Đối Phương Muốn Thông Báo Với Anh Rằng Vứt Mẹ Trúc Mã Đi

Ngụy tiên sinh nghìn tốt vạn tốt, duy nhất chỉ có một vấn đề, hắn là một con người rất cổ điển, internet đối với hắn chỉ là công cụ dùng để làm việc, ngôn ngữ trên mạng một từ cũng không hiểu, Tạ Dịch thường nói hắn tuổi không lớn mà đã có xu thế già hóa bản thân.

Mấy thứ đơn giản ở máy tính thì Ngụy tiên sinh vẫn biết dùng, Tạ Dịch từ nhỏ vốn đã dính người vô cùng, bây giờ vẫn như xưa không thay đổi chút nào, đi làm mà có thời gian nhàn rỗi là không ngừng nhắn tin oanh tạc hắn.

“Tích”  Ngụy Tần đang xử lý công việc trên máy tính liền nhận được tin nhắn trên di động, cầm lên xem liền cười.

Tạ Dịch gửi cho hắn một cái biểu cảm hôn môi, anh mỗi ngày chào hỏi hắn đều dùng cái icon này, Ngụy tiên sinh theo thói quen gửi lại ba chữ kèm theo dấu chấm câu.

[Cũng hôn cậu.]

Tạ Dịch ở đầu bên kia ngồi trong WC nghịch ngợm nhận được hồi âm trên màn hình quả thực vô cùng bất lực, tên đồ cổ này không biết dùng icon biểu cảm trả lời lại hay sao?

[Anh đang làm gì đó? [づ ̄3 ̄]づ]

[Đang làm việc, tôi chuẩn bị đi siêu thị mua ít đồ ăn, cậu có muốn ăn gì không?]

[Không muốn gì, tôi khá là muốn ăn anh [*^__^*] hì hì……]

[Ừm, buổi tối về rồi ăn, cậu làm việc nghiêm túc đi, chớ có nghịch ngợm.]


[Exm? (excuse me) Anh đuổi tôi? Tần Tần anh không yêu bảo bảo sao? Bảo bảo thật đau lòng đó ~╭[╯^╰]╮bảo bảo không thèm để ý đến anh!]

[Ách?]

Tạ Dịch sau khi nhận được dòng tin ba chữ kia, sau đó đợi đến mốc người mà không nhận được thêm tin nhắn mới nào, tức giận đến mức suýt thì quẳng di động, vách ngăn nhà vệ sinh bị anh đập đến kêu ầm ầm, ngay cả dỗ người khác cũng không biết, anh tỏ vẻ mình thực sự tức giận! anh mở khung biểu cảm, thở phì phì tìm icon biểu cảm của mình gửi cho Ngụy tiên sinh.

[Anh như vậy sẽ bị người ta bạo cúc biết không]

[Anh còn như vậy tôi sẽ làm anh cả ngày]

[Anh nói chuyện với chồng mình như thế sao]

Mà Ngụy tiên sinh bên kia nhận được thì là..

[Hình ảnh bị lỗi]

[Hình ảnh bị lỗi]

[Hình ảnh bị lỗi]

Messenger của Ngụy tiên sinh phiên bản rất lâu đời, không nhận được biểu tình của Tạ Dịch, hắn đoán Tạ Dịch gửi cho mình ảnh tự chụp của anh, vì trước kia cũng từng có lần như vậy, lúc ấy hắn gửi lại dấu chấm hỏi, Tạ Dịch hỏi hắn đẹp hay không, tuy rằng hình ảnh không thấy được, Ngụy tiên sinh cũng vẫn khen anh.

Nghĩ rằng đợi Tạ Dịch về nhà rồi lấy điện thoại của anh xem ảnh chụp là xong, cho nên lần này hắn như cũ gửi câu khen ngợi.

“………” Đây là hắn đang khiêu khích! Khiêu khích! Tạ Dịch tức đến đỏ cả con mắt, nhìn dòng khen thưởng trên màn hình, trong lòng đã đem Ngụy tiên sinh làm trăm ngàn lần!

Lúc này trong WC lại có thêm vài đồng nghiệp đi vào, Tạ Dịch nghịch ngợm lâu như vậy cũng không ngu, cùng đồng nghiệp chào hỏi vài câu, liền cất điện thoại rồi đến bồn rửa rửa tay.

“Anh nghe gì chưa? Nghe nói tổng công ty điều tổng giám đốc đến đây quản lý mà đến bây giờ còn chưa thấy xuất hiện ở công ty thông báo nhận chức đó.”

“Gì cơ? Ba tuần trước nghe nói tân tổng giám sẽ tới, thế mà đến bây giờ còn chưa tới sao?”


“Chuyện này chắc không phải chứ? Nghe nói vị mới tới này là công tử ở tập đoàn chính, tuổi còn trẻ đến đây luyện tập lãnh đạo, chuyện này không đùa được đâu.”

“Ha, vậy thì cũng có là gì chứ, mấy tên con nhà giàu này ỷ vào trong nhà có quan hệ, có tên nào mà không ăn chơi đàng điếm bên ngoài?”

“Đúng đúng, nói không chừng vị này sớm chìm đắm trong ôn hương, luyến tiếc không muốn đi cũng nên.”

“Ha ha rất có khả năng, hoặc là bị mắc cái bệnh gì đó không sạch sẽ, trốn ở đâu đó chữa rồi!”

Tạ Dịch qua gương liếc mắt nhìn bọn họ, đối với mấy loại bàn tán này trong công ty anh luôn không thể nào tiếp cho nổi, thứ cho anh nói thẳng, bên trong công ty bà tám luôn ở khắp nơi, anh không xen vào mà cũng lười quan tâm.

Rửa tay sạch sẽ Tạ Dịch liền mở cửa ra ngoài, trước khi cửa đóng lại còn nghe được có người nhỏ giọng mắng câu “giả thanh cao!”

Tạ Dịch biết trong khoảng thời gian này do lão thủ trưởng khen anh mà tạo nên sự phản đối từ các đồng nghiệp, gần đây đúng lúc có một vị trí trống là chủ quản, mọi người ngầm cạnh tranh nhau, anh lại không để ý, chung quy lên chức ở công ty thì phải có thành tích, lắm mồm cũng không thể ngồi vào cái vị trí đó được.

Sau khi về nhà Tạ Dịch vốn định thực hiện một màn trò chơi trừng phạt vui tai vui mắt, vừa vào cửa liền thấy Ngụy Tần vốn dĩ đang ngồi trên sô pha nghe điện thoại, thấy anh đi vào vừa nói được một nửa liền cúp máy.

Tạ Dịch biết nếu như trong đó không có vấn đề thì hắn cũng không cần phải giấu diếm, anh cũng không buồn quanh co mà trực tiếp đi qua hỏi Ngụy tiên sinh, “Anh vừa gọi điện thoại cho ai?”

Ngụy tiên sinh không đáp lại, hắn đem điện thoại di động siết thật chặt, giống như sợ Tạ Dịch sẽ nhào qua cướp mất nó.

Tạ Dịch không làm thế, anh chỉ đưa tay ra nói: “Đưa điện thoại đây.”


“Tôi…” Ngụy tiên sinh do dự trù trừ, hắn sợ Tạ Dịch phát hiện bí mật của mình, nhưng lại càng sợ Tạ Dịch tức giận sẽ không để ý tới hắn, cuối cùng hắn vẫn đưa điện thoại qua.

Tạ Dịch cầm lấy, liếc mắt nhìn Ngụy tiên sinh, cái liếc mắt khiến trong lòng Ngụy tiên sinh hồi hộp một chút, hắn giống như cậu học sinh tiểu học phạm lỗi bị thầy giáo mắng, buồn bã ủ rũ.

Tạ Dịch cầm điện thoại trong lòng bàn tay xem một lượt, trước vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy tiên sinh liền trả lại.

“A Dịch? Cậu……”

“Hắc! Khần trương như vậy là làm sao?” Tạ Dịch nâng tay gõ lên đầu Ngụy tiên sinh một cái, “Chẳng lẽ anh ở sau lưng tôi ngoại tình với tiểu yêu tinh khác?”

“Không! Tuyệt đối không có!”

“Vậy không có thì tốt.” Tạ Dịch xòe tay nhún vai, “Tôi là bạn trai của anh, trừ việc bắt gian bồ nhí của anh thì mấy chuyện khác tôi đều không có hứng thú.”

“Về phần bồ nhí nha…..” Tạ Dịch sờ cằm, cười đến đầy mặt đáng khinh, “Bổn cung tự nhận đã cho vợ yêu ăn no, nói vậy bồ nhí cũng không có cửa mà xuất hiện nha..”

“…..” Ngụy tiên sinh có chút cảm động, trong lòng hắn thực ra cũng không vui khi phải gạt Tạ Dịch, chỉ là cuộc điện thoại vừa rồi yêu cầu hắn phải giữ bí mật, như vậy Tạ Dịch mới không vì chuyện hắn cất nhắc anh lên chức mà để bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận