Quan điểm của Ôn Khách Hành
(Bốn)
Đại khái là từ khi Ôn Khách Hành bắt đầu có trí nhớ, bắt đầu ghi nhớ thông tin vào đầu thì cái tên Chu Tử Thư đã xuất hiện.
Những ngày đầu, Ôn Khách Hành được gọi là Chu Tử Thư, anh trai Tử Thư.
Khi còn nhỏ, họ vẫn sống trong bệnh viện, khi Tần Hoài Chương đang trò chuyện cùng với ba mẹ Ôn thì bọn họ chơi đùa cùng nhau trong sân của khuôn viên bênh viện.
Lúc đó Ôn Khách Hành thích nhất anh trai Tử Thư.
Ôn Khách Hành là một đứa trẻ hướng ngoại, lẽ ra phải có nhiều bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng hận thù của người lớn bằng cách nào đó đã làm liên lụy những đứa trẻ vô tội Vì sự chính trực của Ôn gia nên đã trở thành nguyên nhân tạo người khác ghen ghét họ. Nhưng khi Ôn Khách Hành vô cớ bị người khác bắt nạt, thì luôn có anh Tử Thư đứng ra che chở.
Sau đó Ôn Khách Hành đến Anh, khi họ chia tay, Tiểu A Hành cảm thấy cũng đau lòng giống như những gì người lớn nói. Tương tự như cảm giác viên kẹo mình yêu thích nhất rơi xuống đất trước mặt mình Nó vẫn có vẻ vàng óng và trong suốt như vậy nhưng Khách Hành không thể nhặt nó lên được nữa.
Ôn Khách Hành đã rất gặp nhiều khó khăn ở Anh trong những năm. Chỉ là không có anh Tử Thư lúc nào cũng bảo vệ câu. Còn cha mẹ cậu đã rất khó khăn để được nhận vào ngành y, nhưng Ôn Khách Hành đã trưởng thành nhanh chóng từ trong những rắc rối này.
Ôn Khách Hành có đầu óc rất tốt, mặc dù lúc đầu ngôn ngữ chính là thứ đã gây ra nhiều trở ngại cho hắn.Nhưng sau một năm về cơ bản không có vấn đề gì.
Lúc đầu, có một vài đứa trẻ bắt nạt Ôn Khách Hành, vì cậu là đứa ngoan và thường hay im lặng, ít tiếp xúc với bạn bè, dù hắn có thân hình cao nhưng cơ thể vẫn rất gày, lại là người châu Á, nên bọn trẻ Châu Âu lúc ấy đều ức hiếp, kiếm chuyện rồi đánh nhau với Ôn Khách Hành. Đáng tiếc, các bạn có cùng ý định bắt nạt Ôn Khách Hành đều bị hắn đánh đánh ngã xuống đất.
Trước đây đã có người bảo vệ hắn nên tất nhiên không cần sử dụng vũ lực. Cho phép mình bị bắt một cách thuận tiện nữa.
Nếu anh trai Tử Thư biết rằng có người đang bắt nạt mình ngoài tầm mắt của anh ấy thì anh Tử Thư sẽ cảm thấy rất buồn và lo lắng.
Vì vậy, trong một khoảng thời gian, Ôn Khách Hành về nhà sẽ có một số vết thương trên người nhưng hắn đã che dấu rất tốt Tuy nhiên nếu những vết thương trên người Ôn Khách Hành quá nặng, Gia đình Ôn gia sẽ gọi điện thoại đén trường. Cha mẹ của Ôn Khách Hành là những người hiền lành, nhưng những người hiền lành họ cũng biết tức giận. Con trai của họ tất nhiên là người bị bắt nạt.
Ban đầu nhà trường muốn cho mỗi người bọn họ hòa giải nhau, trẻ em đánh nhau đều có lỗi như nhau.Nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết không khuất phục, vẫn thẳng lưng đối diện với phán quyết bằng ý chí của một gia đình Trung Quốc chính thống này, thì bọn thực sự thở dài và nhận ra rằng việc họ dung túng để Ôn Khách Hành bị bắt nạt là sai lầm.
Những trận đánh nhau công khai như vậy dần dần trở nên ít thường xuyên hơn.
Nhưng nhóm người đó vẫn tiếp tục khiêu khích Ôn Khách Hành bên ngoài trường học, cho đến khi hắn không nhường nhịn nữa mà đánh nhau với một nhóm người, từ đó trở đi, ít người kiếm chuyện hắn ta hơn khi về nhà sau giờ học.
Ôn Khách Hành từng nghĩ mình sẽ phải sống như thế này thật lâu, chờ đợi khi đủ lớn để trở về nhà và gặp anh trai Tử Thư.
Tuy nhiên, trong kỳ nghỉ hè của trường trung học cơ sở đang đến gần.Ôn Khách Hành biết được rằng anh trai Tử Thư sẽ qua Anh học trung học.
Điều này khiến Ôn Khách Hành rất vui mừng.
Anh Tử Thư đến trường cấp 3 để học tại một trường nội trú dành cho nam sinh, kỳ nghỉ hè đến để thích ứng trước với cuộc sống ở Anh Cha mẹ đã làm một phòng ngủ cho anh trai Tử Thư, phòng dành riêng cho Chu Tử Thư, ngay cạnh phòng ngủ của Khách Hành.
Mỗi khi Ôn Khách Hành không ngủ được,hắn sẽ chạy chân trần đi tìm anh trai Tử Thư.
Vào những đêm mùa hè, hầu hết các ngày hắn đều không thể ngủ được.,cả hai nhìn cành cây và bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện vừa phòng ngủ đi.
Họ ở bên nhau và trò chuyện suốt đêm.
Sau khi khai giảng, Chu Tử Thư rời Cambridge và đến trường trung học nam sinh nội trú ở Windsor. Vào lúc này Ôn Khách Hành lại bị tách khỏi anh trai Tử Thư. Chưa kể đến việc phải chia xa, giữa hai nơi không có chuyến đi tàu trực tiếp nào, chuyến đi khứ hồi phải mất hơn hai tiếng đồng hồ và đi ba chuyến tàu. Để thuận tiện, Chu Tử Thư ở trương nội trú mỗi tháng chỉ về nhà Ôn gia một lần.
Có lẽ vì biết mình về nhà Ôn Gia sẽ không thể học hành nên Chu Tử Thư lúc về luôn đóng gói đồ nhẹ nhàng, gọn gàng, tối thứ sáu về nhà, chơi đến tối chủ nhật về lại trường hoc.
Có lẽ vì hiểu rõ tầm quan trọng của việc học, cho nên thành tích của Ôn Khách Hành đã cải thiện rõ ràng trong 2 năm tiếp theo. Trong nháy mắt đã đến lúc phải vào cấp ba, hắn được nhận vào cùng trường cấp ba với Chu Tử Thư.
Ngày nhận được thông báo, Ôn Khách Hành vô cùng vui mừng. Sau khi được cha mẹ cho phép, tối hôm đó hắn rất muốn chạy đến Windsor để báo tin vui cho anh Tử Thư.
Hắn không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy bản thân thực sự muốn chia sẻ tin tức này với Anh Tử Thư.
Khách Hành bắt đầu đi buổi trưa và đến Windsor ngay khi học sinh vừa tan trường vào buổi chiều. Những học sinh nhà gần đây đã bước ra khỏi cổng trường để về nhà, những người không về nhà cũng có thể ra ngoài đi dạo.
Đúng lúc Khách Hành đang định gọi điện cho anh trai Tử Thư để báo tin bất ngờ thì từ xa đã nhìn thấy anh trai mình và một bạn nam khác cùng lớp đang đi cạnh nhau.
Đột nhiên, niềm vui trong lòng Ôn Khách Hành như giảm nhẹ, đôi tay đang vẫy vẫy của hắn dừng lại hắn cảm thấy như trong lòng có bướm bay, chộn rộn, khó tả.
Nhưng anh trai Tử Thư của hắn đã nhìn thấy hắn và mọi người đều ngạc nhiên trong giây lát.
"Sao em lại đến đây?"
Charles này có mái tóc dài tuyệt đẹp và đôi mắt xanh như nước trong hồ. Nhưng Ôn Khách Hành hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp này của cậy ấy. Mà sự chú ý của hắn hoàn toàn bị thu hút bởi cánh tay của Charles. Y chậm rãi đi tới, đặt tay lên vai anh trai Tử Thư.
"Em... em sắp phải đến nơi này để học trung học!"Vì có người ngoài nên cả hai đều đổi sang tiếng Anh cho lịch sự.
"Chúc mừng," là Charles nói trước, Ôn Khách Hành quyết định sẽ chán ghét người này.
Anh Tử Thư thì chỉ mỉm cười vui vẻ, chạm tay vào đầu và vuốt tóc Ôn Khách Hành. May mắn thay, đôi tay này lại một lần nữa giải tỏa nỗi bất hạnh của hắn.
Đêm đó, Chu Tử Thư đưa Ôn Khách Hành về ký túc xá của mình Ký túc xá ở nơi này đều là phòng đôi, Charles thì về nhà vào cuối tuần nên nhường phòng lại cho 2 người họ. Đặc biệt nói với hai người rằng nếu không ngủ được thì có thể dùng giường riêng.
Giường trong ký túc xá nhỏ hơn ở nhà rất nhiều, cho nên Ôn Khách Hành cho dù có muốn chen vào với anh Tử Thư cũng khó mà làm được.
Để Khách Hành bớt quen với giường của mình, Chu Tử Thư đã để hắn ngủ trên giường của mình và mình thì qua ngủ trên giường của bạn cùng phòng.
Đêm đó Ôn Khách Hành nằm mơ.
Trong mơ hắn nhìn thấy chính là trong kỳ nghỉ hè khi anh Tử Thư lần đầu tiên đến Anh, họ đang chơi ở bể bơi sau sân.
Bây giờ đang là giữa trưa mùa hè.
Anh Tử Thư mặc áo thun trắng ngồi cạnh bể bơi, liên tục tát nước vào người. Chiếc áo trắng chẳng mấy chốc không chịu nổi sự trêu chọc của những giọt nước, đã ướt sũng. Chu Tử Thư vẫn muốn né tránh những đòn tấn công liên tục của hắn, nhưng ánh nắng mùa hè chiếu xuống, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy chính là vòng eo săn chắc và bộ ngực nhô cao của chàng trai trẻ ấy.
Ba giờ sáng, Ôn khách tỉnh tỉnh dậy trên giường Chu Tử Thư, mũi tràn ngập một mùi hương quen thuộc.
Hắn có thể cảm nhận được giữa mông của mình có một dòng nước ấm, Ôn Khách Hành không phải ngu ngốc, hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Kể từ đêm đó, Ôn Khách Hành bắt đầu gọi anh trai Tử Thư là A Nhứ.
- ----
Tối nay, ba người họ ăn lẩu ở nhà. Sau khi ăn xong họ xem phim và uống rượu.Phim nói về mối tình của hai nhân vật chính là bạn thời thơ ấu. Ôn Khách Hành xem phim nhưng đôi khi sẽ nhìn A Nhứ của mình thêm vài lần nữa A Nhứ tất nhiên không để ý, nhưng Hàn Diệp bí mật gửi tin nhắn cho hắn.
"Đừng nhìn nữa, mắt cậu sắp lòi ra rồi."
Buổi tối đi ngủ, Chu Tử Thư vẫn có thói quen đọc tài liệu trước khi đi ngủ như bình thường.
Ôn khách hành sau khi tắm hắn lau khô người xong, ngồi đối diện Chu Tử Thư.
"A Nhứ, Hàn Diệp sẽ trở lại Oxford sau buổi hội thảo học thuật thuật vào thứ Hai. Cục quản lý xuất nhập cảnh đã hẹn với chúng ta vào thứ Ba và sẽ đến thăm nhà vào lúc ba giờ chiều."
Ôn Khách Hành nói, nhưng đôi mắt anh ta lại khóa chặt trên mái tóc nửa khô của Chu Tử Thư.
"Hàn Diệp lần này không ở lại thêm chút nữa sao?" Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn càng làm anh dịu dàng hơn.
"Đáng lẽ cậu ấy có thể ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng em nghe nói Từ Tấn, người chúng ta vừa mới gặp, mới đến Cambridge năm nay. Tuần định hướng vẫn chưa bắt đầu. Hàn Diệp nói rằng mối quan hệ giữa hai trường là rất tốt." Không bình thường, cho nên trước tiên dẫn đi Oxford."Ôn Khách Hành vẻ mặt thích xem náo nhiệt, nên cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn.
Nhưng A Nhứ lại cười, nhìn Ôn Khách Hành nói: " Tốt tốt tốt, anh chỉ là không biết Ôn Đại Thiện Nhân cùng Hàn Diệp thái tử, các ngươi có biết một người như Lục Vị Tầm không?" Đôi mắt anh nhìn thẳng Ôn Khách Hành tựa như những ngôi sao sáng.
A Nhứ như vậy lần nào cũng có thể khiến Ôn Khách Hành bật cười, giống lần này, Chu Tử Thư luôn nghiêm khắc với lời nói của mình trong mắt người ngoài, đã trở thành A Nhứ sinh động của chính mình.
Ôn Khách Hành cảm thấy rạo rực, gần như quên mất những gì A Nhứ đã nói. Biết ai? Dường như không quan trọng đó là ai nữa.
"A Nhứ, thứ ba người từ văn phòng nhập cư sẽ đến, anh có căng thẳng không?" Hắn vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hỏi và lại nghiêng người về phía trước.
"Một chút." Chu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm. Căn hộ của họ đã được sửa sang lại để thành cuộc sống của hai người, với bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau, quần áo trộn lẫn nhau, đồ vật của hai người ở khắp mọi nơi và một bức tường treo đầy ảnh. Thậm chí Hàn Diệp đã nói nếu như ai đó không biết, khi vào trong nhà, có thể họ sẽ nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau từ nhỏ: "Thà đi ngủ trước còn hơn, ngày mai thức dậy, phải đi mua sắm với thái tử."
Chu Tử Thư nói xong liền tắt đèn, lại quay người lại phát hiện Ôn Khách Hành không hề động đậy.
Rèm vẫn chưa được kéo lên, ánh sáng xung quanh sông Thames và London Eye hơi chiếu qua từ bên ngoài. Chu Tử Thư ngược sáng nhìn không thấy rõ vẻ mặt Ôn Khách Hành. Nhưng anh có thể cảm nhận được bầu không khí mơ hồ đang vây quanh họ.
Không ai trong hai người họ muốn làm gián đoạn vẻ đẹp của khoảnh khắc này. Kiếm Hiệp Hay
Nửa phút sau, Ôn khách hành chậm rãi tiến về phía trước, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi hồng mềm mại của Tử Thư.
Hai người họ không trốn tránh, cũng không làm gì cực đoan hơn.Chỉ đơn giản như vậy là đủ.
Họ không nhắm mắt, nhìn từ góc nhìn của Ôn Khách Hành, đôi mắt của Chu Tử Thư phản chiếu toàn bộ bầu trời đầy sao ở Luân Đôn giống như họ đã làm trong kỳ nghỉ hè nhiều năm trước.
Trên thế giới này có hàng ngàn cảm xúc, bao gồm sự phụ thuộc vào người thân, tình bạn thân thiết với bạn bè và sự ngưỡng mộ đối với người yêu.
Và Ôn Khách Hành yêu Chu Tử Thư nhất.
- ------ Còn Tiếp------
Chap này kiểu A Nhứ thật sự đã thả lỏng người, đón nhận Ôn Khách Hành. Đoạn cuối lãng mạn quá.
Sipol chap sau:
Không biết có phải Chu Tử Thư hiểu lầm hay không, nhưng kể từ tối qua, Lão Ôn và anh đã tiếp xúc thân thể nhiều hơn. Khi lên taxi, một tay Lão Ôn giữ khung xe, tay kia đỡ lưng anh, khi anh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hai chân Lão Ôn luôn khép sát vào chân anh, ngay cả khi anh cũng mệt mỏi, và khi anh vô thức tựa vào Lão Ôn, đôi tay của Lão Ôn cũng vòng qua lưng anh. Khi mua nhẫn, Chu Tử Thư luôn có thể cảm giác được bàn tay của Lão Ôn đang cố ý hoặc vô ý tăng cường cơ hội tiếp xúc với tay mình. Tuy nhiên, những cuộc tiếp xúc này có vẻ vô cùng tự nhiên, như thể họ thực sự vẫn như vậy hàng ngày.
Điều này khiến Chu Tử Thư của chúng ta có chút mất tập trung.
Bàn tay của Ôn Khách Hành đặc biệt đẹp, dài và thẳng, không có khớp nối rõ ràng, và người đàn ông không rám nắng lắm. Cả bàn tay đẹp như sa-tanh trắng, nhân viên bán hàng hết lời khen ngợi, ước gì có thể lấy chiếc nhẫn từ quầy hàng này ra để hai người đeo thử.
Bàn tay của Chu Tử Thư đương nhiên không nhỏ, nhưng có thể bị Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nắm lấy. Việc lựa chọn chiếc nhẫn do Hàn Diệp và Lão Ôn quyết định. Khi Chu Tử Thư tỉnh lại, Ôn Khách Hành đã thanh toán xong hóa đơn, trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái đã có thêm một vòng tròn.