Editor: Nhím
Beta: Mee
- ----
- ---------
- ---------
Tác giả có điều muốn nói: Sẽ không quá dài, chủ yếu là yêu đương.
Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu là bạn học thời cấp hai, nhưng từ ngày vào trường hai bọn họ đã không cùng đường, cho nên thẳng đến khi tốt nghiệp hai người cũng chưa từng nói chuyện qua.
Ít nhất mặt ngoài là vậy.
Lương Độc Thu thuộc ban cán bộ, thường xuyên giúp chủ nhiệm lớp bắt người vi phạm, Tiêu Xuyên tuy không làm chuyện quá phận nhưng thường thường đến trễ, hơn nữa thi thoảng trốn học đi xem náo nhiệt, vì vậy trở thành khách quen trên sổ của Lương Độc Thu.
Ngay từ đầu Tiêu Xuyên da mặt dày, cho rằng Lương Độc Thu cùng các cán bộ khác giống nhau, dễ nói chuyện, chỉ cần hắn khúm núm, Lương Độc Thu kia sẽ không nhớ tên hắn.
Cho nên đoạn thời gian đó Tiêu Xuyên gặp mặt Lương Độc Thu liền đặc biệt không biết xấu hổ, thậm chí toàn bộ quá trình đều mang mặt tươi cười, còn kêu Lương đại lớp trưởng không ngừng, hi vọng Lương Độc Thu không nhớ tên hắn, Tiêu Xuyên thật sự sợ đi văn phòng.
Đáng tiếc Lương đại lớp trưởng là người chính trực, mặc kệ Tiêu Xuyên nói lời hay thế nào, Lương Độc Thu đều không dao động, mặt lạnh vô tình nhớ kỹ tên hắn.
Số lần ngày một nhiều, Tiêu Xuyên liền không muốn nói chuyện cùng Lương Độc Thu nữa, chỉ cần gặp ngày Lương Độc Thu trực ban, hắn thậm chí còn đối nghịch với Lương Độc Thu.
Vì thế không biết từ khi nào, trong trường bắt đầu truyền ra việc hai người họ bất hòa, càng truyền càng nhiều, cũng càng truyền càng thật.
Tiêu Xuyên thật sự không thích Lương Độc Thu, hắn thấy Lương Độc Thu quá giả tạo, khiến người ta khó chịu.
Lúc ấy hắn cùng Lương Độc Thu đều là người nổi tiếng trên bục phát biểu, mỗi lần chào cờ, hai người họ đều sẽ được mời lên sân khấu, bất đồng chính là Lương Độc Thu lên phát biểu, Tiêu Xuyên là lên đọc bản kiểm điểm.
Lúc đó cơ sở hạ tầng trường học không tốt lắm, người muốn lên sân khấu chỉ có thể đợi bên cạnh, Lương Độc Thu mặc đồng phục, khóa kéo lúc nào cũng cao, cổ áo lúc nào cũng chỉnh tề, một bộ dáng học sinh ngoan, vừa thấy liền biết cùng Tiêu Xuyên là người hai thế giới.
Tiêu Xuyên luôn tương phản với Lương Độc Thu, đồng phục lúc nào cũng không đúng, hơn nữa còn xiêu xiêu vẹo vẹo, không ít lần bị chủ nhiệm giáo dục phê bình.
Nên khi Tiêu Xuyên nhìn đến bộ dạng này của Lương Độc Thu, trong đầu hiện lên suy nghĩ muốn làm quần áo của anh xộc xệch.
Đến nhiều năm sau, Tiêu Xuyên mới hiểu hắn nghĩ không phải muốn làm loạn quần áo Lương Độc Thu, hắn là muốn đem Lương Độc Thu làm loạn.
Tiêu Xuyên muốn nhìn thấy Lương Độc Thu lộ ra biểu tình khác, hy vọng Lương Độc Thu phá vỡ nguyên tắc, ít nhất là khi đợi bên sân khấu, Lương Độc Thu không cần đến liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Lúc đó Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đúng là không thân, Lương Độc Thu vẫn là nam thần nổi danh toàn khối, thành tích từ nhỏ đến lớn đều tốt, cái chính là quá lạnh nhạt, khó cùng nói chuyện.
Tiêu Xuyên cũng là nam thần, người khác đồng dạng vẫn không dám nói chuyện, bởi vì Tiêu Xuyên làm việc lạnh lùng, nhìn thật hung dữ.
Nhưng mà ai cũng không biết, nam thần vườn trường cao lãnh toàn khối thật ra cũng sẽ xấu hổ, giáo bá mặt ngoài hung dữ muốn chết lại thích làm nũng, đặc biệt lúc đầu yêu đương, có cơ hội liền ôm Lương Độc Thu làm chuyện xấu.
Lương Độc Thu lại vui vẻ sủng hắn, vì thế Tiêu Xuyên càng cậy sủng mà kiêu.
Nửa đêm 11 giờ rưỡi, Lương Độc Thu mới đẩy cửa về đến nhà.
Tiêu Xuyên còn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách xem đá bóng, nghe được tiếng đẩy cửa liền vội vàng nhìn lại, thấy Lương Độc Thu ôm sách ở cửa thay giày.
"Sao bây giờ mới về?" Tiêu Xuyên đi qua giúp Lương Độc Thu cầm sách, chờ anh thay giày xong liền hỏi một câu.
