"Lo lắng sao?", Trương Nhã Thư cầm tay Vũ Di Đình ân cần hỏi, thấy người bên cạnh từ lúc ra khỏi nhà đến giờ đều giữ nét mặt căng thẳng, trong lòng cũng có chút không yên.
"Ừm, có một chút.", Vũ Di Đình cười cười, thật ra trong lòng thập phần lo sợ, không biết lát nữa Trương Tấn Uy sẽ nói những lời gì, có khi nào sẽ giống như lần gặp trước kia hay không? Vũ Di Đình thật sự không muốn nhớ lại, nhưng cô biết lần này bản thân chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Vũ Di Đình đưa tay vuốt ve gương mặt người yêu, cảm thấy tự tin hơn nhiều phần, dù là kết quả có ra sao đi nữa, mình nhất quyết sẽ không buông tay người này.
"Sẽ không sao cả, có em đây, em tuyệt đối sẽ không để ai ép buộc chị.", Trương Nhã Thư vòng tay qua eo Vũ Di Đình, thu lấy hương thơm nơi cổ áo người kia, nhẹ nhàng đặt lên cần cổ trắng nõn của Vũ Di Đình một nụ hôn ấm nóng.
Trương Nhã Thư ban đầu chỉ hôn nhẹ mong trấn an Di Đình, nhưng không hiểu vì sao khi càng tiến lại gần thân thể người kia thì dục vọng trong lòng vô thức bị kích thích tựa hồ bốc hỏa, không nghĩ ngợi nhiều hai tay sờ soạng phía mềm mại trước ngực Vũ Di Đình.
Vũ Di Đình phát hiện nữ tài xế phía trước đang liếc qua kính chiếu hậu nhìn mình chằm chằm, liền xấu hổ đẩy nhẹ tên yêu quái háo sắc ra.
"Yên nào.
Đừng nháo."
"Người ta là đang trấn an chị a~", Trương Nhã Thư bị đẩy ra có chút không cam lòng, bĩu môi biện hộ.
"Em làm váy áo tôi xộc xệch như vậy, lát nữa ra mắt ba mẹ sẽ rất khó coi."
"Được rồi, vậy để em chỉnh lại cho chị.", Trương Nhã Thư không chịu bỏ cuộc, còn nhích lại gần hơn, xui xẻo thay bị Vũ Di Đình nhanh nhẹn véo vào mông một cái đau điếng.
"Auu! Được rồi được rồi.
Em chừa, em chừa!"
Trương Nhã Thư khóc lóc ngồi yên, trong bụng thầm trách Vũ Di Đình một phen, được rồi, giữa thanh thiên bạch nhật ta nhường chị, đêm nay quân tử ta nhất định sẽ trả thù.
Khương Mỹ đưa tay chỉnh lại vị trí kính chiếu hậu, không muốn nhìn màn tình cảm của hai người phía sau nữa.
Kia là nữ nhân mà tổng giám đốc yêu thích sao? Nhan sắc quả không tệ, thần thái lại rất nổi bật, khi thì kiều mị quyến rũ, lúc thì thu liễm kiên định.
Đây là lần đầu tiên Khương Mỹ trông thấy Trương Nhã Thư biểu hiện vẻ mặt ngoài sự băng lãnh thường ngày ở công ty, đây là một tổng giám đốc hoàn toàn khác, không phải là con ngựa thép quyết đoán khắc nghiệt mà Khương Mỹ biết, mà giống như một chú chim bé bỏng vô hại, tự nguyện thu hẹp đôi cánh nũng nịu nữ nhân bên cạnh.
Hóa ra con người có rất nhiều khía cạnh trong lòng để biểu hiện, chỉ đơn giản là biểu hiện đặc biệt đó chỉ có thể dành cho duy nhất một người, mà đối với tất cả những người khác chỉ là sự thờ ơ vô cảm.
---------------
"Nhã Thư về rồi à?", Quách Thanh Nhã đang tất bật trong bếp thì nghe tiếng mở cửa, cất tiếng hỏi vọng ra.
Trương Nhã Thư dạ một tiếng rồi khóa cửa, đặt giày cao gót của mình và Vũ Di Đình lên kệ tủ rồi cả hai cùng nhau đi vào.
Vũ Di Đình chầm chậm bước đi, tay cầm túi xách có chút mồ hôi ẩm đọng.
"Mẹ đang nấu bữa tối sao? Mùi thơm quá, cũng lâu rồi con không ăn món mẹ làm.", Trương Nhã Thư đánh hơi được mùi thức ăn thì nhanh chân chạy vào bếp, ôm lấy Quách Thanh Nhã từ phía sau lưng, làm một bộ nịnh bợ một phen.
"Cứ đi làm về thì ghé sang bên mẹ cùng ăn tối là được, là do con lười biếng không muốn sang đây thôi.", Quách Thanh Nhã liếc mắt một cái, dẫu biết Nhã Thư không chịu đến đây thường xuyên là vì không muốn đối mặt với Trương Tấn Uy, thế nhưng đã lâu rồi không được ăn một bữa cơm gia đình có đủ ba người, mâm cơm lúc nào cũng lạnh lẽo không vui, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hôm nay Nhã Thư đùng một cái mang một nữ nhân đến nói là bạn gái muốn ra mắt, Quách Thanh Nhã có hơi ngạc nhiên, dù đã sẵn biết Trương Nhã Thư yêu Vũ Di Đình suốt mấy năm qua nhưng nay mới có dịp được chứng kiến tận mắt hai nữ nhân yêu nhau là như thế nào.
Quách Thanh Nhã là người sáng suốt và thấu hiểu đạo lí, tuyệt nhiên không vội vàng đưa ra ý kiến hay dùng lời nói để đả kích người khác, thay vào đó là dùng đôi mắt tinh tường để quan sát và kết luận.
"Mẹ à, mẹ cũng biết công ty con nhiều việc, tất bật cả ngày đến khi tan sở cũng mệt mỏi đến nuốt không trôi, đành ra tiệm mua vài món ăn qua loa rồi về nhà nghỉ ngơi.
Hay là sắp tới con dẫn Di Đình về đây ăn tối thường xuyên nhé?", Trương Nhã Thư khéo léo lôi Vũ Di Đình vào, thế nhưng vừa dứt câu thì cảm giác ở mông lại thêm một trận đau điếng.
Quách Thanh Nhã nghe đến tên Vũ Di Đình thì động tác trên tay dừng lại, xoay người nhìn nữ nhân trước mặt, đúng là cô giáo của Nhã Thư hơn bốn năm trước, giáo viên và nữ sinh yêu nhau, trong lòng Quách Thanh Nhã đó là điều tối kị, nhưng nghĩ lại thì hiện tại Vũ Di Đình cùng Nhã Thư không còn là quan hệ sư đồ nữa, thành kiến trong lòng cũng được giảm bớt phần nào.
Hơn nữa nhìn thấy đứa con gái cưng đang nhìn mình bằng ánh mắt khẩn thiết như vậy, Quách Thanh Nhã cũng đành tạm gạt suy nghĩ tiêu cực qua một bên.
Cả một cuộc đời tin tưởng vào tình yêu cuối cùng cũng bị người đàn ông mình yêu thương nhất phản bội, Quách Thanh Nhã lo sợ đứa trẻ này sẽ tiếp tục ôm mối bi lụy mà đi vào vết xe đổ, nam cũng được, nữ cũng được, miễn là có thể thật lòng thật dạ yêu thương chăm sóc Nhã Thư.
"Dì à, con giúp dì.", Vũ Di Đình thấy Quách Thanh Nhã nhìn mình chằm chằm, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên liền nhẹ giọng lên tiếng.
Quách Thanh Nhã trên tay đang cầm đĩa thịt nghe thấy thế liền phối hợp với ý tốt của Vũ Di Đình.
"Ừ, con giúp dì mang mấy đĩa thức ăn xếp lên bàn phía kia nhé.
Ba của Nhã Thư cũng sắp về đến rồi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm rồi trò chuyện."
Trương Nhã Thư cũng loay hoay muốn giúp đỡ hai người phụ nữ của mình, nhưng động một lát là làm rơi cái này ngã cái kia, thế là bị Quách Thanh Nhã đẩy ra ngoài phòng ăn ngồi chờ, đành lấy vài tờ tạp chí cũ trên ghế sô pha đọc tạm.
Mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra trước mặt khiến Nhã Thư có chút mắt mờ tay run, bụng còn phát ra vài tiếng ột ột thật xấu hổ, để ý thấy nữ nhân xinh đẹp kia đang nhìn mình che miệng cười, hai má lập tức hồng lên.
Vũ Di Đình nhìn thấy hai cái gò má phúng phính kia khi ngượng ngùng thật là siêu cấp dễ thương, liền không nhịn được buông lời khi dễ.
"Sao vậy tiểu cô nương? Biểu cảm của cô lúc này không khác nào một chú heo đáng thương bị bỏ đói lâu ngày nha~"
"Á à! Thế cô nương cho hỏi, cảm giác bị chú heo này bắt về làm vợ là như thế nào đây? Riêng tôi thì rất hạnh phúc a~, lấy được người đẹp như vậy, tôi làm heo cả đời cũng chịu a~".
Trương Nhã Thư đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Di Đình bị phản đòn liền đỏ mặt quay vào trong, đúng là về khoản chọc ghẹo người khác thì cô còn phải dành ra vài năm để tập luyện mới mong có cơ hội thắng được Nhã Thư.
Trương Nhã Thư mệt mỏi nằm trườn lên sô pha, bắt đầusuy nghĩ.
Trương Nhã Thư biết Quách Thanh Nhã đối với bất cứ ai cũng luôn tỏ rathân thiện và dễ gần, nhưng thực tế bà là người vô cùng cương quyết, đối với nhữngngười bà không thích ngay từ những cử chỉ đầu tiên, thì chỉ trong vòng ba câunói chào hỏi, Quách Thanh Nhã sau đó sẽ không để tâm đến người đó nữa, người đósẽ hoàn toàn không có nổi một cơ hội bước vào mối quan hệ với bà, hoặc thậm chícoi như chưa từng quen biết.
Trương Nhã Thư đưa mắt nhìn sang Vũ Di Đình và mẹmình trong nhà bếp đang trò chuyện sôi nổi, khóe miệng bắt đầu cong lên, chânmày cũng dãn ra, yên tâm vài phần.
Nhã Thư thuận tay cầm quả táo xanh trên bànlên nhai ngấu nghiến, thảnh thơi rung đùi, không biết rằng hai nữ nhân kia làđang nói xấu mình nên mới vui vẻ như vậy.