Đổi tất cả để có em

Trong lúc suy nghĩ, ngón tay của Nhật Nam vô tình miết vào trong sách và làm nó bị rách một chút!
“Trời ơi !” Anh vội đóng cuốn sách lại “Chắc làKiến Hoằng sẽ không để ý đâu nhỉ.”
“Nhật Nam đang làm gì đó ?” Nhã Lâm đã ngồi cạnh anh từ lúc nào “Định tìm hiểu về em nữa à ?”
Nhật Nam giật mình “Không có gì cả ! Sao em lại…Em có thể xuất hiện vào ban ngày được à ?”
“Sao lại không chứ ?”Nhã Lâm tỉnh bơ “Em đã bắt đầu thích nghi hơn rồi !” cô mỉm cười “Nhật Nam có rảnh không, dẫn em đi đâu đó chơi đi !”
“Em…”Nhật Nam hơi ấp úng “Em vừa mới giết người nữa đúng không ?”
“Đừng nhìn em với ánh mắt đó !” GiọngNhã Lâm đanh lại “Em ghét như vậy !”
“Uhm…. “Nhật Nam gật đầu “Nhật Nam xin lỗi”.
“Miễn là em không giếtNhật Nam thôi mà.” Nhã Lâm lại cười.
“Em…Trần Nhã Lâm phải không ?” Nhật Nam hỏi.

“Nhật Nam đúng là thám tử mà !” Nhã Lâm nhéo má Nhật Nam một cái “Ngay cả em mà Nhật Nam cũng điều tra ra được !”
“Hi…hôm nayNhật Nam sẽ đưa em đi biển, Nhật Nam biết một bãi cát vắng người lắm ! Em sẽ đi chứ ?” Nhật Nam nắm lấy tay Nhã Lâm “Tất nhiên rồi !
Nhật Namđã từng nghe nhiều người nói về tình yêu rằng không phân biệt tầng lớp, giàu nghèo, không phân biệt tuổi tác, hai con người vẫn có thể yêu nhau. Cái ranh giới này đối với Nhật Nam là chưa đủ, bởi vì một người vẫn đang yêu một con ma, sự sống và cái chết là như nhau và đều là vô nghĩa trong tình yêu cả.
“Tới nơi rồi nè !”Nhã Lâm reo lên “Đúng không Nhật Nam ?”
“Ừ, đểNhật Nam chạy xe xuống bãi cát luôn.” Nhật Nam nói “May mà hôm nay trời cũng không nắng lắm !”
Sóng vỗ nhẹ dạt vào bờ từng đợt trắng xóa,Nhã Lâm bước đến gần để cảm nhận rõ hơn cái lạnh của biển. Cô chưa bao giờ đến biển cả, cô chỉ biết nó qua sách vở và qua những lời kể lại.
“Cảm giác đứng trước biển thật tuyệt phải không ?”Nhật Nam hỏi.
“Uhm…Em cũng không biết nữa…” Nhã Lâm trầm ngâm, cô thấy trống trải và lạnh lẽo hơn.
“Chúng ta đi ra xa một chút nữa đi” Bất ngờNhật Nam nắm lấy tay Nhã Lâm và dẫn cô bước đi…nước bắt đầu ngập đến đùi.
“Tiếc thật, vìNhật Nam không mang theo đồ thay nên có lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi ngắm biển thôi nhỉ ?” Nhật Nam thở dài…..

Khi trời đã sụp tối, cả hai cùng nhau đốt một nhóm lửa nhỏ trên bãi cát.
“Sao em cứ nhìnNhật Nam hoài thế ?” Nhật Nam hỏi.
“Em đang suy nghĩ”Nhã Lâm mỉm cười “Rằng hình như tình yêu không xuất phát từ trái tim ! Em yêu Nhật Nam dù trái tim đã ngừng đập.”
“CònNhật Nam sẽ mãi mãi yêu em cho đến khi trái tim không còn đập nữa.” Nhật Nam khẽ nói.
“Em có bao giờ đi leo núi chưa ?”
“Chưa bao giờ.”
“Em có biết thả diều không”
“Tất nhiên làkhông !”
“Em đã từng ngồi tàu lượn chưa ?”
“Chưa lần nào…”
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm những điều đó !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận