4.
Du Am đã tắt đèn trong phòng, nếu hắn không tắt đèn, Lục Phong sẽ thấy hắn bắt đầu đỏ mặt.
Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng từ tòa nhà đối diện chiếu vào.
Lục Phong cảm thấy giường lún xuống, chăn bông bị vén lên kêu sột soạt, sau đó cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Du Am, trong bóng tối có thể nhìn thấy một chút tĩnh điện lóe lên, tựa như ánh sao.
Một cách tự nhiên, cả hai nằm úp mặt vào nhau, nép vào chăn bông và bắt đầu hôn nhau.
Lục Phong cảm thấy bản thân như say rượu, đầu óc choáng váng, cả giường nóng rực, là mùi của Du Am.
Cậu không biết rằng hôn nhau có thể dày vò đến như vậy, Du Am chỉ mút và hôn môi, hôn lưỡi cậu từng chút một, thậm chí còn nghe thấy một chút âm thanh tiếng nước đáng xấu hổ trong căn phòng tối đen.
Môi Du Am hơi dời ra, Lục Phong liền há miệng thở dốc, trước khi Du Am tiến đến một lần nữa, cậu đưa tay vòng lấy cổ Du Am rồi tiếp tục hôn.
Du Am tranh thủ ôm chầm lấy cậu, bốn chân hai người đan vào nhau là cử chỉ thân mật nhất, trùm chăn ngăn lại toàn bộ không khí lạnh bên ngoài, chỉ còn lại ôm, hôn và sờ soạng.
Cuối cùng thì nó kết thúc bằng một nụ hôn.
Lục Phong thích hôn, Du Am cũng thích hôn, thân thể dính nhau, hôn dù cho trên giường có lộn xộn như thế nào.
Sau khi cao trào qua đi, trong lòng Lục Phong đột nhiên tràn đầy một chút không nói nên lời, trong lòng có chút buồn bực.
Cậu trầm giọng hỏi: "Có phải lúc trước anh ghét em không."
Du Am không ngờ rằng cậu lại đột ngột hỏi điều này, hắn hôn lên cái chóp mũi đầy mồ hôi của Lục Phong, nói: "Không phải, anh rất thích em, chỉ là vì sợ em ghét bỏ anh."
Hai người lại bắt đầu hôn nhau, mọi thứ tan chảy giữa môi và lưỡi..