Sang ngày thứ hai Hạ An Vũ đã hoàn toàn hết bệnh, nhưng vẫn bị Quý Đông Nhiên bắt nghỉ ở nhà, trước khi đi làm anh vẫn ló đầu ra khỏi cửa xe dặn dò:
"Ăn xong rồi uống thuốc, thèm cái gì thì nhờ dì Lan mua hoặc nói với tôi, đừng có chạy lung tung bên ngoài."
"Em biết rồi mà, anh mau đi đi."
Mấy ngày được Quý Đông Nhiên chăm sóc, lần đầu cậu mới biết được một mặt phiền phức của anh, dù trong lòng ngọt ngào nhưng đầu đau là điều không thể chối cãi. Quý Đông Nhiên rất nghiêm khắc đối với vấn đề ăn ngủ của Hạ An Vũ, anh gần như dời cả bàn làm việc của mình lên phòng để canh chừng cậu, chỉ cần cậu chơi điện thoại quá lâu là ngay lập tức nhắc nhở.
Xe vừa chạy khuất khỏi tầm mắt, Hạ An Vũ thoải mái vươn vai một cái, ánh mặt trời ấm áp, thời gian vẫn còn rất sớm, ngẫm nghĩ một hồi cậu quyết định thay giày thể thao đi dạo một vòng.
"Con định đi đâu đấy? Đã khỏe hẳn chưa?" - Dì Lan vừa bước ra phòng khách đã thấy bóng lưng lúi húi khom mình ngoài bậc cửa của cậu vội hỏi - "Cậu chủ dặn dì phải coi chừng con."
"Con cõng dì chạy một vòng còn được." - Hạ An Vũ đứng dậy cười nói - "Con chỉ dạo loanh quanh trong đây thôi, sẽ về liền."
Dì Lan không cản được cậu, chỉ đành nhắc nhở cậu nhớ về sớm, nếu không sẽ gọi báo cho Quý Đông Nhiên. Hạ An Vũ vâng dạ đáp, trộm nghĩ tổng giám đốc còn khó hơn cả cha dượng cậu.
Thời tiết mùa xuân mát mẻ, dọc đường đi của khu biệt thự có vài bụi hoa mới được trồng không lâu, Hạ An Vũ nhìn màu sắc rực rỡ trước mắt, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
"Mẹ nó, thế cậu đã mất miếng thịt nào chưa?"
"Hả? Người là anh giới thiệu. Tôi không có quyền tức giận à?"
Giữa không khí yên bình buổi sáng đột nhiên có âm thanh cãi nhau phá hỏng tất cả. Hạ An Vũ nhận ra người quen, đáy lòng không khỏi ngạc nhiên lén lút tìm một góc hóng chuyện.
"Cậu giận cái mẹ gì? Người thê thảm là ông đây này! Xui xẻo bị một thằng trai tân như cậu khai bao suýt mất nửa cái mạng..."
"Câm miệng!"
Bên này Lâm Kỳ đã bị Ngụy Tuấn Thành vội vàng bịt miệng lại, cậu ta trừng mắt gằn giọng cảnh cáo. Lâm Kỳ khẽ híp mắt nhìn cậu ta, Ngụy Tuấn Thành cảm giác có gì đó không ổn, một lúc sau thịt trong lòng bàn tay đau điếng chửi đổng lên:
"Mẹ nó, nhả ra!". Truyện Nữ Phụ
Lâm Kỳ cắn đến bật máu mới ngừng lại, không khách khí nhổ một bãi nước bọt màu đỏ thẫm xuống đất.
"Bộ anh là chó à?" - Ngụy Tuấn Thành nhìn dấu răng trong lòng bàn tay tức giận mắng.
"Cậu mới là chó. Trên người tôi chỗ nào cũng có dấu răng cậu này!"
"Mau im miệng cho tôi. Tôi theo anh về là được chứ gì!"
Lâm Kỳ dường như rất hài lòng với câu trả lời của cậu ta, đưa tay phẩy phẩy mấy cái đắc ý nói:
"Biết điều là tốt."
Hạ An Vũ đứng trân trân nhìn hai người kia dần dần đi khuất, cảm giác bản thân vừa biết được chuyện gì động trời lắm vậy. Nếu tin tức ca sĩ Ray cùng người quản lý có quan hệ bất chính chắc chắn sẽ chấn động lắm. Nghĩ đến chuyện đó, Hạ An Vũ hoảng hốt vội ngó nghiêng xung quanh xem có ai khác nữa không, sau đó vội vã quay trở về.
Quý Đông Nhiên bận rộn ở trên công ty cả một ngày, dù đã xử lý xong một vài việc quan trọng ở nhà nhưng vẫn còn ti tỉ thứ khác cần anh lên công ty mới có thể hoàn thành. Quý Đông Nhiên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao anh cảm thấy hôm nay mình không được tập trung so với mọi khi.
"Đang làm gì đó?"
Quý Đông Nhiên định quay lại tiếp tục làm việc, nhưng lúc hoàn hồn thì tay đã gõ tin nhắn gửi cho thư ký nhà mình. Anh nhìn giờ hiện trên đó, vẫn còn tận bốn tiếng nữa mới đến giờ về.
"Đang cùng dì Lan làm bánh flan, anh ăn không?"
Đầu dây bên kia phản hồi lại, Quý Đông Nhiên dứt khoát gọi video qua luôn.
"Sao vậy anh?"
Hạ An Vũ rất nhanh đã bắt máy, cậu mang một chiếc tạp dề màu xanh biển, bận rộn tách lòng đỏ ra.
"Đột nhiên muốn gọi cho em thôi." - Quý Đông Nhiên đáp, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, bắt đầu vừa trò chuyện vừa tiếp tục làm việc.
Hạ An Vũ cười ngại ngùng, sau đó cậu thần bí hỏi:
"Phải rồi, an ninh ở chỗ mình có an toàn không anh?"
"Luôn có bảo vệ túc trực 24/24, bất kỳ ai ra vào đều phải xuất trình thẻ cư dân. Sao vậy?"
Quý Đông Nhiên giải thích, đoạn anh nhíu mày hỏi cậu, chẳng lẽ Hạ An Vũ gặp chuyện gì. Hạ An Vũ thở phào một hơi, cậu tiến lại gần màn hình thì thào nói:
"Thì là bạn anh đó, với anh Ray..."
Quý Đông Nhiên ngồi nghe Hạ An Vũ kể lại câu chuyện cậu chứng kiến lúc sáng, sau đó có vẻ đăm chiêu nói:
"Lâm Kỳ không phải kiểu dễ bị người khác ăn hiếp. Nhưng tên này trước giờ làm việc không biết suy nghĩ, hy vọng sẽ chuốc họa vào người."
Hạ An Vũ gật gật đầu, tổng giám đốc nhà cậu trưng ra dáng vẻ giống như vừa phát hiện được điều gì đó hay lắm vậy. Quý Đông Nhiên cùng Hạ An Vũ trò chuyện đến giờ nghỉ trưa mới tạm biệt nhau, sau đó anh lại bấm số gọi một cú điện thoại khác.
Chiều tối Quý Đông Nhiên đúng giờ tan sở, lúc lên xe phát hiện ghế phụ có một bó hoa nhỏ tươi thắm, anh ngạc nhiên hỏi bác Lâm:
"Hoa của bác ạ?"
"Ừm, bác mua cho bà nhà." - Bác Lâm khởi động xe đáp.
"Sao đột nhiên lại có hứng thú mua hoa thế?" - Quý Đông Nhiên cười cười hỏi.
"Vì thấy đẹp." - Bác Lâm đánh nhẹ lái quẹo vào đường lớn - "Mùa xuân mà, chắc già rồi nên nhạy cảm, đột nhiên muốn mang chút gì đó đẹp đẽ cho bà ấy."
Quý Đông Nhiên nhìn bó hoa chằm chằm, chỉ khoảng chín bông, giấy gói cũng có phần vụng về, nhưng chẳng hiểu sao càng ngắm lại càng thấy đẹp, mỗi cánh hồng mềm mại vương chút nước tựa như sương đêm lấp lánh bám trên đó.
Hạ An Vũ đã cùng dì Lan chuẩn bị xong bữa tối, nhàm chán ngồi trên sofa xem chương trình thời sự, thi thoảng nghe có tiếng xe chạy ngang qua lại ngóng cổ quan sát.
"Chắc cậu chủ sắp về rồi." - Dì Lan vừa thấy bộ dạng ỉu xìu của cậu không khỏi buồn cười an ủi.
Hạ An Vũ "dạ" một tiếng, chẳng hiểu sao hôm nay Quý Đông Nhiên lại về muộn thế.
"A... về rồi..."
Có ánh đèn xe từ bên ngoài chiếu vào, dì Lan vui vẻ định thông báo cho Hạ An Vũ, nhưng chưa nói dứt câu thì bóng người đã ở bậc cửa tự bao giờ.
"Sao anh về trễ vậy?"
Hạ An Vũ vội vàng chạy ra ngoài, vừa mở cửa xe vừa định hỏi anh vì sao về muộn nhưng lại bị một bó hoa to đùng che khuất tầm nhìn.
"Tặng em."
Quý Đông Nhiên đưa bó hoa đủ loại màu sắc đến trước mặt cậu cười nói khiến Hạ An Vũ ngây ngẩn cả người, cánh tay cậu ôm suýt không hết được nó, miệng ấp úng đáp:
"Cảm... cảm ơn anh..."
"Có thích không?" - Quý Đông Nhiên cười hỏi.
"Thích... thích ạ..." - Hạ An Vũ gật đầu nói, đoạn cậu tròn mắt nhìn anh hỏi - "Nhưng sao tự nhiên lại mua hoa tặng em?"
Quý Đông Nhiên không do dự dịu dàng trả lời:
"Mùa xuân mà, muốn cùng em ngắm chút gì đẹp đẽ."
Hạ An Vũ đỏ mặt nhìn bó hoa trong tay mình, mùi hương thoang thoảng gãi nhẹ vào cánh mũi, cậu cười thật tươi với anh:
"Dạ!"