94.
Du Am ôm mèo hướng về phía nhà mà đi, một người một mèo đều kinh hồn chưa ổn định, Du Am ôm mèo chặt muốn chết, Lục Phong ở trong lồng ngực hắn tránh tránh, kháng nghị mà dùng móng vuốt đẩy tay hắn, lúc này hắn mới phản ứng lại, hơi thả lỏng chút.
Với nhiệt độ cơ thể của Du Am, làm gió đêm cuối mùa thu trở nên không đáng nhắc tới, hoàn toàn không lạnh.
Lục Phong nhô đầu ra nhìn chốc lát, phát hiện kỳ thật mình chạy cũng không quá xa, chạy vào con hẻm phía sau tòa nhà.
Lúc về đến nhà, thợ khóa đã sớm đổi xong ổ khóa, Du Am mở cửa đi vào, thả mèo xuống, khóa cửa lại.
Đối với Lục Phong mà nói, nhà của Du Am đã phi thường quen thuộc, thật sự có loại cảm giác về đến nhà, toàn thân mèo đều thả lỏng lại, lảo đảo lắc lư muốn chạy đến máy uống nước tự động để uống nước.
Cậu còn chưa đi được hai bước, đã bị Du Am ôm lên.
Lục Phong: "Meo meo meo?"
Làm gì nha?
Du Am: "Đi tắm trước đã."
Là đi tắm trước, bình thường là một con mèo lông xù khô ráo hiện tại dơ đến mức không muốn nhìn, trên người từng nhúm từng nhúm lông bị nước bẩn làm ướt sau đó khô lại, làm thành từng chùm, may là Du Am không ghét bỏ, một đường ôm cậu về, còn Lục Phong thì lại ghét bỏ.
Lục Phong kháng nghị: "Meo meo meo!"
Tự tôi tắm!
Kháng nghị không có hiệu quả, hơn nữa Du Am cũng không hiểu lắm kháng nghị của cậu.
Lục Phong duỗi móng vuốt, động chân nhưng không làm móng vuốt đụng vào tay Du Am, vào tới phòng tắm, lấy bồn tắm ra, Du Am trầm mặc mà nghiêm túc làm ướt người Lục Phong như "Lạc canh mèo", sau đó bôi xà bông lên, chải vuốt một chút cho thẳng lông, chỗ lông không vuốt thẳng được, cẩn thận mà cắt rớt.
Nếu là tốc chiến tốc thắng mà tắm thì còn tốt, Du Am lại tắm thật nghiêm túc, sờ một chút xoa một chút, Lục Phong tự cho mình là một thẳng nam, nhưng cậu cảm thấy, nếu hiện tại là hình người, được tắm như vậy, dù thẳng cũng sẽ cong.
Lục Phong thật sự chịu không nổi, cậu chuẩn bị chạy ra khỏi bồn tắm.
Du Am nghiêm túc mà đối phó những chỗ lông bị dính lại ở sau lưng bằng cách chà xát thật sự lợi hại, Lục Phong cứ như vậy muốn trốn tránh, không hề bố trí phòng vệ, đột nhiên bị chà một cái, đau đến Lục Phong kêu thảm một tiếng, đáng thương vô cùng mà nhảy đến góc phòng tắm co lại.
Du Am sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, liên tục hỏi: "Không sao chứ, bị đau sao?"
Thật ra cũng không phải rất đau.
Lục Phong định quay đầu lại liếm liếm một chút, không liếm tới, ngẩng đầu liền thấy Du Am đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Lục Phong: "Meo?"
"Thực xin lỗi."
Thanh âm Du Am vừa thấp vừa khàn, nhẹ đến mức Lục Phong hầu như không nghe thấy.
Thanh âm hắn tựa hồ rất khổ sở, lời xin lỗi này cũng không phải vì chuyện vừa rồi.
Lục Phong chậm rãi từ trong góc ra tới, đi qua, đầu đưa đến dưới tay Du Am, ngẩng đầu đỉnh đỉnh, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
Du Am cười với cậu, nói: "Không sao là tốt rồi, để tôi lau khô cho cậu, đừng để bị cảm lạnh."
Căn bản sẽ không cảm lạnh, điều hòa đang bật, ấm áp như xuân.
Nhưng lúc này Lục Phong thành thật, ngoan ngoãn để cho Du Am tẩy sạch xà bông trên người, dùng khăn lông bọc thành cuốn dài, từng chút từng chút lau khô người, chỉ có một vấn đề mấu chốt là, không lật bụng qua cho Du Am thổi.
Trước khi ngủ, Lục Phong dạo bước đến phòng ngủ của mình, nhìn nhìn chính mình vẫn như người đẹp ngủ trong rừng, đạp lên ngực chính mình, ngồi xổm xuống, không nhịn được mà dùng móng vuốt chụp lên mặt mình.
Ban đầu Lục Phong muốn ngủ ở đây, nhưng cậu cảm giác tâm tình Du Am có điểm trầm xuống, giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn nhảy tới phòng Du Am ngủ.
Bước chân cậu thực nhẹ, cái đuôi vung vung, như thể chỉ là lơ đãng tản bộ đến đây, hết thảy đều thực bình thường.
Cậu nhảy lên giường, phát hiện Du Am còn chưa ngủ, nằm nghiêng, mắt kính đã cởi, đặt ở một bên, mắt kính khép lại.
Du Am tựa hồ mệt mỏi, ánh mắt buồn ngủ mà vẫn ôn nhu.
"Thực xin lỗi." Hắn lại nói một lần nữa.
Ai.
Lục Phong hoàn toàn mềm lòng, hết thảy những đều này cũng không phải lỗi của hắn.
