Vũ Di Đình trong mơ màng cảm giác có một con hà mã thật lớn đang nhìn mình chằm chằm, hai mắt trố ra trông rất ngốc nghếch, phía khóe miệng còn đọng vài giọt nướt bọt.
Vũ Di Đình đầu óc còn mơ hồ lưng chừng giữa mơ và tỉnh, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra con hà mã mập mạp này rất quen thuộc.
Quái lạ, hà mã sao lại có tóc nhỉ, lại còn có màu nâu đồng, ánh mắt nhìn mình càng lúc càng quái đản như là đang có mưu đồ gì đó, con hà mã này có phải là quá biến thái hay không đây? Vũ Di Đình cảm thấy không khí xung quanh có chút kì dị, bị con hà mã xấu xí làm cho kinh động, tròng mắt bắt đầu động đậy liên tục, chân mày từ từ nhíu chặt, lúc này mới có thể tỉnh giấc, phát hiện Trương Nhã Thư nằm bên cạnh đúng là đang quan sát mình, khóe miệng còn nở ra một nụ cười quỷ dị.
Trương Nhã Thư phát hiện Vũ Di Đình đang mơ màng nhìn mình, trong ánh mắt còn có tia hoảng sợ, phút chốc cảm thấy hơi khó hiểu nhưng sau đó liền nở ra một nụ cười rất tươi.
"Chào buổi sáng mật ngọt !!"
Vũ Di Đình được một phen ngạc nhiên đến thất thần, khoảnh khắc nhìn thấy Nhã Thư cười làm trái tim không nhịn được mà tan chảy như có phép màu.
Gió lạnh mang theo một chút sương sớm luồn vào từ khe hở cửa sổ, nhận thấy nữ thần mặt trời xinh đẹp đang nở rộ ban phát ánh nắng cho cả dương gian, liền có ý muốn kiêu ngạo trêu đùa, mái tóc dài của Trương Nhã Thư bị gió càn rỡ khuấy động, màu nâu đồng ánh lên bờ vai mảnh mai và xương quai xanh trắng nõn, nhất định là kiệt tác quyến rũ đệ nhất thế gian.
Vũ Di Đình nhìn mỹ nhân trước mặt đến ngây dại, không nhận ra bản thân mình cũng chính là một mỹ nhân đang vô tình làm cho người kia một phen thần hồn điên đảo.
Trương Nhã Thư phát hiện ánh mắt Vũ Di Đình nhìn mình đầy nhu tình, liền cảm thấy trong lòng thư sướng, hóa ra tranh thủ thời gian đợi Di Đình tỉnh dậy đã tập cười vài trăm lần cuối cùng cũng có kết quả tốt.
Thế nhưng Nhã Thư chính mình cũng nhanh chóng bị Vũ Di Đình câu dẫn, tấm chăn mỏng khoác lên người người kia bị gió làm lay động, thấp thoáng lộ ra nơi tròn trĩnh trắng hồng khiêu khích in sâu vào đôi mắt Nhã Thư.
Vũ Di Đình ngây dại một hồi mới phát hiện nơi nhạy cảm kia của mình đang bị nhìn vào chằm chằm một cách thèm thuồng liền cảm thấy xấu hổ, hai tay nhanh chóng kéo chăn lên trùm kín đến cằm.
"Tên ngốc kia, em làm gì đó?"
Trương Nhã Thư còn đang ngắm nhìn Vũ Di Đình mê say liền bị gọi cho tỉnh dậy, có chút ủy khuất.
"Mật ngọt có mệt lắm không?"
"Không mệt...!Tôi...", khoan đã! Tên ngốc này vừa nãy gọi mình là gì vậy? "Mật ngọt"? Vũ Di Đình lẩm bẩm cái xưng hô này trong miệng vài lần, phát hiện gai ốc nổi lên sần sùi hết cả hai cánh tay, tóc gáy cũng được một phen dựng đứng.
"Biệt danh gì mà nổi da gà thế kia?"
"Là mật ngọt đó aa~ Ở bên chị, em luôn cảm thấy ngọt ngào ấm áp, gọi như vậy còn có thể ngọt càng thêm ngọt nhaa~~", Trương Nhã Thư hai tay câu lấy bả vai Vũ Di Đình, hôn một cái thật nhanh lên gò má, động tác uyển chuyển khiêu gợi như hồ ly tinh đang câu dẫn một tiểu hòa thượng đang mặt đỏ tai hồng.
"Em nha! Có từng nghe câu 'mật ngọt chết ruồi' hay không?", Vũ Di Đình véo nhẹ một bên tai Nhã Thư, dù là có hơi sến sẩm đến nổi gai ốc một chút, nhưng mình luôn cảm thấy vui vẻ mỗi khi tên này bày trò ngu ngốc.
Vũ Di Đình thậm chí không nhận ra bản thân lúc này đang cười lên rất hạnh phúc, cũng chính là nụ cười rạng rỡ và tự nhiên nhất trong bốn năm qua.
Trương Nhã Thư phát hiện đã lâu rồi mình không được thấy Di Đình cười thoải mái đến vậy, trong lòng có một chút chua xót nhưng không dám biểu lộ, vì không muốn người trong lòng mất hứng, Nhã Thư tiếp tục tận lực bày trò.
"Vậy thì làm ruồi chết cũng được a~!", thân thể Trương Nhã Thư ép sát Vũ Di Đình, đầu dụi dụi vào cổ hít lấy hương hoa hồng, giọng nói mềm mại như nước, khóe miệng cong lên hết cỡ, mắt nhắm tịt lại như mèo con nũng nịu.
Vũ Di Đình lại bị kích thích đến tóc gáy dựng đứng, nhìn Nhã Thư lớn xác đến thế đang tìm cách chui tọt vào lòng mình liền không nhịn được phá lên cười.
Đã bao lâu rồi mình không được nhìn thấy tên tiểu quỷ này nhõng nhẽo hết cỡ như vậy đây?
"Thế nào? Mật ngọt có thích em gọi như vậy hay không? Thật ra em cũng muốn được gọi theo biệt danh nha, nhưng vẫn chưa nghĩ ra tên nào hay.
Chị có gợi ý gì cho người ta hay không đây~?"
"Em đi biền biệt bốn năm chỉ học thêm được tật xấu nũng nịu này thôi sao?"
"Người ta chỉ thích nũng nịu với mỗi mình chị a! Nào~, nghĩ ra giúp em một biệt danh đi~!", Trương Nhã Thư không biết xấu hổ còn cố gắng lay lay Vũ Di Đình, thanh âm mềm nhũn kéo dài ra như sợi bún.
"Được rồi.
Nếu tôi là mật ngọt như vậy, thì...!gọi em là 'ruồi chết' nhá?"
"....."
"....."
Được rồi, cô giáo Đình, có phải chị dạy Anh ngữ quá lâu nên sự phong phú của ngôn ngữ mẹ đẻ dần bị giới hạn hay không đây?
Vũ Di Đình thấy Trương Nhã Thư cau mày bĩu môi, biết là mình đã bắt nạt tên ngốc này thành công, càng thêm cao hứng.
"Thế nào? Có thích hay không? Mật ngọt chết ruồi.
Tôi cảm thấy gọi như vậy rất là có ý nghĩa và dễ thương a~"
"Thật sao?", Trương Nhã Thư ánh mắt sáng lên, kỳ vọng nhìn vào Di Đình.
"Thật!", Vũ Di Đình gật đầu khẳng định, trong lòng thì nhịn cười đến sắp chịu không nổi rồi, hóa ra cảm giác bắt nạt tên ngốc này quả thật không tệ đi.
"Vậy thì cứ gọi như vậy a~!", Trương Nhã Thư thật sự tin lời Vũ Di Đình, ngây ngây ngốc ngốc nhảy vào lòng người kia.
Biệt danh gì mà không được, chỉ cần Di Đình thích, không chỉ là ruồi chết mà thậm chí là sâu bọ, chắc chắn mình cũng sẽ không nghĩ ngợi mà chiều theo.
"Nhã Thư...Nhã Thư...", Vũ Di Đình lặp đi lặp lại tên Trương Nhã Thư, hai tay ôm lấy thân thể mảnh mai của người kia vào trong ngực, ánh mắt khi thì vô hồn xa xăm, khi thì kiên định nhìn ngắm gương mặt kiều diễm trắng hồng.
"Em đây.", Trương Nhã Thư nhẹ nhàng đáp lời.
"Mới vừa ngủ dậy chưa kịp định thần, hồn phách gì cũng sớm bị em câu đi mất.", Vũ Di Đình vòng tay buông lỏng, vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Nhã Thư, khóe miệng cong lên như bị mê hoặc, nghiêng đầu ngắm nhìn mỹ nhân như ngọc, mê say từng đường từng nét trên gương mặt người kia.
Trương Nhã Thư mỉm cười không đáp, chỉ biết trái tim mình như đang mềm nhũn, tận lực kiềm chế không để nước mắt trào ra, người trước mặt là đang quá yêu mình.
Có phải là quá đáng ghét hay không khi rất dễ làm mình cảm động đến phát khóc như vậy đây?
"Nói em nghe dự định của chị hôm nay là gì đây?"
"Ăn sáng xong tôi sẽ đi làm.
Đến chiều sẽ về nhà chuẩn bị một chút cho lớp học ngày mai, có lẽ cũng không quá bận rộn."
"Vậy khi nào xong việc em sẽ đến đón chị, chúng ta cùng về nhà ba mẹ em ăn tối, chị thấy thế nào?", Trương Nhã Thư nắm lấy tay Vũ Di Đình, ôn nhu nhìn vào mắt người trong lòng.
"Em là đang muốn mang tôi đi ra mắt gia đình sao?", Vũ Di Đình mỉm cười, tay véo nhẹ khóe miệng Nhã Thư, tên ngốc này đúng là mỗi khi dự định điều gì thì phải làm ngay cho bằng được.
"Phải.
Di Đình, em thật không muốn chậm trễ thêm nữa, có thể giữ lấy bao nhiêu thời gian ở bên chị, em chắc chắn sẽ tận lực trân quý từng giây từng phút.", Trương Nhã Thư ngữ khí kiên định, nhất quyết sẽ dùng hết khả năng của mình, cùng Vũ Di Đình vượt qua trở ngại cuối cùng này.
"Được, tôi đi cùng em.", Vũ Di Đình gật đầu đồng ý, kéoNhã Thư gần vào lòng mình, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng.
Nhã Thư, tôi hứa vớiem, bản thân tuyệt đối sẽ không nhu nhược hay yếu đuối như trước nữa, lần nàychúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, dù là kết quả có như thế nào, tôi nhất quyết sẽkhông bỏ cuộc.