Vũ Di Đình cảm thấy trước ngực như bốc hỏa, đặc biệt là chỗ đang sừng sững kia, bị bao phủ bởi một mảng ẩm ướt rất nóng, cảm giác nóng rực từ đó lan ra toàn cơ thể, làm Vũ Di Đình cảm thấy thật khác lạ, thật đáng xấu hổ, nhưng lại càng làm cho người ta tham lam tìm tòi, mong muốn chìm sâu hơn, tình nguyện bị mê hoặc đánh mất lý trí.
Cảm giác càng lạ lẫm, khó chịu càng khiến cho Vũ Di Đình thấy sợ hãi, không muốn bản thân hồ đồ đi quá xa.
Không được, Vũ Di Đình muốn đẩy Trương Nhã Thư ra, nhưng là hai tay run rẩy không một chút sức lực.
Vũ Di Đình đành bấu chặt vào lưng Trương Nhã Thư, lên tiếng ngăn lại, nhưng âm thanh phát ra rất nhỏ, kiều mị, còn kềm theo tiếng rên rỉ mị hoặc.
"Dừng lại....Nhã Thư...ưm..."
Vũ Di Đình rất xấu hổ, tại sao mình đã rất cố gắng dùng sức lên tiếng nhưng âm thanh phát ra lại mềm nhũn thế kia? Trương Nhã Thư nghe được, nhưng là tai như bị rót vào những thanh âm nhẹ nhàng như mật, thế nên không có chủ ý dừng lại, còn cố sức mút chặt hơn.
Vũ Di Đình nhíu chặt mày, không thể để cho Nhã Thư đi quá xa được, Vũ Di Đình hết sức cào lấy lưng Trương Nhã Thư, trầm giọng xuống hết mức có thể.
"Không được."
Lúc này Trương Nhã Thư mới để ý thấy Vũ Di Đình cơ thể cứng ngắc, không còn nhu hòa theo động tác của mình nữa, liền dừng lại, ngước lên nhìn Vũ Di Đình, hơi hơi nhíu mày, ý hỏi tại sao.
"Đây là bệnh viện."
"Không sao, không ai thấy chúng ta."
"Chân của em..."
"Không đau chút nào, chỉ cử động tay thôi."
"Không được là không được."
"Vì sao...?"
"Vì...em chưa đủ tuổi.", Vũ Di Đình ngượng ngùng nói.
"Đây không phải là lý do.", Trương Nhã Thư biết Vũ Di Đình là đang nói dối mình.
"Thật ra....!là vì em chưa trưởng thành.
Đến khi em chín chắn hơn, chắc chắn em sẽ có thể xác định được tình cảm của mình, tôi sợ bây giờ em chỉ là đam mê nhất thời mà thôi, tôi sợ sau này em sẽ hối hận.
Nhã Thư, em có hiểu ý tôi không?", Vũ Di Đình đưa tay sờ lên má Trương Nhã Thư, thật lòng nói ra suy nghĩ của mình, không phải là cô không tin Trương Nhã Thư, mà là cô muốn Trương Nhã Thư làm việc này chỉ khi bản thân thật sự sẵn sàng và có trách nhiệm cả đời, cô không muốn mình sẽ là gánh nặng của Nhã Thư nếu một ngày nào đó em ấy không còn yêu mình nữa.
"Cô giáo Đình, em hiểu....!em xin lỗi.
Nhưng mà, em thật lòng yêu cô, cho đến mãi về sau, em cũng sẽ không có một giây nào hối hận.
Em biết, bây giờ có lẽ là quá vội vàng, lúc nãy...!là do em không tốt.
Cô giáo Đình, em biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, em sẽ dùng thời gian để chứng minh.
Chỉ cần có cô bên cạnh ủng hộ, em sẽ không ngừng cố gắng hoàn thiện mình.", Trương Nhã Thư mỉm cười nói, nụ cười lóe sáng như ánh mặt trời, đưa tay cài lại nút áo cho Vũ Di Đình, sau đó hôn lên má Vũ Di Đình một cái thật ôn nhu, như thầm khẳng định điều mình vừa nói.
Vũ Di Đình thấy Trương Nhã Thư sau một hồi quậy loạn thì bây giờ lại ngoan ngoãn mặc lại áo cho mình, lại còn chỉnh sửa áo lại rất ngay ngắn chỉn chu, Vũ Di Đình không khỏi mỉm cười, hôn nhẹ một cái lên trán Trương Nhã Thư, ý nói mình sẽ luôn tin tưởng và chờ đợi.
-------
"Tao nói mày nghe Nhã Thư, từ hôm qua đến giờ tao cũng muốn xỉu theo mày, tên biến thái như mày thật thích làm cho người ta lo lắng.", Đào Trúc Quân ngoài miệng trách móc, nhưng trong lòng thì vui vẻ, nhìn thấy tên này tỉnh lại, tâm tình mình khá hơn rất nhiều.
