Từ trên xe buýt nhảy xuống, Trạm Vi Dương phát hiện đầu gối bên phải đau hơn so với bên trái, vì thế lúc đi đường không nhịn được có chút khập khiễng, mang cặp sách đi về phía cổng tiểu khu.
Ánh nắng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, Trạm Vi Dương đi được không xa đã bắt đầu đổ mồ hôi, một giọt mồ hôi dọc theo gương mặt cậu trượt xuống dưới, chảy qua làn da trắng hồng, lưu lại dấu vết.
Khi về đến nhà, tầng một không có ai, ngay cả TV cũng tắt.
Điều này chứng tỏ là bà nội và dì La đều không ở nhà, hẳn là dì La đẩy xe lăn của bà nội, cùng bà đi ra ngoài tản bộ.
Bà nội thường đi bộ đến công viên ở gần đó khi thời tiết tốt, bà đi không xa, cho nên dì La sẽ đẩy một chiếc xe lăn, chờ bà đi mệt có thể để bà ngồi xuống, nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa trong công viên.
Trạm Vi Dương thuận tay ném cặp sách ở trên sô pha, lết một chân đi đến phòng bếp, lấy một cái ly thủy tinh đặt dưới máy lọc nước rót một cốc nước lạnh, ngẩng đầu uống hết cả cốc nước.
Cậu thở dài một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, đem khăn giặt sạch sẽ, rồi cất lại bên trong tủ.
Chờ đến khi cậu xoay người lại, đột nhiên phát hiện Bùi Khánh đang đứng ở cửa phòng bếp, hai tay đút ở trong túi quần, dựa vào khung cửa nhìn cậu.
Trạm Vi Dương thật sự hoảng sợ, cậu không nghe thấy tiếng bước chân Bùi Khánh, cũng không biết Bùi Khánh xuất hiện từ khi nào, nhưng cậu há miệng không kêu ra tiếng, cố gắng nuốt xuống tiếng kinh hô, mới gọi: "Khánh ca?"
Tầm mắt Bùi Khánh từ gương mặt phiếm hồng của cậu rơi xuống đầu gối, hỏi: "Em bị ngã?"
Trạm Vi Dương cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên ống quần đồng phục mình có hai dấu vết rõ ràng, đúng là dính bụi do đầu gối khụy xuống đất.
Cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên xấu hổ, nói: "Không cẩn thận bị ngã xe đạp."
Bùi Khánh hỏi cậu: "Có đau không?"
Trạm Vi Dương cong lưng, thân thể mềm mại, cơ hồ có thể gập người lại ôm lấy chân mình, cậu dùng hai tay kéo ống quần lên trên, chờ đến khi kéo qua đầu gối, cậu mới nói: "A, có chút máu."
Bùi Khánh đi tới, ngồi xổm trước mặt Trạm Vi Dương, đem một ống quần khác kéo lên, xem một lúc sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, hỏi: "Có hòm thuốc không?"
Trạm Vi Dương gật đầu.
Phòng khách tầng một luôn không tràn ngập ánh sáng mặt trời, bên cửa sổ có một cây đại thụ, cành lá rậm rạp che lấp ánh nắng, cho nên mặc dù là mùa hè tầng một vẫn luôn mát mẻ, bà nội chưa bao giờ cần mở điều hòa.
Mồ hôi trên người Trạm Vi Dương đã không còn, toàn bộ dính trên da, như thể bít kín lỗ chân lông, khiến làn da cậu hô hấp khó khăn.
Cậu cúi đầu nhìn đỉnh đầu Bùi Khánh, nghĩ thầm thật ra cậu nên đi tắm rửa trước, nếu không Bùi Khánh giúp cậu bôi thuốc xong, cậu lại đi tắm thì sẽ đem toàn bộ thuốc rửa sạch, nhưng không đi tắm cậu lại cảm thấy rất khó chịu.
Bùi Khánh cúi đầu, dùng tăm bông có tẩm Povidone nhẹn nhàng lau miệng vết thương cho cậu.
Từ góc nhìn của Trạm Vi Dương góc, có thể nhìn thấy sườn mặt sắc bén và sống mũi cao thẳng của Bùi Khánh, còn có hàng mi dài mảnh ở khóe mắt anh.
Vết thương ở đầu gối so với vết thương ở lòng bàn tay còn nghiêm trọng hơn, Bùi Khánh giúp cậu tiêu độc, tìm bông y tế từ trong hòm thuốc dán lên.
Sau đó Trạm Vi Dương chủ động đưa tay cho anh.
Bùi Khánh nhìn tay cậu, nói: " Trầy da một chút, không cần phải dán lên."
Trạm Vi Dương rút tay về, hơi thất vọng nói: "Ò."
Bùi Khánh đem đồ vật vừa rồi tìm từ trong hòm thuốc ra từng cái xếp lại chỗ cũ.
Khi Trạm Vi Dương bước từ trên sô pha xuống, bụng không báo trước mà kêu một tiếng, lúc này cậu mới cảm thấy đói bụng.
Cậu nhìn trộm Bùi Khánh một cái, thấy biểu tình của Bùi Khánh cũng không có gì thay đổi, nghĩ rằng Bùi Khánh không nghe thấy, vì thế đứng lên, khập khiễng đi vào nhà ăn, mở tủ lạnh ra muốn tìm thứ gì đó ăn.
Trong nhà không có đồ ăn vặt, tủ lạnh chỉ có một đĩa thịt heo xào thịt còn dư lại giữa trưa và một bát cơm tẻ, ngoài ra không có thức ăn chín nào khác.
Trạm Vi Dương đóng cửa trên lại, cúi người kéo ngăn tủ đá phía dưới, muốn ăn một cái kem, cậu còn chưa kịp lấy, đã nghe thấy Bùi Khánh ở phía sau hỏi cậu: "Không ăn cơm trưa?"
Cậu quay đầu lại, gật đầu.
Bùi Khánh đi tới, trước tiên vươn tay đóng lại ngăn đông tủ lạnh, sau đó nói: "Ăn cơm rang trứng được không?"
Trạm Vi Dương ngơ ngẩn nhìn anh, nói: "Ăn."
Bùi Khánh lại mở ngăn ướp lạnh, đem chén cơm thừa kia lấy ra, sau đó cầm hai quả trứng gà và một cọng hành, lúc đóng cửa lại anh hơi do dự, cuối cùng lấy thêm một miếng giăm bông.
Anh nói với Trạm Vi Dương: "Anh đã lâu rồi chưa làm, thử xem."
Trạm Vi Dương đi theo sau Bùi Khánh vào phòng bếp, nhìn anh đánh trứng trước, sau đó đem giăm bông cắt thành khối nhỏ.
Động tác của Bùi Khánh cũng không quá thuần thục, có vẻ đã từng nấu cơm, nhưng không thường làm.
Trạm Vi Dương dính ở bên người Bùi Khánh, ngẫu nhiên vài động tác lớn của Bùi Khánh khiến cho khuỷu tay đụng vào cậu.
"Em có muốn ra bên ngoài chờ không?" Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng em muốn nhìn anh làm."
Bùi Khánh không nói gì, đổ hỗn hợp trứng đã đánh đều vào chảo xào chín rồi thêm giăm bông và cơm cơm, cuối cùng rắc một ít hành lá thái nhỏ vào đảo đều.
Trạm Vi Dương nói: "Nhìn ngon quá."
Bùi Khánh lấy cơm ra khỏi nồi, sau đó lại lấy thịt heo xào ớt trong tủ lạnh ra bỏ vào trong nồi đun nóng, cuối cùng bưng đến trên bàn ăn để Trạm Vi Dương ngồi xuống ăn cơm.
Trạm Vi Dương đi theo sau Bùi Khánh từ phòng bếp ra nhà ăn, ngồi xuống bàn ăn, vươn tay nhận lấy đôi đũa Bùi Khánh đưa cho cậu, cúi đầu ăn cơm.
Cậu thật sự rất đói, hơn nữa cậu cảm thấy chén cơm rang trứng mà Bùi Khánh làm là cơm rang trứng ngon nhất mà cậu đã từng ăn, còn thơm hơn dì La nấu, đương nhiên những lời này cậu sẽ không bao giờ nói với dì La.
Trạm Vi Dương ăn đến vui vẻ, sau khi ăn xong liền bưng cái bát trống rỗng chạy vào phòng bếp, thấy đã Bùi Khánh đã đem thớt thu dọn, nồi cũng rửa sạch sẽ.
Bùi Khánh muốn vươn tay nhận lấy bát để rửa, Trạm Vi Dương nghiêng người tránh đi, vội vàng nói: "Để em rửa."
Cậu rất kiên trì, sau khi Bùi Khánh tránh sang một bên, cậu bước đến chỗ bồn rửa, rửa sạch chén đũa, vung vung bát đặt ở chỗ ráo nước.
Trạm Vi Dương từ phòng bếp đi ra, thấy Bùi Khánh đã đi về phía cầu thang, cậu vội vàng chạy đến bên cạnh sô pha nắm lấy dây đai cặp sách, đuổi theo Bùi Khánh đến cầu thang.
Cậu kéo cặp sách trên mặt đất, bước chân cậu chạm đến cầu thang, cậu chạy tới bắt vạt áo được Bùi Khánh, chờ tới khi Bùi Khánh quay đầu lại, cậu ghé sát tai Bùi Khánh thấp giọng nói: "Cơn rang trứng anh làm là món cơm rang ngon nhất em từng ăn." Vừa rồi lúc ăn cơm cậu đang nghĩ, tuy rằng không thể nói với dì La, nhưng có thể nói với Bùi Khánh, hơn nữa cậu nhất định phải nói với Bùi Khánh.
Bùi Khánh cười, cúi xuống kề sát vào bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Vì sao muốn nói thầm?"
Lỗ tai Trạm Vi Dương có chút ngứa ngáy, cậu giơ tay gãi gãi, rất nhanh đã trở nên phiếm hồng, cậu nói: "Không thể nói cho dì La nghe được."
Bùi Khánh gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Anh đã biết."
Trạm Vi Dương còn ôm chặt lấy anh: "Anh đừng nói cho dì La."
Bùi Khánh cười cười, nhìn Trạm Vi Dương không lên tiếng.
Trạm Vi Dương đột nhiên có chút áy náy, cậu thành khẩn nói: "Dì La sẽ rất buồn..."
Bùi Khánh nói: "Em gọi một tiếng "Anh*", anh sẽ không nói với dì La."
Trạm Vi Dương không chút nghĩ ngợi liền mở miệng gọi: "Anh!" Cậu cảm thấy còn chưa đủ thành ý, nói thêm một câu: "Cầu xin anh đó."
Bùi Khánh nói: "Ừm – được rồi."
* Anh mà Trạm Vi Dương gọi là ca ca.