"Có quyển sách tìm mãi không có, em phải đến mấy nơi mới mượn được." Lương Độc Thu đem cặp sách để trên mặt tủ giày, biểu tình mệt mỏi duỗi tay với Tiêu Xuyên, "Ôm."
So sánh với sách, Lương Độc Thu quan trọng hơn.
Cho nên Tiêu Xuyên không cần suy nghĩ liền để sách xuống một bên, cười ôm lấy Lương Độc Thu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu anh.
"Không có mùi thuốc." Tiêu Xuyên ở sau tai Lương Độc Thu ngửi ngửi, không ngửi được mùi quen thuộc, không nhịn được cười, "Lương ca của anh có tiến bộ."
Lương Độc Thu gần đây đang cai thuốc, nghe được Tiêu Xuyên nói vậy cũng cười theo, nhỏ giọng nói, "Anh không thích."
Lời này thành công lấy lòng Tiêu Xuyên, hắn cười hôn Lương Độc Thu.
Tiêu Xuyên cũng hút thuốc nhưng không nghiện như Lương Độc Thu, nên sau khi Lương Độc Thu nói muốn cai thuốc, hắn liền thành giám sát viên.
Tiêu Xuyên không phải thật sự không cho Lương Độc Thu hút thuốc, chỉ là không muốn Lương Độc Thu hút nhiều như vậy nên mới quản nghiêm.
Trước đó mấy ngày học quân sự, hai người không ở cùng ký túc xá, Tiêu Xuyên không biết tình hình cai thuốc của Lương Độc Thu thế nào, cũng may Lương Độc Thu nói được làm được, đúng là không hút thuốc.
Lương Độc Thu thích cùng Tiêu Xuyên hôn môi, lúc này bị Tiêu Xuyên đè ở tủ giày cũng không kêu tủ giày cộm đến đau eo, chỉ tách môi răng cho Tiêu Xuyên hôn càng sâu.
"Thật sự một lần cũng không hút?" Tiêu Xuyên trong lòng có đáp án liền bắt đầu chơi xấu, cố ý trêu Lương Độc Thu, "Nói thật."
Tiêu Xuyên hỏi như vậy chỉ muốn trêu Lương Độc Thu, không nghĩ tới Lương Độc Thu thật sự nói ra, "Hút một lần."
"???" Tiêu Xuyên ngừng hôn Lương Độc Thu, trừng mắt nhìn anh, không thể tin nói, "Em gạt anh!"
"Ngày báo danh hút, không nhịn được." Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên chọc cười, ôm mặt hắn hôn xuống, thanh âm nhớ nhung, "Thật sự rất nhớ anh."
Nghe được câu trả lời Tiêu Xuyên liền được an ủi, vì hắn cũng rất nhớ Lương Độc Thu, chẳng qua hắn biểu đạt nỗi nhớ khác với Lương Độc Thu, đêm đó hắn nằm trên giường ký túc xá, đã nói mấy chục lần anh nhớ em với Lương Độc Thu, cũng chưa phục hồi tinh thần từ nỗi nhớ.
Kỳ thật hồi cấp ba Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu không có nhiều thời gian bên nhau, một là việc học nặng nề, hai là trường học nghiêm cấm yêu sớm, hai người không dám đi khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo nhà trường, liền đặc biệt chú ý.
Nhưng sau khi kết thúc thi đại học, hai người đầu tiên là đi du lịch cùng nhau, sau lại dọn đến ở chung, cho nên đột nhiên tách ra liền khó thích ứng.
Cũng may hiện tại không cần lo lắng.
"Phòng bên này anh đã sắp xếp tốt, về sau chúng ta có thể ra đây sống." Nghĩ đến lại có thể cùng ngủ với Lương Độc Thu, khóe miệng Tiêu Xuyên liền không thể hạ xuống, "Học kỳ I chúng ta không thể làm càn quá, học kỳ sau anh sẽ báo cáo phụ đạo viên, sau đó dọn ra ngoài ở."
Lương Độc Thu cũng cười theo, ánh mắt ôn nhu, "Em cũng đi."
"Anh mua máy chiếu, về sau có thể cùng nhau xem phim." Tiêu Xuyên đề nghị, "Ba năm bảy em cùng anh xem bóng, hai tư sáu anh cùng xem xem phim phóng sự."
"Chủ nhật đâu?"
"Chủ nhật cái gì cũng không xem, chúng ta còn học tập."
Lương Độc Thu nổi lên ý xấu, trêu chọc Tiêu Xuyên, "Học cái gì vậy?"
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu cố ý, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, một chút cũng không lạnh lùng giống bên ngoài, hừ một tiếng nói, "Em biết rõ, đừng hỏi anh."
Lương Độc Thu nhìn Tiêu Xuyên đáng yêu đến không chịu được, lại tới hôn hắn, "Ngô Bộ Hoa biết Tiêu ca của hắn đáng yêu vậy sao?"
"Ai quan tâm hắn biết hay không." Tiêu Xuyên không nói lý, ép hỏi Lương Độc Thu, "Em nói có đúng không?"
Tiêu Xuyên lắc đầu, "Nhất định phải đồng ý!"
Lương Độc Thu cười đến híp mắt, chung quy là không nhịn được hôn lên, "Đồng ý, anh nói cái gì cũng đúng."
Nghe được câu trả lời mong muốn, Tiêu Xuyên nhấp môi cười, tạm thời không nghĩ cái gì, nhắm mắt hưởng thụ Lương Độc Thu chủ động.
- ---------
- ---------.