Hạ An Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại, Ái Linh quả thật rất nhanh lẹ, vừa đưa cậu về nhà đã thông báo luôn địa điểm hẹn gặp mặt con trai bà ấy ngày mai, cứ như thể sợ cậu sẽ chạy mất vậy. Đêm đó cậu gần như không ngủ được, lăn qua lăn lại trằn trọc suốt, trong lòng như có gì lấn cấn mãi chẳng giải đáp ra.
Cậu mơ màng thiếp đi đến lúc đồng hồ báo thức bên cạnh kêu inh ỏi, Hạ An Vũ quơ quào tìm di động, mắt nhập nhèm cố mở ra xem giờ.
"7 giờ 30!"
Hạ An Vũ hoảng hốt vội vàng rời giường, đến chăn cũng đá lung tung không thèm gấp lại, ba chân bốn cẳng làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Cao Ái Linh báo cuộc hẹn được sắp xếp lúc 8 giờ, không quá sớm cũng không quá muộn để tránh ảnh hưởng đến công việc đôi bên, nhưng xem ra cậu đã làm ảnh hưởng người ta mất rồi.
"Mặc cái gì bây giờ?"
Hạ An Vũ vò đầu nhìn vào tủ đồ, dù cho là ép buộc hay tự nguyện nhưng cậu cũng không muốn tạo ấn tượng xấu buổi đầu gặp mặt chút nào. Sau khi đồng hồ vừa điểm bốn mươi lăm thì cậu cũng có thể ra khỏi nhà với chiếc áo sơ mi màu xanh biển cùng cái quần bò cậu mua đã lâu nhưng vẫn chưa nỡ mặc.
"Chết, là xe của sếp!"
Vừa chạy ra đường lớn không bao lâu cậu liền thấy một chiếc xe quen thuộc phía trước mặt, cảm thấy hơi chột dạ. Hạ An Vũ kéo khẩu trang lên cao thêm sau đó vòng sang đường khác, trong lòng lại thầm xin lỗi vị kia thêm một ngàn lần, đây chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi.
"Alo, con tới chưa?"
"Dạ, con vừa tới, xin lỗi dì, tại kẹt xe quá ạ."
Hạ An Vũ thở hổn hển vừa nhận thẻ xe từ bảo vệ vừa bắt máy nghe điện thoại, vốn dĩ nếu đi theo đường cũ thì cùng lắm cậu chỉ trễ khoảng mười phút thôi, nào ngờ phải vòng một đoạn rõ xa khiến thời gian bị kéo dài ra thêm, sợ rằng người bên trong có khi tức giận hoặc bỏ về mất rồi.
"Ừm, hôm nay dì không có qua để cho hai đứa chút riêng tư, có gì con cứ nói với dì nha."
"Dạ..."
Hạ An Vũ cúp máy, đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu. Hạ An Vũ hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân cứ xem đây là một cuộc hẹn xem mắt bình thường như bao cuộc hẹn khác vậy, dù rằng sau đó chắc chắn cậu sẽ phải ký vào bản hợp đồng để đảm bảo quyền lợi đôi bên.
Hạ An Vũ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của quán, chỗ này thuộc khu vực sầm uất trong trung tâm, cả căn tiệm cũng được trang hoàng theo phong cách tối giản mà vẫn sang trọng, bình thường ngoại trừ lúc đi với sếp ra thì cậu cũng chỉ có thể ngó vào một chút.
"Xin chào, anh đi mấy người ạ?" - Nữ nhân viên xinh đẹp lễ phép bước ra chào hỏi cậu.
"À, tôi có hẹn ấy."
"Vâng ạ."
Hạ An Vũ gật đầu với cô rồi đi thẳng vào trong bắt đầu đưa mắt tìm người. Cậu không biết mặt của đối phương, mà Cao Ái Linh cũng quên gửi cho cậu, cho nên chỉ có thể đoán chừng mà quan sát xung quanh.
Chợt một gương mặt điển trai ung dung vừa đọc báo vừa thưởng thức tách cà phê trong tay nhưng lại khiến Hạ An Vũ giật thót cả người, đương lúc cậu lại định tìm đường khác tránh đi thì người kia đã lên tiếng.
"Cậu đi đâu vậy?"
Hạ An Vũ hết cách, chỉ đành ngượng ngùng cười chào anh:
"Tổng giám đốc."
"Ừm." - Quý Đông Nhiên gật đầu một cái.
"Anh cũng đến đây uống cà phê ạ?"
"Ừm." - Quý Đông Nhiên lại đạm mạc đáp một tiếng.
Hạ An Vũ có chút xoắn xít, nhưng dù sao đây cũng không phải là lúc giải thích với sếp vì sao mình xin nghỉ về quê mà bây giờ lại lảng vảng ở đây liền nói:
"À, tôi cũng có việc, trùng hợp ghê, xin phép ạ."
Quý Đông Nhiên thấy cậu vừa định bỏ đi mất thì cất tiếng hỏi:
"Cậu đi đâu vậy?"
"Tôi đi tìm người ạ?" - Hạ An Vũ cười cười đáp.
"Ở đây." - Quý Đông Nhiên nói.
Hạ An Vũ khó hiểu nhìn anh, nhưng trái tim đập nhanh hơn, nuốt một ngụm nước bọt ngơ ngác hỏi:
"Dạ?"
Quý Đông Nhiên cũng rất kiên nhẫn, từ từ hỏi tiếp:
"Tên người cậu hẹn gặp là gì?"
"Dạ, Quý Đông Nhiên." - Hạ An Vũ thành thật trả lời.
"Ừm, vậy tên tôi là gì?" - Quý Đông Nhiên tự chỉ vào bản thân mình.
"Dạ, Quý Đông Nhiên ạ."
"Ừm." - Lần này Quý Đông Nhiên hài lòng gật đầu.
Hạ An Vũ:
"?!"
Quán cà phê mở một bản nhạc du dương, dù không rõ là gì nhưng nghe có vẻ rất lãng mạn, thật thích hợp để các cặp đôi phát triển tình cảm với nhau. Nhưng sâu trong một gốc quán lại có một cặp mà xung quanh họ phát ra loại không khí kỳ lạ khiến người đi ngang không nhịn được mà ngoái nhìn một chút.
Hạ An Vũ căng thẳng nhìn ly cà phê đen đặc trước mặt, cậu rối rắm quá nên gọi đại, tự hỏi ngoại trừ việc phải bán thân trả nợ cho cha thì còn có loại tình tiết máu chó nào hơn xảy ra trong cuộc đời mình không? Câu trả lời là có, đối tượng bán mình lại chính là tổng giám đốc của cậu.
"Ngẩng mặt lên."
Quý Đông Nhiên nhìn cái đầu đen cứ gục trước mặt mình liền cất tiếng nói.
"Chuyện này..." - Hạ An Vũ khẽ hé mắt nhìn anh, sau đó ngập ngừng mãi không nói ra câu.
"Tôi biết." - Quý Đông Nhiên trưng ra bộ dạng cực kỳ bình thản mà hỏi cậu - "Nghe nói cậu đồng ý nhưng muốn gặp mặt tôi trước. Vậy bây giờ cảm thấy thế nào?"
"À..."
Hạ An Vũ đảo mắt một vòng, cậu cứ cảm giác mình bị nắm thóp từ đầu nhưng chẳng rõ tại sao. Bây giờ thì hay rồi, đâu chỉ liên quan đến việc kiếm tiền trả nợ cho dượng nữa, đây là ai chứ? Tổng giám đốc của cậu, nó liên quan trực tiếp đến cả công việc lẫn tương lai kiếm cơm sau này nữa. Hạ An Vũ nhận ra mình quả thật không còn chút đường lui nào.
"Mẹ tôi có nói rằng muốn tổ chức hôn lễ thật lớn để không thiệt thòi cậu nhưng tôi đã từ chối. Cả bản hợp đồng cũng sửa lại đôi chút."
Quý Đông Nhiên đưa một tập văn bản tới trước mặt cậu, trên đó vẫn không khác gì bản hợp đồng cũ nhưng Hạ An Vũ ngạc nhiên nhìn điều khoản mới được thêm vào:
"Một năm?"
"Ừm." - Quý Đông Nhiên gật đầu - "Dù mẹ tôi mong muốn cuộc hôn nhân này nhưng việc ràng buộc cậu với một người không lành lặn thì quá thiệt thòi nên tôi đã lén sửa đổi một chút, sau đó chúng ta có thể ly hôn, việc tiếp tục làm việc cho tôi hay tìm nơi khác cũng tùy ý cậu quyết định, tôi sẽ hỗ trợ hết mình."
"Tại sao ạ?"
Hạ An Vũ thật sự bị mẹ con nhà này xoay đến chóng mặt, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.
"Tôi cũng không biết." - Quý Đông Nhiên hơi rũ mắt, chất giọng trầm ấm đáp - "Chỉ biết bà ấy mắc bệnh ung thư, bác sĩ cũng nói rằng nếu tích cực điều trị thì chỉ sống thêm được một năm, sau đó bà ấy liền yêu cầu tôi như vậy."
Hạ An Vũ sững người, cậu chẳng ngờ một người trông xinh đẹp phúc hậu như Cao Ái Linh lại mắc phải căn bệnh khiến bản thân chẳng sống được bao lâu như vậy. Cậu khẽ nuốt khan một ngụm rồi nói:
"Vậy... xem như số tiền lần này là nhà tôi mượn tạm, sau này nhất định sẽ trả lại."
"Đó là tiền sính lễ mẹ tôi cho cậu, không cần trả." - Quý Đông Nhiên lắc đầu đáp - "Dù gì một năm kết hôn thì vẫn là kết hôn, hơn nữa trong chuyện này cậu vẫn là người thiệt thòi. Xin lỗi..."
"Không, anh đừng nói vậy..."
Hạ An Vũ có chút bối rối, giống như phát hiện ra bộ mặt khác của Quý Đông Nhiên vậy, bình thường người đàn ông này vẫn luôn bày ra bộ dáng điềm đạm lạnh lùng, khi đi thương thảo cùng khách hàng cũng rất quyết đoán, hóa ra anh cũng không tự tin như những gì đã thể hiện ra bên ngoài.
Hạ An Vũ đặt bút ký vào tờ hợp đồng, lòng dạ có chút ngơ ngẩn.
Một năm?
Vậy là sắp tới cậu thật sự sẽ cùng tổng giám đốc kết hôn ư?
_______________
Hành trình lừa thư ký nhỏ vào tròng ╭( ๐ _๐)╮
Like, follow page Mùa Xuân của Alata ủng hộ t nhé ( ' ∀ ')ノ~ ♡