Đối Tượng Công Lược Có Sai Sót


- -------------
Trans-editor: ThiChen
Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe
Truyện dịch phi lợi nhuận- không reup!!!
- --------------
Bùi Khánh vừa nhấc đầu liền phát hiện Trạm Vi Dương dùng cameras trước nhìn lén anh, anh chỉ là bình đạm (bình thường,im lặng)mà nhìn lướt qua, làm bộ cái gì cũng chưa thấy, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trạm Vi Dương bên kia sột sột soạt soạt, cầm di động gửi lại một tin, sau đó đem điện thoại đặt ở một bên, cầm bút lên chuyên tâm mà bắt đầu giải đề.

Lúc này là thật sự chuyên tâm, tuy rằng đúng hay sai cậu cũng không biết, nhưng ít ra cậu đều viết đáp án của từng đề tiếp từng đề ra vở.

Thầy cô thường nói, lúc thi không cần biết hay không biết đáp án, chỉ cần viết chút gì ra là được, thầy cô chắm thi mới có thể cho điểm em,Trạm Vi Dương đem những lời này nhớ rõ mồn một.

Thỉnh thoảng đằng sau cậu lại vang lên tiếng lật sách của Bùi Khánh.

Bùi Khánh đang nghiêm túc đọc sách, anh sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Trạm Vi Dương một cái, từ sau khi phát hiện Trạm Vi Dương dùng di động nhìn lén anh, Trạm Vi Dương đến giờ vẫn luôn cuối đầu giải đề.

Thành tích Trạm Vi Dương không tốt, đây là lời Trạm Vi Quang lúc trước có nói qua với anh.

Ba Bùi Khánh cùng gì của Trạm Vi Dương tái hôn được ba năm, anh đều là lúc ăn tết mới gặp Trạm Vi Dương, cơ hồ không có giao lưu gì.

Anh lúc đầu còn cho rằng Trạm Vi Dương hướng nội, lần này sống ở nhà bọn họ, mới phát hiện Trạm Vi Dương kỳ thật là có chút ngốc.

(呆nói chung chữ này nhìu nghĩa.

Đần-trong ngu đần-đần độn ; ngơ-trong ngơ ngác; ngốc –trong ngu ngốc; khờ ; ngu;vv...., nhưng mà nghe nặng quá, nên lấy ngốc)
Nghe nói Trạm Bằng Trình là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm ăn luôn cố định( dạng việc làm ăn không bị trở ngại,khó khăn é), từ một ông chủ nhỏ nỗ lực đến bây giờ có một công ty quy mô không tồi.

Trạm Vi Quang cũng thông minh, trước kia cùng Trạm Vi Dương học cùng trường cấp 2, khi đó là nhân vật phong vân trong trường, thành tích tốt vận động giỏi người cũng lớn lên soái, thi đại học đậu trường đại học có tiếng của tuyến đầu thành phố.

Còn Trạm Vi Dương tại sao lại ngốc?
Bùi Khánh không nghĩ ra, cũng không đi thăm dò hay hỏi thắm.

Xét đến cùng, anh cũng không phải họ Trạm, cũng cùng người Trạm gia không có quan hệ huyết thống, trong con người anh không thân thiện như cùng vẻ bề ngoài thoạt nhìn rất thân thiết như vậy.

Một chuyến ra ngoài thực tập này, nếu không phải ba anh cùng mẹ kế kiên trì, anh vốn là tính toán đi ra ngoài thuê nhà ở, ở trong nhà người khác vừa cho người khác thêm phiền toái không nói, còn có nhiều điều bất tiện trong sinh hoạt cá nhân.

Bùi Khánh lật qua một trang sách, ngẩng đầu lên xem Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương đang buồn bã chán nãn mà dùng nắp bút chọc đầu chính mình, như thể chọc một cái là có thể đem đáp án chọc ra tới vậy.

Bùi Khánh rũ xuống ánh mắt, hơi chút do dự, đặt sách qua một bên đứng dậy đi đến phía sau Trạm Vi Dương, hỏi: "Cần hỗ trợ không?"
Bùi Khánh đột ngột lên tiếng làm dọa Trạm Vi Dương hoảng sợ, cậu quay đầu lại nhìn, theo bản năng mà đem sách đẩy đẩy Qua bên cạnh, cho Bùi Khánh có thể thấy rõ ràng đề bài trên vở.

Trong phòng không có cái ghế thứ hai nào, Bùi Khánh chỉ có thể cong lưng, để sát vào bên người Trạm Vi Dương xem đề.

Đề toán học cấp ba không có đơn giản như vậy, bất quá đề này Bùi Khánh biết, anh lấy giấy nháp trên bàn qua, lại cầm bút lên giúp Trạm Vi Dương giảng cách giải đề.

Trạm Vi Dương nghe rất nghiêm túc, vẫn luôn gật đầu.

Bùi Khánh giảng xong liền đem bút đưa choTrạm Vi Dương, chờ đến lúc Trạm Vi Dương bắt đầu viết đáp án, đứng ở bên cạnh xem cậu làm bài trước mặt, anh phát hiện Trạm Vi Dương làm sai không chỉ một đề.

Nhưng mà sau khi Trạm Vi Dương làm xong đề lúc nãy, cũng không hỏi anh cái gì, vì thế anh yên lặng mà rời khỏi, trở lại bên giường ngồi xuống tiếp tục xem sách của mình.

Chờ Trạm Vi Dương đem bài tập thầy cô giao cho làm xong, trời đã hoàn toàn tối.

Cậu buông bút lười biến duỗi eo, đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, giơ tay đem tấm màn kéo lên, lúc trở về ngồi lại bên bàn học, Trạm Vi Dương từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn vở bài tập mới, từ phía trên xé xuống cặp giấy, nghiêm túc trãi lên trên mặt bàn, trịnh trọng mà nhấc bút chuẩn bị viết một phong thư tình cho Tạ Linh.

Trạm Vi Dương lúc ở góc bên trái chuẩn bị viết hai chữ "Tạ Linh", do dự một chút, quyết định trước để trống, vì thế ở hàng đầu bỏ trống hai ô, trực tiếp viết " Chào cậu", sau đó không viết được gì tiếp nữa.

Cậu không phải Trần U U, bài tập của cậu viết một chút cũng không tốt, mỗi lần thi viết văn đều viết đến khiến cậu chết lên chết xuống.

Trạm Vi Dương buông bút, quay đầu lại nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh rất nhanh chú ý tới tầm mắt của cậu, ngẩng đầunhìn: "Làm sao vậy?"
Trạm Vi Dương chần chờ nói: "Hôm nay thầy còn giao cho một bài viết văn."
Bùi Khánh xem tờ giấy cậu xé ra trãi nằm trên bàn, khẽ cười cười, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Nội dung sẽ viết gì?"
Trạm Vi Dương nói: "Viết thư tình."
Bùi Khánh biểu tình một chút biến hóa cũng không có, chỉ là mỉm cười nói: "Thầy cô ngữ văn lớp 11 sẽ giao bài viết thư tình?"
Trạm Vi Dương gật gật đầu, "Em nên viết như thế nào? Em chưa từng viết qua."
Bùi Khánh đặt sách tới một bên, chậm rãi đứng lên, anh đi đến bên cạnh Trạm Vi Dương, cúi đầu nhìn thấy hai chữ ' chào cậu' trên tờ giấy, hỏi: "Cần anh dạy em viết không?"
Trạm Vi Dương nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Khánh ca."
Bùi Khánh gật đầu một cái, nói: "Chờ một lát."
Anh rời phòng Trạm Vi Dương, từ trong phòng chính mình đem ghế dựa lại đây, dặt gần bên người Trạm Vi Dương ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm tờ giấy của Trạm Vi Dương, hỏi: "Viết cho ai vậy?"
Trạm Vi Dương nói: "Không có ai, chính là một người trong tưởng tượng."
Bùi Khánh liếc cậu một cái: "Vậy người trong tưởng tượng của em là nữ sinh như thế nào?"
Trạm Vi Dương không trả lời ngay, sửa sang lại suy nghĩ cho tốt mới nói: " Là nữ sinh cao cao, lớn lên khá xinh đẹp, thành tích rất tốt."
Bùi Khánh nói: "Em thích nữ sinh có thành tích tốt?"
Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy cần phải giải thích, cậu nói: "Không phải em thích, chỉ là yêu cầu như vậy."
Bùi Khánh không nghe hiểu cậu nói, hỏi: "Bài tập yêu cầu?"
Trạm Vi Dương gật gật đầu.

Vì thế Bùi Khánh nói: "Vậy được rồi.

Cô ấy biết em không?"
Trạm Vi Dương nói: "Không quen biết."
Bùi Khánh ngón tay thon dài chỉ chỉ tờ giấy của Trạm Vi Dương: "Vậy bắt đầu từ giới thiệu chính mình đi."
Trạm Vi Dương chôn thấp đầu xuống, cổ áo phía sau lộ ra một đoạn trắng trắng cái ót, cách cầm bút của cậu có vẻ có chút dùng lực, một chữ một chữ viết ra: "Tớ là Trạm Vi Dương ban 3 lớp 11, năm nay 17 tuổi, cao 1m74, chòm sao Bạch Dương, nhóm máu B."
Viết xong cậu ngẩng đầu xem Bùi Khánh, hỏi: "Có thể chứ?"
Bùi Khánh một bàn tay chống cái trán, trầm mặc mà xem cậu viết xong, nói: "Cũng không cần kỹ càng chi tiết như vậy."
Trạm Vi Dương có chút không biết làm sao.

Bùi Khánh phát giác cậu có chút khẩn trương, liền ôn hòa mà vỗ vỗ bả vai cậu, nói: "Không sao, tiếp tục đi.

Em có thể viết lần đầu mình gặp cô ấy như thế nào, tâm tình lúc ấy như thế nào."
Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d: Cangghe
Vì thế Trạm Vi Dương tiếp tục viết: "Tớ là buổi sáng hôm nay ở cửa trường gặp được cậu, tớ cảm thấy vẻ ngoài cậu rất đẹp, sau đó tớ nghe cậu nói chuyện, thanh âm cũng rất êm tai." Cậu ngẩng đầu, cau mày tự hỏi trong chốc lát, lại viết: "Thành tích của cậu còn rất tốt,tớ cảm thấy cậu rất lợi hại." (Thi: mấy bạn chưa viết thư tình cho ai thì vào học hỏi Dương Dương đi kkk)
Bùi Khánh nhìn đến đây, hỏi cậu: "Chỉ như vậy là em thích cô ấy rồi sao?"
Trạm Vi Dương nói: "Em không thích cậu ấy."
(他;她cùng đọc 'ta'; Khánh ca dùng 'ta' chỉ nữ, còn Dương Dương dùng 'ta' chỉ nam.

Cùng cách đọc nên không phát hiện được đang nói nam hay nữ đâu)
Cậu vừa dứt lời, liền nghe được giọng nữ lạnh băng kia đột nhiên vang lên: "Tiến độ trạng thái tình cảm tiêu cực, trừ 2 điểm."
Trạm Vi Dương lập tức từ ghế trên đứng lên, cậu có chút kinh hoảng mà nhìn về phía Bùi Khánh.

Bùi Khánh kinh ngạc nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Trạm Vi Dương ngữ khí dồn dập mà nói: "Em thích cậu ấy."
Bùi Khánh rũ xuống lông mi, che đậy biểu tình ánh mắt không thể hiểu nổi với Trạm Vi Dương, lộ ra nụ cười ôn hòa tươi cười, nói: "Thích thì thích chứ sao, đừng khẩn trương."
Trạm Vi Dương hiển nhiên vẫn đang khẩn trương, cậu ở trong đầu cùng hệ thống đối thoại: Tôi thích y, đừng trừ điểm của tôi.

Đáng tiếc hệ thống cũng không để ý đến cậu.

Bùi Khánh thấy cậu vẫn còn đứng, vươn một bàn tay ra với cậu, nói: "Dương Dương, tới ngồi, chúng ta tiếp tục viết." Anh lúc trước kêu cậu Vi Dương, này là lần đầu giống ba và bà nội của cậu kêu cậu là Dương Dương như vậy, anh là muốn trấn an cảm xúc của Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương nhìn tay Bùi Khánh, tay của Bùi Khánh đẹp như người của anh vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay cùng thịt ngón tay có một tầng mỏng ửng đỏ.

Cái tay kia kiên nhẫn mà duỗi về phía Trạm Vi Dương đang chờ cậu, cảm xúc của Trạm Vi Dương bình phục lại, cầm tay Bùi Khánh, ngồi lại bên bàn học.

Bùi Khánh lập tức rút về tay, chỉ chỉ tờ giấy của cậu, nói: "Viết tiếp nhé.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui