Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Buổi sáng tôi bò dậy, rửa mặt cho tỉnh rượu, nhớ lại chuyện tối qua tôi mới phát hiện mấy thùng rượu tôi mang về đều dùng để chuốc say chính mình. Cầm thú chết tiệt, mang đến hai chai rượu vang là đã mua đứt được mẹ tôi rồi. Vừa đánh răng vừa lẩm bẩm chửi rủa, ai biết vừa quay đầu lại, tôi ngây cả người, bàn chải đánh răng rơi từ trong miệng xuống đất, sáng bảnh mắt ra đã gặp phải ác quỷ rồi… Vũ Đạo kìa!

“Này, sao anh lại ở nhà tôi?” Tôi đầu tóc rối bù thốt lên.

Vũ Đạo lau nhẹ bọt kem đánh răng bị tôi bắn lên trên mặt, điềm nhiên như không nói: “Vưu Dung, thói quen bắn kem đánh răng buổi sáng không tốt lắm đâu!” Nói xong, anh ta lách qua tôi đi vào rửa mặt.

Anh… tôi súc miệng qua loa, nhặt bàn chải đánh răng lên bỏ đi. Vũ Đạo rửa mặt xong liếc nhìn cái bàn chải đánh răng trong thùng rác, hỏi tôi: “Khăn của em là cái nào?”

Tôi chỉ luôn không cần nghĩ, thấy anh ta cầm lấy rồi tiện tay lau amwtj, rồi lại lau tay, sau đó thản nhiên nói: “Cảm ơn!” Sau đó quay người bỏ đi.

Anh… anh… quá là càn quấy rồi! Cái khăn kia tôi cũng không cần nữa! Đang định nổi điên thì bố lại kịp thời xuất hiện, gọi bọn tôi đến ăn sáng.

Gì cơ? Sao lại không thấy mẹ đâu cả thế này?

“Mẹ đâu bố?”

“Tối qua bà ấy uống vui lắm, cũng vừa mới ngả lưng thôi.” Bố giải thích.

Không phải đấy chứ! Tôi trợn mắt nhìn Vũ Đạo đang thản nhiên ngồi ăn bên cạnh, trong lòng thoáng chốc thấy kinh ngạc, sùng bái hẳn! Có thể uống rượu cả đêm với mẹ tôi mà không bị đưa đến bệnh viện, anh ta chính là người đầu tiên mà tôi gặp đấy, và chắc cũng là người cuối cùng luôn! Nếu trên tay có mấy nén hương thì có lẽ tôi đã sớm khấu đầu cúng bái rồi! Mẹ tôi ấy, tạm thời chúng ta không nhắc đến nữa, đã từng có lần bà quay về nhà thấy khát, vừa hay trong nhà lại không còn nước, mẹ đã mở chai rượu trắng 56 độ ra uống giải khát. Không ngờ Vũ Đạo giấu kín thật, anh ta có thể là một người hấp thụ cồn vô hạn giống mẹ tôi đây.

Nội tâm đang trào dâng lòng tôn kính vô hạn, Vũ Đạo lại sớm đã ăn sáng xong. Tôi ngây ra đó, quên mất bữa sáng này hẳn là không thuộc phạm vi ‘mời mọc’!

Vũ Đạo chào bố tôi: “Bác ạ, tối qua cháu đã làm phiền mọi người, mong bác thứ lỗi.”

“Thầy Võ, thầy khách khí rồi. Vưu Dung nhà chúng tôi sau này còn phiền thầy chăm sóc nhiều!” Bố tôi lại nói mấy lời cũ rích. Bố à, bố chẳng hiểu lí lẽ gì cả, bố bảo anh ta chăm sóc con sao, bố nhờ nhầm người rồi đấy!

“Cháu và anh trai đều rất thích Vưu Dung, mặc dù con người anh trai cháu kỳ quái nhưng y thuật tuyệt đối không có vấn đề, lần này người anh ấy nhờ cũng là bạn học người Anh của anh ấy, bác không cần lo lắng đâu ạ.” Được anh và bác sĩ Võ thích sao? Tôi đáng thương thật đấy… có điều rốt cục là anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.

“Cuối cùng thì tôi cũng yên tâm được rồi.” Bố tỏ thái độ ủy thác khiến tôi càng lúc càng bất an.

Tôi tiễn Vũ Đao xuống tầng, “Cầm… anh và anh trai rốt cục đã nói gì với bố mẹ tôi vậy? Gì mà bác sĩ với không cần lo lắng thế?”

“Bạn học Vưu yêu… quái, bây giờ vẫn chưa thể nói với em được, có điều có thể chắc chắn một chuyện là, Không thủ đạo của em sẽ nhanh chóng tiến bộ vượt bậc, người cũng sẽ trở nên đáng yêu hơn. Ngoài ra, em đừng lúc nào cũng gọi tôi ‘cưng, cưng*’ nữa, như thế sẽ khiến tôi bối rối lắm đấy.” Vũ Đạo nói xong liền cười rời đi, để lại một mình tôi trơ trơ đứng đó.

(Từ Cầm 禽, phiên âm là Qín, Vũ Đạo cố tình nói thành 亲, phiên âm Qīn, nghĩa là cưng, tỏ ý thân thiết, người dịch chú thích.)

Quay về nhà tôi lại gặng hỏi bố mẹ, bọn họ cũng một mực không nói. Bác sĩ Võ và Vũ Đạo, hai người đó đến nhà tôi rốt cục có mục đích gì đây? Mọi người lại đang giấu tôi cái gì vậy? Tâm trí lộn xộn, tôi bình tĩnh lại, suy nghĩ từng chút từng chút một. Sauk hi bác sĩ Võ đến nhà tôi, sau đó Vũ Đạo cũng nằng nặc đòi đến, Vũ Đạo lại nhắc đến bác sĩ người Anh nào đó, bố lại thấy yên tâm. Bánh ga tô hình như cũng chưa ai động đến, chẳng lẽ mẹ bảo tôi đi mua bánh là để cách ly tôi ra? Vậy lúc tôi đi mua bánh bọn họ đã bàn những chuyện gì? Tôi đãng trí lật sách, tay không cẩn thận bị cứa rách. Lúc nhìn thấy máu, trong đầu tôi bật ra một suy nghĩ, lẽ nào là kết quả xét nghiệm máu? Tôi bị bệnh nặng sao? Nhưng vì sao mẹ lại có vẻ vui mừng thế nhỉ? Chẳng lẽ lần trước câu nói đùa là tôi được nhặt về cũng là sự thật?

Không còn lòng dạ nào ở nhà vào cuối tuần, tối thứ bảy tôi liền quay về trường học. Dưới tầng ký túc, nhìn thấy một nam sinh đang say sưa thổi sắc xô phôn, không biết là đang bày tỏ tấm chân tình với bạn nữ sinh nào, khiến người ta hâm mộ vô cùng. Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt đang chơi violin của Vũ Đạo hôm đó, không biết đôi mắt đen lấp lánh kia đang nhìn ai?

Quay về phòng ký túc, tôi lại thấy Tiểu Dư đeo tai nghe nghe nhạc, Phạm Thái cau có mặt mày nhìn vào đống sách trên bàn. Phạm Thái thấy tôi đi vào thì vui mừng, chạy đến bên cạnh tôi, cầu cứu: “Vưu Dung, cậu mau nghĩ cách giúp mình đi mà!”

Chẳng lẽ là…? Tôi vội vàng ngó đầu qua cửa sổ nhìn xuống, cậu nam sinh đang thổi sắc xô phôn kia càng nhìn càng thấy quen. À, là một trong mấy cậu trai đụng vào bọn tôi vài ngày trước! Cũng phải thôi, mấy ngày đó liên tục đụng đến mười mấy hai chục người cơ mà, có điều cũng được một người có tài nghệ đấy chứ!

Quay đầu nhìn đống sách trên bàn, không chỉ có chỗ sách điện từ học và sách giáo khoa chúng tôi bị mất được mang trả lại, mà bỗng dưng còn thêm mấy cuốn sách chẳng biết là của ai nữa. Để tạo cơ hội mang sách trả lại, những bạn học không cướp được sách đúng là đã hao tổn tâm huyết mà!

Lúc này, Phạm Thái lại bất đắc dĩ lấy ra một chồng thư tình trong đống sách kia đưa cho tôi xem. Tôi không khỏi rấm rức nước mắt, nếu tôi có nhiều thư tình đến vậy thì tốt biết mấy, bán giấy vụn chắc chắn được ối tiền!

Đọc thư tình của bản thân giống như ăn mật vậy, ngọt ngào; còn đọc thư tình của người khác thì giống như uống dấm; mắc ói. Sau khi đọc qua loa một hai bức thư tình buồn nôn kia, dạ dày của tôi cũng chẳng chống đỡ được nữa, tôi mất kiên nhẫn nói: “Hay là cậu chọn một người đi cho rồi!”

“Phải đấy! Chọn một người đi, chọn xong là cậu được giải thoát thôi, còn bọn mình cũng không phải khốn khổ như thế này nữa!” Tiểu Dư cũng tháo tai nghe ra, khuôn mặt thiếu ngủ hốc hác nói: “Hôm qua và hôm kia, ghita, ác mô ni ca, sáo, thậm chí là nhạc cụ không biết tên của mấy dân tộc thiểu số cũng biểu diễn hết một lượt rồi, cậu cũng nên hạ quyết tâm đi, thêm mấy ngày nữa thì mình cũng không ứng phó nổi với lời phàn nàn của mấy nữ sinh ở phòng khác đâu!”

Phạm Thái lắc đầu không đồng ý. Có lẽ Tiểu Dư cuối cùng không nhịn được nữa, cô nàng mở toang cửa sổ, lớn tiếng gào xuống dưới: “Đừng có thổi nữa! Nếu không tôi đổ nước rửa chân xuống đấy!”

Không ngờ việc này lại thật sự chẳng có tác dụng, cậu nam sinh kia ngừng lại, ngẩng đầu lên đáp: “Cậu phải tôn trọng âm nhạc chứ!” Ngừng lại một lúc, cậu ta lại nói: “Hơn nữa, đó có phải là nước rửa chân của Phạm Thái không hả?”

“….” Hết sức rồi, bị cậu đánh bại ròi! Tôi thật sư muốn ném chậu hoa kia xuống!

Tiểu Dư thất bại nằm xuống giường, tôi đứng lên, bình tĩnh nói với nam sinh kia: “Phạm Thái bây giờ không có trong phòng, cô ấy đi ra ngoài rồi.”

Cậu kia nghe vậy, nghĩ một lúc rồi thu dọn đồ đi về.

Aiz, sớm biết về trường chịu tội thế này thì chẳng bằng ở nhà đợi cho rồi. Ngày mai nhất định phải đi tìm bác sĩ Võ hỏi rõ ràng về kết quả xét nghiệm máu mới được, nếu không tôi không sao yên tâm nổi. Nếu như đúng là tôi bị bệnh nan y thì chỉ hi vọng lúc còn sống, có thể để tôi làm đại mỹ nữ một ngày, hưởng thụ cảm giác trăng sao vây quanh mình, có như vậy thì…. Kiếp này tôi có thể nhắm mắt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui