Đổi tất cả để có em

Mấy ngày nay Hà Trang vẫn chưa nghĩ ra được một vấn đề gì để viết trong kì báo sắp tới.
“Việc bây giờ cần làm là tìm ý tưởng, tìm ý tưởng” Hà Trang lẩm bẩm, đôi chân cô theo bản năng bước vào quán rượu quen thuộc. Cứ mỗi lần cảm thấy hụt hẫng hay gặp chuyện gì không vui, cô đều tìm đến rượu.
Nhưng chỉ một chút ít chất cồn thôi ! Nghề phóng viên buộc cô phải luôn tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh.
Gọi một ly Rum pha một chút mật ong như thường lệ, cô cầm thức uống ưa thích của mình đi đến chỗ ngồi phía gần cửa sổ – nơi cô có thể thoải mái vừa thưởng thức vị cay của rượu, cái ấm của lò sưởi, vừa nhìn ra góc phố nhỏ nhưng tấp nập người đi.
Có điều, những cái tính toán vừa rồi của Hà Trang vấp phải một sự thật rằng: Có một người cũng đang ngồi ở chỗ đó. Thở dài ngao ngán và chần chừ một chút, nhưng cô vẫn quyết định tiến lại gần và ngồi vào bàn ngay ghế đối diện.
Vị khách nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, bây giờ quay lại nhìn cô. Ấn tượng đầu tiên của Hà Trang rằng đây là một chàng rai rất đẹp: đôi mắt đen sắc sảo, sóng mũi thẳng và cao, nước da trắng. Anh ta mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần bò bó sát : “Lỗi thời và không hợp mốt” Hà Trang thầm nghĩ.
Chàng trai mỉm cười nhìn cô, rồi nói:
“Là phóng viên à ?”
“Sao anh biết !” Hà Trang hơi ngạc nhiên.
“Luôn cài trên túi áo một cây viết và cuốn sổ tay nhỏ, chưa kể cái máy ảnh gắn ở đai lưng.” Chàng trai kia nhếch miệng cười.
“Ừ, tôilà Hà Trang – phóng viên chuyên nghiệp của tuần báo Sam” Hà Trang gật đầu chào một cách lịch sự, cô bắt đầu thấy thú vị với người lạ mặt này.
“Còn tôi làNhật Nam, thám tử nghiệp dư.” Giọng nói của chàng trai có phần trầm lại.
“Thám tử sao ?” Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy trong người Hà Trang :
“Thế đã bao giờ anh được tiếp cận một vụ án kì bí, hấp dẫn nào chưa ?”
“Có chứ !” Bất chợt ánh mắtNhật Nam sáng lên: “Một câu chuyện đã ảnh hưởng đến cuộc đời tôi mãi mãi.”

Nhật Namvà Kiến Hoằng đang ngồi tại hiện trường vụ án và nhìn những vết máu loang lỗ trên sàn.
“Nạn nhân là một chàng trai 25 tuổi, nghề nghiệp: nhà văn, sống hòa đồng tốt bụng, không gây thù oán với ai.”
Rầm
Kiến Hoằngđập mạnh tay xuống bàn: “Bởi thế nên tớ mới càng đau đầu!
Cậu có biết đây là vụ án thứ bao nhiêu rồi không ?” Kiến Hoằng nói lớn, gần như là đang hét: “Đã là vụ án thứ 20 rồi đấy ! Tất cả đều giống như nhau: những vết máu và nạn nhân mất tăm như bị bốc hơi !”
“Với bản chất nóng nảy của cậu mà lên được làm thanh tra cảnh sát thì tớ cũng chẳng hiểu nổi” Nhật Nam vẫn ôn tồn “Cậu không thấy lạ sao ?
Những vết máu này…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui