Đối Tác Cùng Nhà

Tối hôm đó sau khi dùng cơm xong thì có người tới tận phòng bệnh viện, mang cho tôi một bó hoa hồng nhiều màu sắc, đều là những màu sáng như trắng, hồng phấn, vàng... Sau khi thấy anh Ngủ Yên ra cửa nhận, tôi mới biết đó là hoa anh ta đặt.

"Tặng em này."

Anh Ngủ Yên đưa bó hoa được bọc giấy và thắt nơ xinh xắn cho tôi. Không thể không thừa nhận rằng tôi thích chúng vô cùng. Cứ hoa là thích rồi, lại còn đẹp thế này...

"Nhóc Nhung kia nói với anh là em thích bó hoa hồng kia lắm." Anh Ngủ Yên nói.

"Em thích lắm."

Giờ đây tôi có cảm giác vui vẻ ngập tràn. Anh Ngủ Yên cứ nhìn tôi mãi, sau đó anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói với tôi: "Nếu em thích thì ngày nào anh cũng tặng em."

Tôi thật thà nói: "Tốn tiền lắm. Với lại hoa này để được vài ngày mà..."

"Được rồi, vậy cứ khi nào hoa héo thì anh mua tặng em hoa mới."


Tôi gật đầu. Dường như tôi không định từ chối thứ gì từ anh Ngủ Yên nữa.

Tôi bò dậy mang hoa đi cắm vào bình, đặt ở đầu giường. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn nó đến ngẩn ngơ.

"Em... em đen đủi lắm, như sao chổi ấy. Không nghĩ sau này mình sẽ gắn bó với ai, chỉ nghĩ sẽ nuôi Huy với Nhung khi chúng học cấp 3, rồi đại học... Giờ thì em có anh rồi, có cả đứa nhỏ này nữa." Tôi sờ tay lên bụng, "Như kì tích ấy."

Anh Ngủ Yên sang bên giường của tôi ngồi xuống ngay cạnh, nói: "Anh mới là người gặp may mắn khi ở cạnh em. Em cứu anh hai lần thoát chết đấy thôi."

"Vậy là sau này có cô gái khác cứu mạng sống của anh thì sao?" Tôi hỏi lại ngay.

"Em Chi cũng biết ghen đấy à? Đáng yêu quá." Anh Ngủ Yên cười cười nhìn tôi, "Nếu vậy thì anh trả ơn bằng hiện vật thôi. Chứ tấm thân này anh tặng em rồi còn đâu?"

Tôi thẳng thật nói với anh Ngủ Yên: "Em ghen nhiều lần lắm. Cảm giác chẳng vui gì, khó chịu."

"Anh cũng ghen. Anh chỉ muốn đá bay hết mấy thằng dám đi cạnh em thôi."

Tôi bật cười: "Em hiều rồi."

"Ừm, em hiểu là tốt. Em yên tâm, em là đối tác của anh, mà anh thì làm ăn uy tín lắm."

"Còn một chuyện nữa. Tuy anh nói em không nên tự ti về bản thân nữa. Nhưng về chuyện đám cưới, em vẫn không thấy thoải mái. Em không biết phải nói với mẹ anh thế nào, nếu như... em nói mình chưa sẵn sàng để đứng trên lễ đường? Đó là điều em muốn nói với anh." Tôi vừa nói vừa sờ chiếc nhẫn trên tay.

Anh Ngủ Yên nói: "Chỉ cần không phải là việc em muốn bỏ chạy, thì em thích thế nào cũng được. Anh chờ đợi ngày em yêu cầu điều gì đó ở anh lâu lắm rồi."

"Chuyện này anh cũng đồng ý được ạ? Gia đình anh như vậy..."


Tôi chưa nói hết câu, anh Ngủ Yên đac áp sát tới, bàn tay luồn vào trong vạt áo tôi, thì thầm nói: "Mình đi đăng kí kết hôn là được rồi. Anh nhớ em lắm."

Khi anh Ngủ Yên chạm vào cơ thể tôi, tôi mới biết mình cũng nhớ anh ta tới mức nào.

Một tay anh ta kéo xuống phần mông của tôi, sờ soạng khắp nơi. Cơ thể tôi nóng lên từng đợt, bên tai còn phải nghe mấy lời thì thầm trêu ghẹo của anh Ngủ Yên nên ngại ngùng không thôi.

"E hèm, hai anh chị vui lòng nhớ đây là bệnh viện ạ."
1

Tiếng nói của y tá cắt ngang bầu không khí vội vã đôi bên. Anh Ngủ Yên vội vàng trèo xuống giường nói xin lỗi với y tá, lúc sau thì nhìn tôi hỏi có muốn xuất viện luôn không?

Tôi ngại ngùng gật đầu đồng ý.

***

Tôi và anh Ngủ Yên đăng kí kết hôn, sau đó tôi vẫn tiếp tục đi làm thêm một vài tháng trước khi nghỉ dưỡng thai. Thời gian đầu tôi vẫn ở nhà mình dù bị mẹ anh Ngủ Yên ngăn cản. Có vẻ như rất mong ngóng đứa cháu này, vì mỗi ngày ra cửa thấy các cô bác hàng xóm ôm cháu nhỏ đi dạo hóng gió mãi cũng vội lắm rồi. Sau khi bụng của tôi dần lớn hơn, tôi mới đồng ý chuyển qua nhà anh Ngủ Yên sống cùng bố mẹ chồng, cùng với cả Huy và Nhung. Hai đứa nó vốn là lí do khiến tôi không muốn rời khỏi nhà cũ.

Gia đình đột nhiên có thêm tiếng người, bố mẹ anh Ngủ Yên cũng vui vẻ lên trông thấy. Sống một thời gian tôi mới hiểu rằng mẹ anh Ngủ Yên không phải người độc đoán, cũng không khó tính. Những chuyện bà nói với tôi trước đây đều do nghĩ cho cả tôi và anh Ngủ Yên nên mới như vậy, chứ về mặt hình thức và tính cách thì bà rất ưng tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Nói đúng ra thì gu nhìn người của anh Ngủ Yên và mẹ anh ta là giống nhau, bảo sao cứ nhìn chằm chằm tôi mãi.


Mọi chuyện cứ diễn ra chậm rãi ngày qua ngày như để giúp tôi có thời gian thích nghi, anh Ngủ Yên cũng luôn giúp tôi để tôi có thể thoải mái hết mức có thể.

Ngày tôi hạ sinh đứa bé, chẳng hề có cảm giác đau đớn như tôi vẫn nghĩ. Mọi thứ đều thuận lợi, đứa bé xinh xắn kháu khỉnh, tôi thì vẫn khoẻ mạnh và sống nhăn răng. Không hề tệ hại như viễn cảnh tôi thi thoảng tưởng tượng rằng tôi sẽ bị khó sinh như mẹ mình giống các lời đồn tôi nghe được ngày bé. Đương nhiên làm mẹ bầu mà suy nghĩ tiêu cực thì không tốt nên tôi đã triệt để quên đi những chuyện không hay, mà chỉ tích cực nghĩ về những điều tốt đẹp phía trước, sống trọn vẹn những ngay trong mỗi giây phút của hiện tại.
1

Anh Ngủ Yên bế đứa bé ở ngay cạnh, gương mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên khi biết mình đã chính thức được làm bố của sinh linh nhỏ bé trên tay này.

Tôi cũng thấy vui lây, cười cười nhìn anh Ngủ Yên nói: "Hình như em vừa biết rõ hạnh phúc là gì và trông nó thế nào rồi đấy."

"Anh cũng thấy rồi." Anh Ngủ Yên dịu dàng đáp.
2

[Hết]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận