gặp cô.
Bây giờ biết có ông nội đang ở bên cạnh cô, hơn nữa giọng cô cũng ổn hơn nhiều nên anh không cần phải ở lại nữa.
Nhưng Dương Chiêu lại không hiểu suy nghĩ của Trình Đẳng.
Nghe Trình Đẳng bảo sẽ quay về đoàn phim trong đêm, vẻ mặt Dương Chiêu ngơ ngác.
Wtf?
Sáu giờ sáng họ từ đoàn phim lái về thành phố B, bây giờ còn chưa kịp ăn trưa, Trình Đẳng đã quyết định sẽ trở về đoàn phim?
Chạy qua chạy lại mười mấy tiếng như vậy là muốn hành xe hay là hành anh ta vậy?
__
Vở kịch nhỏ do tác giả viết:
Những năm ấy, một người đàn ông lạnh lùng tên – DD rơi từ trên mây xuống.
Sau khi kết hôn, một dạo Trình Tiểu Đẳng bị fan gọi đùa là — người đàn ông rơi xuống từ trên mây.
Không phải muốn chê anh hết thời mà là hình như anh bỗng trở nên cuồng vợ đến lạ.
Nhớ năm ấy anh lạnh lùng biết bao! Mỗi lần phỏng vấn đều ăn nói thận trọng, weibo cá nhân hoang vu còn hơn cỏ dại, ngoại trừ tuyên truyền phim mới quay, đăng thông báo, cập nhật lịch trình biểu diễn ra thì fan hâm mộ không hề thấy được bất cứ tin tức nào về cuộc sống hằng ngày của anh.
Nhưng từ sau khi Trình Tiểu Đẳng kết hôn, phong cách thay đổi bất ngờ.
Biểu hiện cụ thể là — những bài đăng hiếm hoi của anh sẽ thế này.
Ngày 1 tháng x năm x, trời trong.
Đây là điện thoại ba vợ tôi mua cho tôi!
【Đăng kèm ảnh: Iphone 1x】
Ngày 2 tháng x năm x, trời trong.
Đây là cháo gà mẹ vợ tôi hầm cho tôi!
【Đăng kèm ảnh: Một nồi cháo gà】
Ngày 3 tháng x năm x, trời trong.
Đây là thịt viên ông nội vợ tôi nấu! Ăn từ bé cho đến lớn, từ mùi vị đến cách nấu đều giống như xưa!
【Đăng kèm ảnh: Một đĩa thịt viên.】
Ngày 5 tháng x năm x, trời trong.
Đây là máy trợ thính vợ tôi mới mua cho tôi.
【Đăng kèm ảnh: Ảnh chụp tai trái, trên người còn mặc bộ đồ ngủ lông xù màu xám trắng.】
Ngày 10 tháng x năm x, trời trong.
Đây là vợ tôi, suỵt, phải len lén thôi.
【Đăng kèm ảnh: Nhậm Kha đeo khẩu trang, mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, ảnh chụp lén bóng lưng ở hành lang bệnh viện.】
Phong cách như vậy kéo dài mấy tháng, cho đến một ngày.
Ngày 15 tháng 1x năm x, trời râm.
Đây là nhóc tì vợ tôi sinh! Tôi ghét nó vì cướp vợ của tôi! Cướp ông nội! Cướp ba! Cướp mẹ!
【Đăng kèm ảnh: Không có ảnh:)】
Fan hâm mộ rối rít bình luận: Không ngờ một ngày nam thần rơi khỏi đám mây, lại tiếp đất như vậy? Thậm chí… Còn có chút đáng yêu?
Trình Tiểu Đẳng trả lời: Trọng điểm là cái này à?:)
Nhậm Tiểu Kha: @Trình Tiểu Đẳng: Ngốc xít! Con trai anh tè ra quần anh rồi kìa! Còn làm trò ngu ngốc!.