Đào Trúc Quân và Vũ Di Lực, mỗi người xách theo hai giỏ đồ ăn thật to đặt lên bàn.
"Vậy sao không xỉu luôn, để tao còn có bạn đi chung, xỉu một mình rất buồn nha.", Trương Nhã Thư ai oán, cái tên này, lo cho mình tới nỗi hai mắt thâm quầng mà giờ còn có sức lải nhải.
Trương Nhã Thư biết, chỉ có khi mất ngủ, hai mắt Đào Trúc Quân mới có thể thâm đến như vậy.
"Hừ, lúc sáng tao còn dự định, nếu đêm nay mày vẫn không chịu tỉnh, tao sẽ lấy kim chích heo chích vào mông mày, chích tới khi nào mày biết đau mà tỉnh dậy!", Đào Trúc Quân miệng lẩm bẩm lẩm bẩm như nhai trầu, tay thì đang rót nước sôi vào ly sữa bột cho Trương Nhã Thư và tô phở gói cho Vũ Di Đình, sữa bột và cháo này cũng là do Đào Trúc Quân mua từ siêu thị về.
Đào Trúc Quân liếc mắt đưa ly sữa cho Trương Nhã Thư, sau đó quay sang Vũ Di Đình.
"Cô giáo Đình, do gấp gáp quá chỉ biết mua phở gói cho cô, cô ăn cho đỡ đói, sau đó về nhà nghỉ ngơi, ở đây có em chăm sóc cho Nhã Thư rồi.
Từ hôm qua đến giờ cô không ngủ, cũng không chịu ăn gì, sợ là sẽ kiệt sức."
"Ừ, cảm ơn em Trúc Quân.", Vũ Di Đình mỉm cười, lặng lẽ ngồi ăn.
Cô đúng thật là mệt gần như kiệt sức, đói bụng đến nỗi hoa mắt ù tai, cầm đũa gắp từng sợi phở lên mà tay cũng không khỏi run rẩy.
Trương Nhã Thư thấy một màn này, trong lòng vô cùng xót xa, cũng có một chút tự trách bản thân mình.
"Trúc Quân!", Trương Nhã Thư đột nhiên gọi tên Đào Trúc Quân.
"Gì?", Đào Trúc Quân nhướn mày.
"Cảm ơn mày.", Trương Nhã Thư khẽ cười.
Trương Nhã Thư và Đào Trúc Quân chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, ngoài những câu bới móc nhau thì rất ít khi nói lời cảm ơn sáo rỗng, đối với cả hai, chỉ cần biết ơn và hiểu nhau là đủ rồi.
Nhưng lần này, nếu không nói lời cảm ơn, Trương Nhã Thư cũng không biết làm cách nào khác để bày tỏ sự cảm kích.
"Không cần, nếu tao không thay mày chăm sóc cho cô giáo Đình, sợ là khi mày khỏe lại sẽ rượt đánh tao một trận.", Đào Trúc Quân biết Trương Nhã Thư cảm ơn không phải là vì mình mua đồ ăn cho nó, mà là vì mình mua đồ ăn cho cô giáo Đình.
Giữa mình và nó trước giờ đều chưa từng có lời cảm ơn, nó cũng không thích nói cảm ơn một ai, Trương Nhã Thư đây là vì cảm kích mình giúp đỡ cho người nó yêu, đủ để biết nó yêu cô giáo Đình nhiều đến mức nào.
Vũ Di Lực lúc vừa bước vào thấy Trương Nhã Thư đã thật sự tỉnh lại thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đêm qua Vũ Di Lực trằn trọc mãi không ngủ được vì lo lắng cho Nhã Thư, bèn ngồi dậy viết ra danh sách những thứ cần mua, để khi cậu ấy tỉnh lại sẽ lập tức có đồ ăn bên cạnh, sẵn để mọi người đến thăm có thể dùng trong hai tuần sắp tới ở bệnh viện, rồi nhắn tin rủ Đào Trúc Quân ngày mai đi cùng mình vào siêu thị, Trúc Quân là bạn thân của Nhã Thư, chắc sẽ biết nên mua thêm những gì cho tốt.
Vũ Di Đình sau khi ăn xong thì dặn dò Trúc Quân và Nhã Thư mấy câu, rồi cùng Vũ Di Lực về nhà nghỉ ngơi.
"Nhã Thư, tối qua ở hành lang bệnh viện, tao tình cờ nghe thấy ba và mẹ mày nói chuyện với nhau.
Không phải là tao muốn nghe lén người khác, nhưng mà chuyện lúc đó có liên quan đến hạnh phúc gia đình mày, tao vì lo lắng cho mày nên đã nghe.", lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Đào Trúc Quân mới nói cho Trương Nhã Thư biết.
"Ba mẹ tao nói gì?", Trương Nhã Thư chau mày lại,trong lòng hồi hộp không yên.