"Trúc Quân lúc được tôi cầu hôn dù chỉ bằng một chiếc nhẫn bạc đơn giản, cô ấy đã vừa cười vừa khóc ôm chầm lấy tôi trong hạnh phúc.
Chiếc nhẫn cầu hôn đó chính là lời hứa trách nhiệm, lời hứa sẽ ở bên bảo hộ và trân quý Trúc Quân cả đời, nhưng tôi thật sự không thể hứa rằng tôi sẽ yêu cô ấy.
Tôi hối tiếc bản thân đã tự hủy hoại một đoạn tình cảm chân thành dành cho cậu, kể cả khi chiếc nhẫn cưới được đeo vào tay Trúc Quân, tôi đã vô thức tưởng tượng người trước mặt mình chính là cậu.
Tôi biết tôi là người có lỗi với vợ tôi, nhưng cả ba chúng ta đều biết, trái tim tôi cả đời chỉ có thể yêu một người.
Nhã Thư, đến bây giờ mọi việc đều đã thành, tôi mới có thể thật tâm nói cho cậu biết những điều này với tư cách là tri kỉ.", tình cảm tôi dành cho Nhã Thư cậu vẫn mãi dở dang ở vùng trời riêng biệt mà tôi luôn luôn phải ngoái đầu hối tiếc, Vũ Di Lực nhìn Trương Nhã Thư, thầm nói thêm một câu nữa trong lòng mình.
"Lúc xưa chúng ta đều lầm tưởng tình yêu là thứ rất dễ cưỡng cầu, thế nhưng bây giờ mới hiểu được yêu một người dù sâu đậm đến thế nào cũng không hẳn là sẽ ở bên người đó cả đời.
Dù có là hạnh phúc hay đau khổ, duyên số mới chính là thứ mà ta phải chấp nhận.", Trương Nhã Thư tay miết một đường quanh tách trà hoa hồng đang tỏa khói, lông mi khẽ động, nụ cười lướt qua thanh khiết hơn làn gió, người yêu ta, ta không yêu, còn người ta yêu, lại không yêu ta.
"Yêu mãnh liệt thế nào, yêu đến tê tâm liệt phế ra sao, rốt cuộc cũng là do duyên số quyết định.", Vũ Di Lực cơ mặt cũng dãn ra, một câu nói cơ hồ mãn nguyện khép lại một cuộc tình, ánh mắt nhu hòa hồi tưởng lại những việc xảy ra trong quá khứ, người con gái có nụ cười xinh đẹp hơn ánh ban mai kia đã ở trong lòng mình qua năm dài tháng rộng, đến tận bây giờ cũng vẫn chỉ là một giấc mơ, mãi mãi là mơ hồ, cố gắng vươn tới nhưng không hề chạm đến.
"Thế nhưng hiện tại cũng là thứ ta cần phải trân trọng.
Đào Trúc Quân yêu cậu nhiều như vậy, đồng ý làm vợ cậu dù biết rằng cậu đa phần chỉ vì trách nhiệm của một người đàn ông tử tế.
Trúc Quân đã nói với tôi rằng cô ấy tin một ngày nào đó sẽ có thể làm cho cậu cảm động tấm chân tình, hoặc ít nhất cũng có thể ở bên và chăm sóc cậu cả đời.
Cá nhân tôi cũng tin, Trúc Quân là đang tự đánh cược bản thân với tình yêu của cậu, nhưng việc này không hẳn là hoàn toàn sai, bởi vì cậu là một nam nhân rất có tình nghĩa, tôi tin cậu cũng sẽ ở bên và nâng niu cô ấy."
"Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi cũng sẽ đặt niềm tin vào chính mình.", Vũ Di Lực luôn là vậy, làm tất cả mọi điều cũng chỉ là để yên lòng Trương Nhã Thư, hoặc ít nhất có thể củng cố niềm tin của cô ấy đặt vào bản thân mình.
Cả hai đều mỉm cười.
Im lặng một chút, Vũ Di Lực nhìn đồng hồ trên tay rồi lên tiếng.
"Chị tôi đáng lẽ là phải về đến nhà rồi, không biết là trên đường về có ghé qua nơi nào hay không."
"Thói quen đi thăm trại trẻ mồ côi của cô ấy là không thay đổi sao?", Trương Nhã Thư vừa nghe nhắc đến Vũ Di Đình, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút.
"Nếu đã là những gì chị tôi yêu thích, chắc chắn chị ấy sẽ không từ bỏ, cho dù là có qua bao nhiêu năm đi nữa.", Vũ Di Lực nhướn mày, nhìn thẳng vào mắt Trương Nhã Thư.
Nhã Thư đương nhiên hiểu ý, nhưng chỉ biết cúi đầu cười cười.
"Tôi cũng không chắc hẳn.
Đến nay cũng đã gần ba tuần từ khi tôi về nước, vậy mà cô ấy không chịu gặp mặt, gọi điện không nhấc máy, tất cả số hoa tôi tặng cũng đều bị trả về."
"Nhã Thư, chị tôi thật sự yêu cậu rất nhiều, nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn ủy khuất không thể nói ra, cũng không biết phát tiết với ai, thói quen chỉ thích chịu trận một mình."
"Vậy làm thế nào để cô ấy có thể phát tiết với tôi đây?"
"Được rồi.
Nếu cậu đã hẹn gặp một cách đường đường chính chính mà không thành công, thì chỉ còn một cách...", Vũ Di Lực ngoắc ngoắc Trương Nhã Thư hướng lại gần mình.
"Cách gì?", Trương Nhã Thư nhướn mày, hướng người về phía Vũ Di Lực thì thầm.
"Hổ rình mồi phải rình từ phía sau."
Trương Nhã Thư như bắt được vàng, vui mừng tột độ, ý tưởng này sao mình lại không nghĩ ra được nhỉ, thật là ngu ngốc.
Đang lúc ngây ngô hứng thú, Nhã Thư đột nhiên tia sáng lóe ra trong đầu, nhận ra điều gì đó liền gầm lên một tiếng điếc tai Vũ Di Lực.
"Khoan đã!! Cậu nói tôi là hổ???"
"...."
.......
.......
------------------------------
Vũ Di Đình tay vuốt ve con chuột bạch nhỏ bằng vải bông, phía môi nở rộ nụ cười diễm lệ làm người đang đứng nhìn lén phía ngoài cửa sổ kia không khỏi rung động.
Nữ thần mặt trăng, bốn năm qua vẻ đẹp còn quyến rũ mê người hơn trước, từng cái nhấc tay, nhếch môi, nghiêng đầu cũng đã đủ làm trái tim này đập nhanh không ngừng.
"Đang nhớ mình như thế kia thì sao lại không chịu gặp?", Trương Nhã Thư ảo tưởng trong đầu, cười khúc khích như một tên ngốc, nếu bây giờ mình đột nhiên xuất hiện có thể nào Di Đình sẽ vui sướng đến ngất xỉu hay không?
Vũ Di Đình vuốt vuốt hai cái gò má phúng phính của con chuột béo kia, đột nhiên mặt biến sắc thành lạnh băng, véo thật mạnh vào hai tai nó, sau đó còn làm động tác đập đập lên bàn.
Một nghi thức hành hình thật đáng sợ.
Trương Nhã Thư phía bên kia sớm mặt mày tái mét, Di Đình chị đây là đang làm gì vậy? Con chuột đó....con chuột đó chính là em mà, kìa kìa!, véo má?, bẻ chân?, lại còn vặn cổ?, có khác nào là đang xử tử một sinh linh vô tội đâu chứ? Ngừng lại aaaa~!!
"Đáng ghét! Đáng ghét!", Vũ Di Đình lẩm bẩm không ngừng như đang trù ếm, khiến Trương Nhã Thư không khỏi rợn sống lưng, gì chứ?, mình bị tra tấn đến đáng thương như vậy cơ mà?
Vũ Di Đình sau khi hành hình con chuột kia khá lâu thì có chút mệt, liền đặt lên bàn, xoa xoa hai gò má nó.
"Vì sao lại vừa đấm vừa xoa như vậy?"
Trương Nhã Thư vừa nói vừa đi đến bên cạnh Vũ Di Đình, hai cánh tay đã sẵn sàng trong tư thế phòng bị, phòng khi Di Đình bỏ chạy mình sẽ ôm lấy chị ấy ngay lập tức.
Vũ Di Đình đầu tiên giật bắn người, quay sang một bên thì phát hiện người kia, lạ lẫm đan xen nhớ thương, cái người mà bốn năm qua mình đã cố gắng quên đi, vậy mà hiện tại lại chủ động hiện rõ lên trước mắt, thật không tin được vào mắt mình nữa.
Trái tim Vũ Di Đình bị co thắt lại, tay chân dư thừa không biết nên làm gì cho phải.
Nụ cười vẫn tươi sáng pha một chút càn rỡ như trước, ánh mắt kiêu ngạo ngày xưa nay lại thêm mười phần lãnh đạm, Trương Nhã Thư xinh đẹp động lòng người, tóc xoăn dài xõa ngang vai, áo thun trắng cùng quần tây đen, giày thể thao màu nâu sậm, dù đơn giản nhưng khí chất tại ngượng ngời ngời của một vị giám đốc là không thể không toát ra.
Vũ Di Đình nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng của vị tiểu thần mặt trời này, đột nhiên mắt bị chói lòa đến đau nhức, nước mắt cũng theo đó mà trào ra, liền quay lưng đi che giấu.
"Gặp em không vui sao? Vì sao lại khóc?"
Không có tiếng trả lời.
"Thật xin lỗi, nhiều lần hẹn chị nhưng lại không gặp được, lần này đành thất lễ đến gặp mặt mà không xin phép trước.", Trương Nhã Thư nhìn bóng lưng cao gầy của người trước mặt, nhịn xuống mong muốn ôm người vào lòng, bao nhiêu nỗi nhớ thương kiềm nén bốn năm qua không biết đến khi nào mới có thể phát tiết ra cho đủ.
Im lặng một lát, tiếng thút thít cũng dứt, lúc này Vũ Di Đình mới lên tiếng.
"Vì sao biết tôi ở đây?"
"Thật cũng không quá khó để tìm ra, thói quen đến thư viện trường mỗi chủ nhật của chị bốn năm qua may mắn là vẫn không thay đổi.", Trương Nhã Thư cười cười, đã chịu nói chuyện với mình rồi sao, thế nhưng vẫn không chịu xoay người lại cho mình xem mặt một tí, có phải là ăn gian hay không đây?
"Tìm tôi làm gì?", Vũ Di Đình một bộ cứng nhắc hỏi.
"Gì chứ? Người ta đi biền biệt bốn năm trời, việc đầu tiên làm khi về đây chính là đi tìm chị, vậy mà chị lảng tránh, đến khi gặp được rồi thì không tiếc thương cho người ta một tiếng, còn làm mặt lạnh với người ta.", Trương Nhã Thư vừa làm giọng ủy khuất vừa lén nhìn biểu hiện của Vũ Di Đình, thế nhưng Vũ Di Đình đương nhiên né tránh kịp cặp mắt tò mò như hổ rình mồi kia.
"Có thể quay lại nhìn em được không?"
"..."
"Cô giáo Đình, quay lại nhìn học sinh nhé?"
"..."
"Di Đình, quay lại nhìn người yêu nhé?"
"..."
Được rồi, khó đến như vậy sao? Vậy Nhã Thư này đành phải thất lễ thêm một lần.
Trương Nhã Thư hai tay đặt lên vai người phía trước làm điểm tựa, nhẹ nhàng xoay người đến phía trước mặt Vũ Di Đình, động tác thuần thục diễn ra chỉ trong một nốt nhạc.
Vũ Di Định phát hiện người kia cứ nhìn mình chằm chằm, bản thân đã bị giữ chặt lại cũng không thể nhúc nhích, đành nghiêng đầu nhìn sang một bên.
"Di Đình, em yêu chị."
Ngưng một lát, Trương Nhã Thư thấy khóe mắt Vũ Di Đình bắt đầu ửng đỏ, liền nói tiếp.
"Bốn năm qua của em chính là vì chị, nay em trở về cũnglà vì một mình chị.
Di Đình, lúc bỏ đi em đã rất sợ hãi và áp lực, em sợ thờigian bốn năm là không đủ để em trưởng thành.
Em đã bị hai từ 'trưởng thành' ám ảnhtrong suốt thời gian đó.
Em rất sợ nhìn vào gương và quan sát mình mỗi ngày, thấythân ảnh phản chiếu của mình trong gương rồi tự trách mình vẫn chưa thể trưởngthành hơn ngày hôm trước.
Đến tận bây giờ, em cũng không biết bản thân đã có thểđược gọi là trưởng thành hay chưa, em hoàn toàn không thể xác định được, nhưngcó một điều em luôn chắc chắn, đó chính là em yêu chị, thật sự yêu chị."