Lục Phong thò lại gần, dùng bộ lông xù xù cọ cọ lên mặt Du Am, coi như là nói "Ngủ ngon", cuộn tròn lại, an ổn mà ngủ bên cạnh Du Am.
95.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trên giường đã không còn thấy tăm hơi Du Am.
Lục Phong mờ mịt mà nhảy xuống giường, phát hiện Du Am đang ở trong phòng ngủ cách vách, ngồi ở mép giường, nhìn người ngủ trên giường đến phát ngốc.
Sẽ không phải do kích thích lớn ngày hôm qua nên hắn điên rồi đi?
Lục Phong đi qua, dùng thịt lót vỗ vỗ cẳng chăn Du Am.
Du Am hồi phục lại tinh thần, khom lưng ôm Lục Phong lên, nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, cậu vì cái gì biến thành mèo? Trước khi cậu biến thành mèo đã có chuyện gì xảy ra, bên cạnh cậu có cái gì đột nhiên biến hóa không?"
Lục Phong nghiêng đầu, nỗ lực mà nghĩ nghĩ.
Biến hóa? Hình như là không có a? Còn không phải vậy sao, mỗi ngày đi học tan học ăn uống tiêu tiểu.
Cậu đang muốn lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn đến tay của mình đặt ở trên giường, trên cổ tay có một sợi dây hồng, tơ hồng xỏ một chuỗi hạt bạc, cách đây không lâu, mẹ cậu không biết là đi du lịch chỗ nào, lúc trở về đưa cho cậu, nói không biết là mua ở một ngôi chùa hay đền nào đó ở trên núi, mang nó có thể đổi vận.
Cẩn thận cân nhắc một chút, dường như sau khi đeo nó không lâu, liền bắt đầu phát sinh chuyện biến thành mèo kỳ lạ này.
Lục Phong nhảy lên trên giường, duỗi móng vuốt khảy một cái lên hạt bạc.
Du Am hỏi: "Cái này sao? Không còn gì khác chứ?"
Lục Phong cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu, không còn nữa.
Du Am đứng lên, nói: "Tôi đi lấy cái kéo, cắt nó thử xem?"
Ai? Đột nhiên vậy sao?
Lục Phong giật mình, mở to hai mắt, nhịn không được lại nghĩ, nếu nó không liên quan đến chuyện này thì sao?
Du Am như thể biết cậu muốn nói cái gì, nói tiếp: "Cậu cũng nói không có cái gì khác biến hóa, nếu thật sự không liên quan đến sợi dây, vậy chính là ngẫu nhiên phát sinh.
Ngẫu nhiên thì không có cách giải quyết, tôi cảm thấy là do sợi dây này."
Lục Phong bị hắn thuyết phục, lại nói, cắt một cái cũng không thành vấn đề.
Cậu nhìn Du Am cầm kéo tiến lại, thật cẩn thận nhét cái kéo vào giữa sợi dây và làn da, siết chặt tay một cái.
Du Am dường như cũng có một chút khẩn trương: "Tôi cắt nhé?"
Lục Phong càng khẩn trương hơn, lại sợ hắn đoán sai, lại sợ hắn đoán đúng, rốt cuộc sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết.
Cậu vội vàng dúi đầu vào móng vuốt, mắt không thấy sẽ tốt hơn.
Du Am nhẹ nhàng cắt một cái, một tiếng "Răng rắc" rất nhỏ, dây hồng theo tiếng kia mà đứt, những hạt bạc lăn lăn.
Lục Phong trong lúc nhất thời cũng chưa ý thức được phát sinh chuyện gì, vậy là cắt xong rồi? Điều này hiệu quả hay không hiệu quả? Giây tiếp theo, cậu định mở mắt ra xem tình huống lúc này như thế nào, nhìn thấy chính là trần nhà trong phòng ngủ nhà Du Am.
A!!!
Lục Phong đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mèo bị cậu dọa sợ không nhẹ, đột nhiên nhảy xuống, Du Am cũng bị cậu dọa sợ không nhẹ, trên tay còn cầm kéo, trợn mắt há hốc mồm.
"Tôi!" Lục Phong hô hấp mười phần, nghe như tiếng chuông, "Tôi biến trở về rồi!" Lục Phong cuối xuống, ôm mèo lên, giơ mèo lên cao, đưa đến trước mắt mình, mèo đã biến trở về thành Bảo Bối thật, "Meo meo ô ô" mà muốn thò lại gần liếm liếm chóp mũi Lục Phong.
Lục Phong buông mèo ra, nhảy xuống giường, đột nhiên vỗ vai Du Am một cái, tình ý chân thành, thiếu chút nữa thì nước mắt lưng tròng.
"Cảm ơn a!"
Du Am cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỏ kéo xuống, nhưng trên mặt lại không thấy được có bao nhiêu cao hứng.
Hắn nói: "Không cần khách khí, còn có, thật sự xin lỗi."
Lục Phong không thèm để ý mà xua tay: "Thực xin lỗi cái gì nha, nếu không phải tại tôi, mèo nhà cậu nói không chừng sẽ không đi lạc ra ngoài đâu, nếu mèo nhà cậu xảy ra chuyện, tôi biết ăn nói với cậu như thế nào......"
"Không phải," Du Am đánh gãy lời của cậu, "Tôi không phải......"
Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Du Am, ánh mắt ôn nhu, nhưng lại có điểm khổ sở.
"Tuy rằng lo lắng cho mèo con, nhưng tôi cũng rất lo lắng cho cậu, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì, cũng sợ cậu đau.
Bất quá hiện tại thì tốt rồi, biến trở lại rồi, thực xin lỗi."
Biến trở về thành người, bọn họ liền đường ai nấy đi, trở thành bạn học bạn bè bình thường nhất.
Du Am nói: "Tôi thật sự thích cậu, thực xin lỗi."
Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Lục Phong..