Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi



Không có người qua đường, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể tiếng gió tiếng lá cây rung xào xạc, Ngả Hi nắm vạt áo thật chặt, hai cái bóng chồng lên nhau, kéo thật dài trên mặt đường.
Có thể là quá yên lặng, rõ ràng chỉ là tiếng khóc nức nở cũng vô cùng phóng đại, Ngả Hi chỉ ôm nàng không nói lời nào, cuối cùng ngược lại là Lê Mộc thấy bản thân khóc thật xấu hổ, ổn định hơi thở mới cảm giác nên nói gì đó.
"... Có phải hắn thích chị không? Chắc chắn là hắn thích chị." Nói, Lê Mộc càng ôm Ngả Hi chặt hơn, vất vả lắm mới chờ được tình yêu, nàng sợ nó chỉ thoáng qua rồi biến mất... nhưng lại đang tự trách bản thân suy nghĩ lung tung, rõ ràng nàng và Ngả Hi đã thành thật với nhau, rõ ràng đã nói "chị yêu em, em yêu chị" với nhau rất nhiều lần... các tế bào của Lê Mộc giống như đang rơi vào vòng xoáy tình yêu, các loại lo được lo mất, các loại nôn nóng bất an, ngoại trừ ôm chặt người trước mặt, nàng không biết còn có thể làm gì?
Bây giờ đâu còn có thể nhìn thấy khí thế của Lê Mộc khi quật ngã một người đàn ông một mét tám, tuy rằng tiếng khóc đã ngừng, nhưng đôi vai gầy yếu vẫn còn đang run rẩy, "Vậy hắn thích chị, chị có cách gì..."
Giám đốc Ngả đúng là rất tự luyến, Lê Mộc chui khỏi lòng Ngả Hi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, giọng nói của nàng còn mềm mỏng hơn ánh trăng đêm nay, Lê Mộc vốn muốn phát cáu chút nữa, nhưng thế nào cũng không vùng lên nổi, Ngả Hi bị trật chân đuổi theo, kéo nàng vào lòng, trách không nổi.
Lê Mộc còn giả vờ tức giận nói: "Vậy chị để hắn ôm... chị... chị phải quật ngã anh ta sớm chứ!"
"Em còn nói... vậy sao em không giúp chị!" Đúng là Ngả Hi nghĩ không ra, phản ứng đầu tiên của Lê Mộc là khóc đi lướt qua cô.
"Em nghĩ là..." Lê Mộc rầu rĩ một lúc, vẫn không nói ra, nàng nghĩ là... nàng nghĩ là Ngả Hi cam tâm tình nguyện, nếu không, nàng cũng không cần khóc thương tâm làm gì. "Em nghĩ là... em nghĩ là..."
"Em nghĩ gì vậy?"
Lê Mộc ấp úng cả buổi, lẽ nào nàng không nên đau lòng khi bạn gái mình bị tên đàn ông khác ôm sao! Thế nhưng mỗi lần đều thua Ngả Hi, không biết làm gì nên dứt khoát không thèm nói gì, Lê Mộc vừa nóng vừa tức, nhón chân lên cắn môi Ngả Hi, không dám cố sức, nàng không nỡ, xem như là trả thù bằng một cái "hôn".
Thả ra, đôi mắt của nàng vẫn còn đỏ, "Em giận... em ghen..."
"Xin lỗi." Ngả Hi thay nàng vén lại mớ tóc bị gió thổi loạn trên trán, cô biết Lê Mộc rất đơn thuần rất thanh khiết, cô cũng biết Lê Mộc giao toàn bộ lần đầu cho cô, "Chị làm em đau lòng, sau này không bao giờ như vậy nữa."
Khi Lê Mộc nói cho Ngả Hi biết, cô là người đầu tiên nàng yêu trong hai mươi lăm năm, nhất định trong lòng nàng tình yêu này rất quan trọng.
"Tiểu Mộc, đừng suy nghĩ bậy bạ, nha?"
"Ừ ——" Lê Mộc tựa đầu lên vai Ngả Hi, cái trán dính chặt vào cổ cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng, dáng vẻ biểu cảm trông giống hệt một con vật nhỏ bị thương, lớn tuổi rồi cũng không biết xấu hổ, cũng đúng, vì nàng đang đứng trước mặt người nàng mà yêu thương.
Lê Mộc dính người, nó cũng giống như hoàn toàn mất đi khả năng gánh vác sinh hoạt hằng ngày, Ngả Hi thuận theo, càng ngày nàng càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, cứ như vậy ôm hai mươi mấy phút...
"Mình về trước đi."
"Không, em chỉ muốn ôm chị."
"... Về rồi ôm tiếp."
"Muốn bây giờ!"
"... Tiểu Mộc, chị bị trật chân."
Lúc này Lê Mộc mới "hoàn toàn tỉnh ngộ", ngay lập tức chui ra vòng tay của Ngả Hi, ấm áp hồi lâu, thoáng chốc lạnh lẽo. Lê Mộc ngồi xổm xuống, động tác dịu dàng vén ống quần Ngả Hi lên, giữ bàn chân mảnh khảnh của Ngả Hi, cẩn thận xoa bóp, ngước đầu hỏi, "Chỗ này, còn đau không?"
Lê Mộc ngồi rúc thành một nắm, có vẻ càng nhỏ gầy hơn, nhìn Lê Mộc như yếu đuối lại luôn có khả năng sưởi ấm lòng người, nàng xoa rất dễ chịu, do đó qua mấy phút Ngả Hi mới nhớ ra, "Tiểu Mộc, chị bị trật chân kia..."
"A..." Còn chưa phản ứng kịp, Ngả Hi trực tiếp bị Lê Mộc cõng trên lưng, "Tiểu Mộc, chị có thể đi."
Lê Mộc còn cậy mạnh cõng cô trên lưng, mặc dù bước chân không quá ổn, nhưng vẫn có thể chịu nổi, vừa đi vừa không quên khinh bỉ vài câu, giọng điệu phục hồi thành kiểu vừa dễ thương vừa đáng ghét như trước đây: "A Tây à, chị mập quá, tại sao lại nặng như vậy..."
Tay Ngả Hi vốn đang vòng quanh cổ Lê Mộc, nhấc nhẹ tay, nhéo má Lê Mộc, "Tự em muốn cõng, không được buông tay."
"Em sẽ không buông tay."
*
"... Kế hoạch xây dựng trung tâm trải nghiệm kính thực tế ảo VR quy mô lớn nhất thành phố A cuối năm hai không mười bảy... Hiện nay có ba chỗ phù hợp, đầu tiên là phía đông..."
Sau khi Mạc Nhiên ngáp lần thứ năm, Tống Phi vẫn đang nói rõ ràng rành mạch, họp với một đám đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, thực sự Mạc Nhiên không hề có hứng thú.
"Mạc tổng, cô thấy thế nào?" Tống Phi bước tới trước mặt Mạc Nhiên, ngón tay gõ lên cái bàn trước mặt cô, cuộc họp mới mở hơn mười phút, có thể ngủ cũng giỏi.
Mạc tổng? Mạc tổng! Mạc tổng...
Tạm thời Mạc Nhiên vẫn không thể tiếp nhận thân phận mới của mình, cô mở hai con mắt còn buồn ngủ, vuốt nhẹ mớ tóc hơi lộn xộn, nhìn mấy khu đất được đánh dấu trong bản đồ trên máy chiếu, cũng không biết Tống Phi hỏi gì, qua loa nói: "Tống tổng xem xét là được rồi, tôi tin cô."
Dự án tài chính huy động hơn mười triệu, thì một câu xem xét là được? Khóe miệng Tống Phi co giật vài giây, Mạc tổng cũng là một nhân vật làm mưa làm gió, thế nào đến đời con gái phẩm hạnh lại thế này, nếu công ty rơi vào tay Mạc Nhiên, chưa đạt được thành tựu nào cũng đã phá sản.
"Mạc tổng, ý kiến của cô rất quan trọng." Tống Phi mỉm cười.
Số liệu gì, báo cáo gì, phân tích gì, Mạc Nhiên đều coi không hiểu, tuy rằng Tống Phi bắt tay dạy cô được hai tháng, nhưng ngoài việc muốn ngủ, thực sự Mạc Nhiên không có những ý tưởng khác.
"..." Mạc Nhiên suy nghĩ một chút, một đám đàn ông trung niên hói đầu đang chờ câu trả lời của cô, trả lời qua loa cho xong cũng muốn có ý kiến, "Vậy mua hết đi... mở trung tâm, mở gì gì cũng được..."
Phía dưới cười vang dội.
Tống Phi đau đầu, khi Mạc tổng giao Mạc Nhiên cho cô, cô nên lường trước, việc này chắc chắn là một mớ hỗn độn, những đứa con giàu có... tính tình cũng không kém thế này lắm.
"Mạc tổng, mua hết thì không thực tế, dự án của chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, để tránh rủi ro, chọn hợp tác làm việc trong một hai năm tương đối thận trọng hơn." Tống Phi nghi ngờ có phải Mạc Nhiên đem hết sách tài liệu cô đưa cho cún ăn hết rồi không, tình hình cơ bản cũng không biết.
Mạc Nhiên nằm trên bàn họp quay bút, không nhịn được: "Vậy thì mọi người hợp tác đi ——, Tống Phi, việc hợp tác tôi giao cho cô phụ trách."
Từ trước khi vào công ty, Mạc Nhiên đã được người cha lăng nhăng của cô dạy dỗ, phải học theo Tống tổng, rõ ràng có công ty gia đình, vẫn đơn thương độc mã lang thang kiếm sống, chưa được năm năm thì từ nhân viên lên được vị trí phó tổng giám đốc... Mạc Nhiên không quan tâm tới đoạn đường đi đến vinh quang của Tống Phi, chỉ mong Tống Phi đừng quá khắt khe là được rồi, cuối cùng, không như mong muốn.
Nhìn Mạc Nhiên nghênh ngang mở cửa bỏ đi, Tống Phi đỡ trán, dù gì cô cũng là con nhà giàu, từ khi làm việc đến nay, chưa từng gặp người kiêu ngạo như vậy, bụng thầm mắng: Tôi chả muốn dính vào đâu.
Tổng hợp một số yếu tố để xem xét, vẫn quyết định hợp tác với tập đoàn Thịnh Nguyên, xem xét sự phát triển của khu vực phía đông để hỗ trợ dự án mới.
Trước khi gặp khách hàng, Tống Phi dặn dò Mạc Nhiên trước: "Tiểu Mạc, chuyện hợp tác cô không cần nói, ngồi bên cạnh nhìn là được rồi."
Mạc Nhiên ngồi trong xe ăn kem, bộ dạng lười biếng, "Ừ, có người tài giỏi như Tống tổng bên cạnh, tôi nói làm gì?"
Không phải không có lý do khiến Tống Phi lo lắng, khu đất này chào giá hơi cao, giá thấp nhất vẫn còn rất cao, để tránh đến lúc đó cô Mạc giàu có mở miệng: "Muốn bao nhiêu tiền, tôi thêm cho!" Thì chỉ có thể bị người ta làm thịt, Tống Phi tiếp xúc với rất nhiều người có tiền, nhưng coi "tiền tài là cặn bã" như cô Mạc đây, thực sự có hơi khan hiếm.
Nói chuyện dong dài hơn một tiếng, chỉ xoay quanh vấn đề giá cả, Mạc Nhiên ngồi nghe muốn dài cổ, cuối cùng cuộc đàm phán cũng sắp kết thúc...
"Cô Tống, nói thật với cô, hiện nay chúng tôi đang bàn hợp tác khu đất này, không chỉ với Mạc Thị, tất nhiên, thành công của Mạc Thị mấy năm qua chúng tôi rõ như ban ngày, nhưng với bảng báo giá và lợi nhuận mà quý công ty cung cấp này, chúng tôi cần phải xem xét thêm."
Tống Phi đứng lên, thong dong tự tin cười, "Theo tôi được biết, khu đất này Thịnh Nguyên đã để không đó hai năm, dự án trung tâm VR là trọng điểm của Mạc Thị trong khoảng hai năm, tôi tin rằng mọi người cũng biết rõ sức ảnh hưởng thị trường của Mạc Thị, không chỉ đơn giản giới hạn trong một trăm phần trăm lợi nhuận, vì lợi nhuận mà công ty chúng tôi tạo ra đáng giá hơn so với chín mươi phần trăm, quý công ty hãy xem xét thật kĩ, bên chúng tôi đã có phần châm chước."
Mạc Nhiên thực sự có hơi khâm phục Tống Phi, ban đầu đến nhìn là muốn xem cuộc đàm phán này kết thúc trong tình thế bất lợi, nhưng mà, Tống Phi lập tức đưa ra lập trường của mình, quả nhiên, thương trường như chiến trường.
"Cô tự tin vậy à?" Đến khi sắp ra cửa, Mạc Nhiên thì thầm vào tai Tống Phi.
Tống Phi cười thì thầm trả lời: "Chờ xem, không quá hai ngày, bọn họ sẽ chủ động liên hệ."
Cửa mở.
"Phương tổng, lại gặp nhau."
Đầu tiên Phương Hi Hàm thấy Mạc Nhiên đứng cạnh Tống Phi, xem ra, ra vào nơi nào cũng đi một đôi...
Mạc Nhiên mặc âu phục, khí chất "thành thục", Phương Hi Hàm nhìn Mạc Nhiên mấy lần, nhưng Mạc Nhiên vẫn cố ý không nhìn cô.
Mạc Nhiên, em có biết không, trốn tránh là quan tâm.
Nghe mùi nước hoa quen thuộc tỏa ra từ bên cạnh, Mạc Nhiên quay đầu sang nơi khác, tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, trong lòng Mạc Nhiên dâng lên một sự mất mát.
"Xem ra phải thương lượng thêm." Trở lại xe, Tống Phi mở một chai nước lọc, ngửa đầu uống.
"Không phải vừa rồi cô rất tự tin sao?" Mạc Nhiên miễn cưỡng hỏi.
"Cô quen Phương Hi Hàm? Vậy cô nên biết tính của cô ấy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui