"Khương Mỹ, sự lựa chọn dành cho tôi là không ít, nhưng đáp án lại chỉ có một.
Tôi không thể phụ lòng người tôi yêu, suốt đời này cũng chỉ có thể vì cô ấy mà tim đập chân run, thậm chí là đau khổ.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi thật sự cảm ơn cô vì đoạn tình cảm này, là tôi nợ cô một ân tình, hãy cho tôi biết làm cách nào để đáp trả, giá nào tôi cũng sẽ làm.", Trương Nhã Thư hơi cúi đầu, ngữ điệu trầm lặng nhẹ nhàng, chính là đang thốt lên những lời thật tâm từ đáy lòng.
"Giá nào cũng sẽ làm? Chị chắc chứ?", Khương Mỹ hỏi, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhưng cũng sớm vụt tắt, cô muốn vị giám đốc kia phải chắc chắn rằng mọi việc cô làm là toại nguyện.
Trương Nhã Thư gật đầu, đúng lý ra ngay từ đầu mình nên kiên định thẳng thắn hơn nữa thì sẽ không có ngày hôm nay, được rồi, phải mau chóng chấm dứt chuyện này.
"Tôi chắc chắn.
"
"Được.", Khương Mỹ dựng thẳng lưng hít sâu một hơi, ngầng đầu nhìn Nhã Thư mấp máy khóe môi.
"Tôi muốn hôn chị."
.......!!!!!!
Gì chứ??
Trương Nhã Thư như bị tát một phát vào mặt, tính ngay lập tức.
"Điều này...."
"Giám đốc muốn nuốt lời, tôi đây cũng không thể ép buộc...!Dù sao thì cũng chỉ là một thính cầu nhỏ trong lòng tôi đã từ lâu...!Thật ngại quá, là do tôi hố đồ nói ra...", Khương Mỹ nhìn thấy Trương Nhã Thư dường như muốn quay đầu, cảm thấy bản thân thật thất thố liền mau chóng trở nên lúng túng, vội vàng đứng dậy bỏ đi.
"Khoan đã.", Trương Nhã Thư bất giác níu tay người kia, thật khó xử không biết làm sao cho phải, đường đường là một tổng giám đốc nói một là một, hai là hai, không lẽ giờ đây lại nuốt lời với một nữ nhân.
"Không sao cả.
Tôi chấp nhận thỉnh cầu của cô.
Chỉ mong là sau nụ hôn này, cô sẽ không đặt tôi vào trong tâm nữa.", Trương Nhã Thư hoàn toàn nghĩ rằng mọi việc sẽ vô cùng đơn giản, nhất thời kéo Khương Mỹ lại gần, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át.
Khương Mỹ bị mất đà ngã mạnh vào người kia, được đôi tay mảnh khảnh vội vàng đỡ lấy, kéo sát vào trong ngực.
Trương Nhã Thư môi vừa chạm vào liền có cảm giác tê dại, nữ nhân....!nữ nhân trước mặt quả thật không tầm thường, tại sao...!mình lại có cảm giác tê rần như bị điện giật vậy chứ? Xúc cảm mãnh liệt khiến bản thân không chịu được mà buông ra, liền bị Khương Mỹ ôm lấy phía sau đầu, ấn chặt vào cho nụ hôn thêm sâu hơn nữa.
Khương Mỹ hôn rất nhiều, dán chặt vào môi người kia, đầu lưỡi tiến vào càng lúc càng sâu, cơ hồ muốn rút hết sinh lực của đối phương vào trong cơ thể.
Trương Nhã Thư tìm cách tránh né nhưng không được, cảm giác vài giọt ấm nóng trên mặt người kia đang dần thấm ướt da thịt mình, toàn thân bị ép chặt gần như bốc hỏa.
"Hai người...đang làm gì vậy..?"
Thanh âm trầm lặng quen thuộc vang lên từ phía cửa phòng, nhỏ vừa đủ nghe nhưng cơ hồ có lực sát thương rất lớn.
Khương Mỹ hốt hoảng buông tay, trái tim Trương Nhã Thư khi nãy vừa đập loạn xạ tức thì bây giờ trở nên hóa đá.
Vũ Di Đình toàn thân một bộ váy trắng tinh dài ngang đầu gối, tóc đen búi cao gọn gàng, mùi hương hoa hồng theo chiều gió thoảng ngang qua chóp mũi, xinh đẹp như ánh trăng sáng, thuần khiết như hoa bạch liên, kiều mị mê hoặc khiến không ai trên thế gian có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng dù chỉ là một lần duy nhất.
"Di Đình..."
Vũ Di Đình quay lưng chạy thật nhanh, cánh tay phải đột ngột va vào cửa gỗ phía sau thật mạnh làm cô đau điếng.
Trương Nhã Thư chạy với theo thình lình bị Khương Mỹ giữ chặt cánh tay.
"Cô!! Mau buông tôi ra!!!", Trương Nhã Thư quát lên, nhìn thấy nữ nhân kia đang ra sức nắm chặt tay mình đến sưng đỏ càng trở nên phát tiết, toàn thân mau chóng nóng rực lên.
"Giám đốc, là chị có yêu tôi đúng không? Chị có cảm giác mà đúng không? Chị không thể phủ nhận được đâu, tôi có thể nhìn thấy điều đó.
Giám đốc, nếu tình yêu của chị dành cho cô ta đủ lớn, chị sẽ không hề dễ dàng để tôi hôn như thế."
"Cô điên rồi! Tôi thật hối hận vì đã không tống cô ra khỏi đây sớm hơn!", Trương Nhã Thư tiếp tục hét đến khan cả giọng, dùng tay còn lại gỡ đối phương ra nhưng không đủ khí lực, tức giận tát thật mạnh vào mặt Khương Mỹ.
Khương Mỹ lập tức buông tay, không phải vì nơi gò má đang đau đến tê liệt, mà là cái tát làm cô tỉnh mộng, như người điên bước ra từ trong giấc mơ, hai mắt trợn tròn lên, thất thần đau đớn.
Giám đốc, vĩnh biệt....
Vũ Di Đình chạy đến cuối hành lang thì mệt mỏi ngã quỵ, đầu gối trắng va thật mạnh vào nền gạch giá lạnh phát ra âm thanh khô khốc tưởng chừng như tiếng xương rạn nứt.
Trương Nhã Thư, tôi thật sự hận chết em...!
Bao nhiêu là khối cảm xúc mơ hồ bao quanh lẫn lộn trong tâm trí, dày vò trái tim đơn độc đau khổ, nước mắt trào ra không thể dứt.
Vũ Di Đình thật sự khó chịu, một mảng màu đen tối trùm lấy cơ thể tha hồ rút cạn sinh lực của cô, lồng ngực quặn thắt lên đau đớn đến nỗi không thở được.
Nhã Thư, vì cớ gì? Vì cớ gì em lại đối xử với tôi như thế??
Em hôn cô ta....Là em quyến luyến cô ta?
Nhã Thư, tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao lại lừa dối tôi???
"Di Đình..."
Giọng nói của Trương Nhã Thư vang lên bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ, Vũ Di Đình giờ phút này thật sự không muốn khóc trước mặt người kia, suy nghĩ bắt đầu mâu thuẫn trong đầu óc.
Trương Nhã Thư quỳ gối, vừa đặt tay lên lưng Vũ Di Đình thì người kia lập tức đứng dậy, phản kháng mãnh liệt.
"Đừng chạm vào người tôi!!!", Vũ Di Đình hất tay người kia, Trương Nhã Thư mất đà bị ngã về sau, Di Đình chị ấy chưa bao giờ mạnh tay với mình như thế, lần này đúng là bị đả kích rất lớn.
"Nghe em giải thích đã..."
"Em không cần giải thích! Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy."
Vũ Di Đình cố chịu đau bỏ đi, Trương Nhã Thư lập tức bắt lấy cánh tay kéo lại, ôm người kia vào lòng.
"Vũ Di Đình, chị đừng đi.
Em xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Vũ Di Đình cảm giác mọi lời xin lỗi bây giờ đều trở nên vô nghĩa, thậm chí càng nghe càng tức giận, liền dùng sức đẩy người đang ôm mình ra thật mạnh, cánh tay trở nên dư thừa liền tát người kia một phát, cơn đau rát truyền từ bàn tay đến lồng ngực, đủ biết cô đã ra sức nhiều đến thế nào.
Thấy người kia đau đớn ôm lấy khuôn mặt, Vũ Di Đình không đành lòng, muốn tiến đến xoa dịu nhưng lại thôi.
Cả hai nhìn nhau trầm lặng một hồi, tay chân cứng nhắc không động đây.
Vũ Di Đình vốn là người mạnh mẽ, nhưng thật sự không thể giả vờ rằng mình không hề tổn thương, đáy lòng dâng lên nỗi thất vọng nặng nề, nhìn thấy người mình yêu ôm hôn nữ nhân khác, Vũ Di Đình chỉ có thể ước rằng giá như mình chưa từng đặt trọn hết thảy niềm tin vào Trương Nhã Thư.
"Trương Nhã Thư, tôi thật sự không thể ưa nổi kẻ đào hoa."
Vũ Di Đình đơn giản bỏ lại một câu rồi quay lưng đi,cánh cửa thang máy khép lại như một sự chia cắt hiện hữu giữa hai con người,không gian đóng chặt rồi phân đôi cũng là lúc người ta mơ hồ tuyệt vọng, nhữngmối dây ràng buộc quấn lấy nhau được nuôi dưỡng từ ngày sơ ngộ đến tận bây giờlại trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết.