33.
Động tác trên tay Du Am dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Lục Phong, hỏi: "Bí mật gì?"
Lúc nói Lục Phong căn bản chưa kịp suy nghĩ, lúc này bị hỏi lại mới thầm nghĩ không hay rồi, cậu có ngốc cũng biết đây là việc không thể nói bậy, đầu lưỡi như bị thắt lại, tránh ánh mắt của Du Am, nói: "Không, không có gì......"
"Vậy thì tôi đi." Du Am đem những vật còn lại trên bàn bỏ vào cặp, quàng dây đeo cặp lên vai.
Lục Phong vội vàng kéo tay hắn, nói: "Ai! Đừng, cậu, cậu có thể dạy tớ không?"
Đôi mắt Du Am rơi dọc theo cánh tay cậu, Lục Phong yêu thích thể thao, cánh tay có màu lúa mạch nhàn nhạt, trên cổ tay có buộc một sợi dây màu đỏ, sợi dây xuyên qua một chuỗi hạt bạc, là mẹ cậu một hai bắt cậu phải đeo, Lục Phong không thích nó, muốn tháo xuống, mẹ cậu mày liễu dựng ngược, nói là ngàn dặm xa xôi xin được từ một miếu chùa, nếu dám tháo ra liền đánh cậu, lúc này Lục Phong mới không tình nguyện mà đeo nó, lúc chơi bóng, hạt bạc ở trên tay vung vung, phát sáng.
Lục Phong ngượng ngùng rút tay về, cậu vừa thu tay về, Du Am liền đi ra ngoài, Lục Phong không dám kéo hắn, cầm bài kiểm tra lên, gắt gao đi bên cạnh, vừa đi vừa nhỏ giọng lải nhải cầu hắn, như là con mèo vòng quanh chân chủ nhân kêu nhỏ không ngừng.
Trên đường đi toàn là học sinh tan học, lâu lâu lại có người nhìn bọn họ.
Du Am đột nhiên dừng lại, Lục Phong thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn, vội vàng ngừng lại.
Du Am: "Rốt cuộc là bí mật gì?"
Rõ ràng Lục Phong mới là người tâm sinh "Ý xấu" muốn uy hiếp người ta, hiện tại ngược lại thấy lo sợ, bất an, nhìn những người đi ngang qua, sốt ruột đến vò đầu, trong lòng mắng chính mình tự tìm phiền toái.
Du Am: "Không nói thì tôi đi."
Hắn làm bộ phải đi, Lục Phong vội kéo hắn đến con đường mòn phía sau lùm cây, cây bạch quả to lớn bị cơn gió mùa thu đầu tiên làm cho lặng lẽ còn vài chiếc lá, ngẫu nhiên có một hai chiếc lá rơi xuống như những con bướm.
Du Am ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung chờ cậu nói.
Lục Phong lo lắng đến nổi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, bài kiểm tra lại bị vo nhăn nhúm, cậu vô cớ sinh ra một cảm giác không thể hiểu được mờ mịt.
Rõ ràng Du Am mới là gay, vì cái gì cậu lại khẩn trương giống như mình muốn comeout?
Vì cái gì?
Hắn khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, thật sự không thể làm chuyện xấu.
34.
"Cậu, cậu, cậu có phải hay không, có phải hay không......!Không thích nữ sinh......!A?"
Lục Phong không dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn mũi giày mình, giống như học trò nhỏ phạm sai lầm bị giáo viên trách phạt.
Cậu đợi nửa ngày cũng không nghe được hồi âm của Du Am, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Du Am vẫn bộ dáng không biểu tình, giống như ai đắc tội hắn, không đúng, hiện tại đã có người đắc tội hắn.
Lục Phong cảm thấy việc này càng khó giải quyết, vội vàng nói: "Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu......"
"Đúng vậy."
Du Am dứt khoát trả lời đánh gãy sự ấp úng của Lục Phong, nửa câu sau Lục Phong định nói liền nuốt trở về, cười gượng nói: "Kia không có việc gì, ta đi trước, ha ha, ta đi trước......"
Hắn xoay người dường như muốn chạy trốn, cổ áo đột nhiên bị Du Am kéo, kéo cậu trở về.
Khuôn mặt Du Am được bao phủ bởi bóng cây loang lổ, nhìn không ra cảm xúc gì, dù là tức giận hay buồn bã, một chút cũng không nhìn ra, hắn nói: "Cậu muốn dùng bí mật này uy hiếp tôi?"
Lục Phong một cái đầu có hai cái đại, khóc không ra nước mắt, hận không thể ném bài kiểm tra đau đớn cùng cái miệng đau đớn của cậu đi.
Hắn thả cổ áo của cậu ra cậu cũng không vội chạy, vội vàng xua tay, hận không thể nhấc Du Am lên, nói: "Không phải a, thực sự là không phải, tôi chỉ nói bừa thôi, cái gì chứ, tôi không hề kỳ thị, tôi cũng không nói cho ai biết, thật sự, tôi thề."
Lục Phong tựa hồ nhìn thấy khóe miệng Du Am hơi nhếch lên một chút, nhưng khi nhìn kỹ lại, môi Du Am vẫn nhấp thành một đường thẳng lạnh lẽo.
"Vậy đi," Lục Phong vội vã bỏ đi, "Không làm phiền cậu chỉ bài cho tôi nữa, tôi tự làm cũng được, tôi đi trước."
Du Am lại một lần nữa xách cổ áo cậu trở về, Lục Phong tiến lên được một chút, thiếu chút nữa bị cổ áo của mình thắt chết.
Chỉ thấy Du Am mở cặp sách ra, cầm bút cùng giấy nháp ra, hắn thấy Lục Phong còn thất thần, hất cằm, ý bảo cậu đưa bài kiểm tra cầm trong tay.
Đây là uy hiếp thành công?
Lục Phong ngơ ngác làm phẳng bài kiểm tra đã bị vò như cái giẻ lau, hai người cũng không tốn công trở về lớp, trực tiếp ngồi xổm xuống dưới gốc cây, âm thanh Du Am giảng đề không nhanh không chậm, công thức tính toán viết trên nháp chỉnh tề, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi trên giấy, thậm chí những con số Ả Rập cũng phiếm vàng.
"Nghe hiểu không?"
Lục Phong vội gật đầu, xé tờ giấp nháp viết quá trình tính toán của Du Am, cậu chạy nhanh trở về, hoàn thành bài kiểm tra.
Trước khi đi, cậu nói lại: "Cái đó, tôi thật sự không phải muốn uy hiếp cậu, tôi sẽ không nói ra bên ngoài, cậu......!Cậu......!Ai, thực xin lỗi."
Du Am đang cúi đầu thu dọn cặp sách, bình đạm mà trả lời: "Không có việc gì, tôi tin cậu."
Lục Phong vẫn chưa an tâm, một câu này của Du Am hung hăng đạp lên cõi lòng cậu, còn nghiền một cái.
Trời ơi, cảm giác có lỗi cũng giống như sóng biển, một đợt lại một đợt dội lên đầu cậu, Lục Phong cảm giác có lỗi đến choáng váng đầu óc, cứ như say xe, cắn răng một cái, nói: "Như vậy đi, cậu chờ tôi một lát, nhanh lắm, mười phút là được, tôi mời cậu uống trà sữa."
"Không cần," Du Am nói, "Tôi sống một mình, tôi phải về nấu cơm."
Cảm giác có lỗi dội còn ác hơn, Lục Phong tưởng tượng hắn một mình về nhà nấu cơm một mình ăn, người duy nhất có thể nói chuyện với hắn là mèo, âm thanh TV truyền đến thật lớn, dùng âm thanh đó lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong nhà.
Lục Phong vỗ ngực: "Ai, tôi mời cậu ăn cơm, cậu chờ tôi, một chút thôi."
Không đợi Du Am lại cự tuyệt, Lục Phong nhanh như chớp chạy đến phòng giáo viên, chạy đi vài bước còn quay đầu lại nhìn, tựa hồ muốn xác định Du Am còn ở đó chờ cậu không.
Du Am cười cười, từ trong cặp lấy ra một quyển sách, trực tiếp ngồi dưới táng cây đọc.
35.
Nói là mười phút, Lục Phong đi còn chưa tới một phút, trên tay xách theo cặp chạy tới, kéo khóa còn chưa hết, trên đường còn rớt hai quyển sách, cậu nhặt lên cầm trên tay tiếp tục chạy, chạy đến táng cây mới nhét lung tung vào cặp, cũng không biết có vò nát không, trên trán đều là mồ hôi, thở phì phò.
"Tôi, tôi......!Hô......!Tôi đến rồi."
Du Am thấy cậu hai tay chống lên đầu gối thở dốc, từ trong cặp sách móc ra một chiếc khăn tay chỉnh tề, đưa cho hắn.
Lục Phong cho rằng hắn đưa là khăn giấy, lau lau trán, mới biết đó là khăn tay, màu xanh lá đậm, có chút mùi hương.
Cậu ngượng ngùng đem khăn tay nhét vào cặp sách, lầu bầu nói: "Sau khi giặt xong, sẽ trả lại cho cậu."
Ba của Lục Phong ra nước ngoài công tác, mẹ cậu ở bên ngoài một thời gian dài, Lục Phong biết các món ăn vặt gần trường học rõ trong lòng bàn tay, cậu chen vào trong quán trà sữa đông đúc, mua trà sữa, rồi mua que nướng, cuối cùng dẫn Du Am đi ăn lẩu cay ngon nhất gần trường học.
Lục Phong chính là có lưỡi mèo, đồ ăn nóng một chút cũng chịu không nổi, nhưng lẩu cay càng nóng ăn mới ngon, cậu một bên "Tê tê tê" duỗi đầu lưỡi hút không khí, một bên ăn, vừa ăn vừa xem phản ứng của Du Am, không có phản ứng gì, nhưng xem biểu tình là không có chán ghét.
Lục Phong trong lòng căm giận mà nghĩ, ngươi mời ta ăn đồ ăn cho mèo, ta mời ngươi đi ăn lẩu cay, ta quá có lòng thành.
Hai người ăn đến bụng tròn xoe, cuối cùng cũng để ý thời gian không còn sớm, Du Am nói: "Cảm ơn."
Lục Phong xua tay, nói: "Hơi, không có gì."
Du Am nhìn nhìn thời gian, nói: "Tôi phải về cho mèo ăn, những việc hôm nay cậu không cần để trong lòng."
Lục Phong đầu óc nóng lên, hào sảng mà mói: "Hôm nay là tôi không đúng, lần tới mời cậu ăn cơm."
Lục Phong đi về được hai trăm mét, đột nhiên nhanh trí, tỉnh ngộ lại.
Mẹ nó, này rốt cuộc là ai uy hiếp ai..