Đời Sinh Viên Khổ Nạn

“Mẹ Vũ......” Tôi còn chưa dứt lời đã nhìn thấy ánh mắt mẹ Vũ lộ ra sự bi thương sâu sắc, bác sĩ Võ liền vội vàng an ủi bà ấy:

“Mẹ à, Tiểu Dung vừa mới đến, lúc này vẫn chưa thích ứng được với việc đổi cách xưng hô, có điều khả năng thích ứng của đứa trẻ này cực kỳ mạnh mẽ!” Bác sĩ Võ dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Đạo. Vũ Đạo hiểu ý bác sĩ Võ liền kéo tôi ra xa mẹ Vũ, thì thầm vào tai tôi:

“Mẹ chúng ta nói, cuộc sống sau này của em phải dựa vào bọn anh đấy."

“Anh nói thế là có ý gì?”

“Có nghĩa là tiền học phí, tiền sinh hoạt của em hoàn toàn lấy từ đây ra. Mà tiền sẽ dựa theo mức độ gọi mẹ thân thiết mà cho em.” Vũ Đạo vừa dứt lời, tôi ngay lập tức quay lại, trưng ra bộ mặt tươi cười, bổ nhào vào trong lòng mẹ Vũ, cất tiếng gọi chứa đựng tình cảm sâu sắc:

“Mẹ!!!”

Dựa theo tính cách của mẹ tôi, bà tuyệt đối sẽ không cho tôi một đồng nào, càng không mong chờ vào cha tôi, con người đáng thương luôn bị bóc lột đến không còn một đồng nào. Mẹ Vũ kéo tôi vào lòng, vui mừng vỗ vỗ lưng tôi. Vũ Đạo ở phía sau gật đầu hài lòng, giơ giơ tay biểu thị tôi đã nhận được 10 đồng tiền thưởng. Ài, tôi vừa mới lao vào trong ổ của cầm thú rồi, tiền đồ trong ngôi nhà cầm thú này thực sự đáng lo ngại lắm đây. (Thực ra cô cũng là một sinh viên cầm thú mà!)

Bác sĩ Võ cầm máy ảnh chụp cho mọi người một bức ảnh chung. Chụp ảnh xong, tôi nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy trong ảnh này mình rất kì quặc.

“Mẹ ơi, mẹ đẹp như vậy nhưng sao con lại không giống mẹ chứ, còn các anh tại sao lại giống mẹ như vậy!”

Bác sĩ Võ liền lên tiếng: “Con trai giống mẹ, con gái giống bố mà.”

Dứt lời liền lật trang cuối album có bức ảnh toàn gia đình ra, tôi đã được chiêm ngưỡng dung mạo của cha ruột. Cầm bức ảnh người cha thân yêu lên xem một chút, khỏi phải nói, ông thật sự bình thường, hơn nữa lại còn bị hói, xem ra chúng tôi xấu đến mức quốc tế hoá rồi!

“Chẳng trách, con ở trong ảnh cùng mẹ và các anh không cân đối tí nào.” Tôi không khỏi ảo não.

Vũ Đạo vỗ vỗ vai tôi an ủi: “Bây giờ em đã thay thế vị trí của bố rồi mà!”

“Thật vậy sao?” Tôi xốc lại tinh thần, mặt vui mừng thấy rõ, thật không ngờ ở trong nhà này tôi và người cha đã khuất lại có vị trí quan trọng như nhau.

“Tất nhiên!” Võ Đạo nghiêm túc gật đầu, “Em và bố giống nhau, vẻ ngoài không hài hòa với mẹ con anh.”

Hừ, hoá ra thay thế vị trí của người cha là như thế này đây. Cầm thú chết tiệt, tôi trừng mắt nhìn anh ta. Mẹ Vũ tỉ mỉ quan sát vẻ bề ngoài của tôi, cuối cùng đưa ra kết luận:

“Thực ra thì mũi thấp quá, nếu mũi cao hơn nhất định sẽ rất đẹp.”

Bác sĩ Võ trả lời mẹ Vũ: “Con đã mời cậu bạn học người Anh qua tết đến Thiên Tân rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ giúp mũi của Tiểu Dung cao lên.”

Mới đó mà đã âm thầm lên kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi rồi sao? Thảo nào ngày hôm đó mẹ lại bí ẩn như vậy, hoá ra là chuyện này. Nhưng đây chẳng phải là việc tốt sao!

Vào buổi trưa, lần đầu tiên gia đình chúng tôi cùng ăn cơm. Những món ăn do Trương Văn làm rất thanh đạm và ngon miệng, tôi đoán rằng anh ta rất thường xuyên xuống bếp. Mẹ Vũ rất quan tâm đến tôi, luôn luôn gắp thức ăn cho tôi, giống như muốn bù đắp đủ mười năm không chăm sóc vậy.

Trương Văn vừa gắp cái đùi gà cuối cùng vào bát của mình thì bị mẹ Vũ gắp lại từ trong bát sang cho tôi, Trương Văn giận dữ trợn mắt. Mà tôi thì lại không thích ăn đùi gà, vì vậy tôi chuyển qua cho bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ nhìn Vũ Đạo tỏ ý khoe khoang, đang định cầm lên ăn thì cơ thể đột nhiên run rẩy, cái đùi gà liền rơi xuống mặt bàn. Vũ Đạo nhanh mắt nhanh tay gắp lên, vốn định cho vào trong bát của mình, do dự một chút rồi gắp vào bát của Trương Văn, còn tức giận nói:

“Rơi xuống bàn rồi, vẫn nên để em ăn thì hơn!”

Đùi gà chạy một vòng tròn, bẩn bẩn, cuối cùng lại trở về bát của Trương Văn. Trương Văn mặt đỏ lên như phun ra ba lít máu vậy. Bác sĩ Võ mỉm cười nhìn Vũ Đạo, dùng ánh mắt thông cảm nhìn Trương Văn, cầm chậu rửa mặt đặt trước mặt Trương Văn, “Nhổ vào đây này!”

Trời ơi, lấy cả cái chậu rửa mặt ra để hứng máu sao. Có điều Trương Văn không nôn ra máu mà cay đắng nhổ xương đùi gà vào trong chậu. Một bữa ăn cứ như vậy kết thúc trong không khí kì quặc.

Sau khi bữa cơm kết thúc, mẹ Vũ lộ rõ vẻ mệt mỏi, vì vậy Vũ Đạo liền dìu bà ấy đi nghỉ. Có vẻ như tình trạng sức khỏe của bà ấy xem ra không lạc quan lắm. Bác sĩ Võ ưu tư nói:

“Sức khỏe của mẹ gần đây ngày càng kém, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, chẳng qua hôm nay gặp mặt em nên mới rời giường lâu như thế. Hiếm khi thấy mẹ có tinh thần như vậy.” Bác sĩ Võ gượng gạo nụ cười.

Nhân lúc Trương Văn rửa chén trong bếp, tôi lén lút hỏi bác sĩ Võ: “Trương Văn có phải là cô ca sĩ trong ban nhạc của bọn anh không?”

“Nó là nam ca sĩ, không phải là cô ca sĩ kia, có điều em cũng quen cô ca sĩ kia đấy.”

Bác sĩ Võ cười đến là thần bí. Tôi có quen biết một nữ thần quyến rũ như vậy sao? Đúng lúc đó Vũ Đạo đi qua, dựa vào bên cạnh, mở miệng nói: “Cô ấy là em họ của bọn anh.”

Ài, người trong nhà ai nấy đều tuấn tú xinh đẹp, chỉ có tôi là kém cỏi thôi! Người cha đã khuất của con ơi, lúc này con thật nhớ người.

Sau khi mẹ Vũ ngủ, bác sĩ Võ dẫn tôi đi tham quan các phòng trong nhà. Trong nhà có hai phòng ngủ đơn, hai phòng ngủ dành cho khách, tổng cộng có bốn phòng ngủ, còn có một phòng bếp được sửa thành phòng sách. Trên cửa phòng của bác sĩ Võ có dòng chữ: ‘Xin đừng gõ cửa’, anh ta cũng không bảo tôi đi vào. Còn trên cửa phòng của Trương Văn lại có dòng chữ: ‘Mỹ nữ mời vào!’, anh ta cũng chẳng muốn tôi vào xem đâu. Đến phòng của tôi, bác sĩ Võ mờ ám cười nhìn Vũ Đạo nói:

“Đây vốn dĩ là phòng của Võ Nhị, nhưng do em đến nên nó đã nhường lại phòng này cho em đấy, còn bản thân mình thì chuyển qua ở phòng sách.”

Tôi cảm kích nhìn Vũ Đạo trong khi đó anh ta lại tỏ vẻ tỉnh bơ. Mở cửa ra, bên trong phòng rất sáng sủa, rèm cửa xanh như bầu trời, có một bàn gỗ và một tủ quần áo kiểu cổ, chăn và ga trải giường có màu xanh nhạt như nước, đèn ngủ chạm khắc hình vỏ sò theo phong cách cổ điển châu Âu. Căn phòng được bày trí đơn giản, nhưng lại đầy sáng tạo. Bác sĩ Võ hỏi tôi: “Em có thích không?”

Tôi chân thành gật gật đầu. Bác sĩ Võ lại có ý khác, nói:

“Là Võ Nhị bày trí cả đấy.”

Tim tôi đột nhiên dấy lên cảm giác rất lạ.

Chiếc đèn ngủ vỏ sò đặt trên đầu giường kia khiến tôi thực sự rất thích, bất giác lại gần giơ tay vuốt nhẹ, bác sĩ Võ cười hi hi:

“Đây là cái đèn mang về từ Anh quốc mà Võ Nhị thích nhất đấy.”

Tôi liền ngừng tay, lẽ nào Vũ Đạo cũng thích vỏ sò, hoặc là thích một người nào đó thích vỏ sò? Nhân lúc Vũ Đạo có ở đây, tôi liền bê chậu thúy cúc kia đặt lên bệ cửa sổ. Bác sĩ Võ thấy vậy, cũng vội vàng bê chậu hoa mà anh ta đã tặng tôi lên, đặt ngay ngắn bên cạnh chậu thúy cúc, nháy nháy mắt nhìn Vũ Đạo, sau đó quay ra nói với tôi:

“Tiểu Dung, chậu hoa này vẫn phải nhờ em tiếp tục chăm sóc rồi.”

Cuối cùng cũng đi đến phòng sách mà Vũ Đạo ở, có điều chúng tôi đều chỉ đi lướt qua. Tham quan toàn bộ ngôi nhà, tôi cảm thấy có một điểm kì quái, đó là ngoài đồ gỗ gia dụng phổ thôngtrong phòng ngủ, còn lại đồ dùng trong phòng khách, phòng ăn đều được làm bằng kim loại.

Vào buổi chiều, tinh thần của tôi có chút chán nản, nhân lúc Vũ Đạo không ở đây, bác sĩ Võ nghiêm túc nói với tôi:

“Anh hi vọng em có thể như trước kia, dù cho có nhiều khó chịu thì vẫn phải vui vẻ, hạnh phúc, mỉm cười với cuộc sống.” Giọng nói của bác sĩ Võ có chút thay đổi, sau đó lại tiếp tục khuyên nhủ tôi:

“Em thử nghĩ một chút xem, chúng ta nhận nhau, em có được bao nhiêu là lợi ích đấy. Thứ nhất, nếu bị bệnh thì tại nhà đã có bác sĩ, thuận tiện hơn nhiều! (Tôi thà đi cả quãng đường xa để bác sĩ khác khám còn hơn.) Thứ hai vấn đề chuyên môn không hiểu, có thể hỏi Võ Nhị, thi cử có thể nhờ Võ Nhị nương tay một chút, nếu cậu ta không nương tay với em thì bọn anh ở nhà sẽ tự sửa bài thi giúp em. (Toát mồ hôi… bác sĩ Võ anh thật tuyệt vời!) Thứ ba, ngoài học kì này ra và cả sau này em cũng sẽ không phải tập thể dục buổi sáng, Trương Văn sẽ giúp em đóng điểm danh đầy đủ, nếu là thầy giáo khác dạy thể dục thì cậu ta cũng sẽ trộm con dấu để điểm danh đủ cho em, cậu ta dám không nghe lời thì anh và Võ Nhị sẽ tẩn cho cậu ta một trận! (Trương Văn tôi bắt đầu cảm thông cho anh rồi! )”

Bác sĩ Võ thấy tôi im lặng không lên tiếng, anh ta lại thấp giọng nói: “Anh biết lúc này mà đòi hỏi em là thực sự quá khó khăn.”

Tôi cắn cắn môi, yếu ớt nói: “Anh hai, vốn dĩ quen biết các anh là việc hết sức vui vẻ, em còn có một người mẹ vô cùng hiền từ, còn có những người anh thương yêu… nhưng em thực sự không thể vui vẻ được. Tuy nhiên, em sẽ dần dần quên… những chuyện nên quên, em nhất định sẽ khá hơn.”

Tôi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Vũ Đạo đang đứng ở cửa phòng khách, anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp như có điều gì khó nói. Vào lúc này, chúng tôi nhìn nhau từ xa, tôi rất muốn nghe Vũ Đạo giải thích, vì sao ban đầu không nói luôn rằng việc anh ta thích tôi là tình cảm anh em, mà lại trêu đùa tôi như vậy. Sau khi cho tôi một ảo giác hạnh phúc to lớn, lại cho tôi một hiên thực tàn khốc khác, vì sao, tôi nghĩ không ra, tôi muốn biết, nhưng tôi lại không thốt nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui