Một tháng sau.
Trương Nhã Thư trong bộ váy dài trắng tinh đính hạt châu sa, lộng lẫy xuất hiện nơi cửa chính lễ đường, khuyên tai màu xanh ngọc lấp lánh ánh lên nước da hồng hào càng thêm phần quyến rũ, khiến mọi quan khách phía trong dù đang trò chuyện rôm rả đều phải quay đầu nhìn theo bóng lưng thướt tha của Nhã Thư, say đắm như thể đang chiêm ngưỡng nữ thần giáng thế.
Vũ Di Lực nghiêm trang trong bộ tây phục màu đen đứng trên bục lễ đường, ngước nhìn cô dâu của mình đang sải bước trên tấm thảm đỏ, nở nụ cười rực rỡ, khoé mắt tựa hồ ươn ướt.
Khi cô dâu vừa đến bên cạnh, anh nắm lấy tay dìu đối phương đến gần, hôn lên gò má cô một cái thật lâu, còn khẽ ở bên tai cô khen ngợi ngày hôm nay trông cô thật xinh đẹp.
Cô dâu vui vẻ cười đón nhận, trong giây phút bối rối nhận ra đây chính là nụ cười hạnh phúc nhất, chân thật nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình.
Tiếng nhạc du dương vang lên, dàn hợp xướng gần một trăm người trong khoảnh khắc hoà vào nhau làm một, oai phong hùng tráng, trữ tình da diết.
Ánh đèn pha lê vàng soi rọi bục làm lễ, trên đó có một đôi uyên ương đứng sát vào nhau đang rót rượu sampanh chúc mừng, bên cạnh là giọng nói tươi trẻ dõng dạc của người dẫn chương trình, tiếng nhạc hơi lớn có phần lấn át tiếng người đó, dường như là thông báo đến phần khiêu vũ, đây cũng chính là phần hào hứng đáng mong chờ nhất trong tất cả các lễ cưới.
Trương Nhã Thư chìa tay ra trước mặt, ánh mắt sáng ngời long lanh trên khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái mở lời.
"Cùng khiêu vũ nhé?"
Vũ Di Lực đồng ý, nắm lấy tay cô dâu, dắt ra đại sảnh nơi mọi người đang phiêu lãng theo điệu nhạc.
Đào Trúc Quân câu lấy cổ anh, ánh mắt ngấn lệ nhìn ngắm mãi không thôi.
Vũ Di Đình ngẩng đầu nhìn phong thái người trước mặt, không nhịn được muốn nhảy vào lòng đối phương hôn thật sâu, nhưng cũng là giỏi kiềm nén, đặt tay lên bàn tay Trương Nhã Thư, chậm rãi đứng dậy.
Mọi người giữa đại sảnh không biết là vô tình hay cố ý đều lướt qua hai bên, chừa khoảng trống lớn ở giữa cho hai cặp đôi Vũ Di Lực- Đào Trúc Quân và Trương Nhã Thư-Vũ Di Đình.
Cả bốn người nhẹ lướt trên mặt sàn trơn láng, đong đưa thân hình theo tiếng nhạc, hạnh phúc tựa đầu vào nhau, họ trò chuyện với nhau bằng ánh mắt, khoé môi cong lên thư thái, trong mắt duy nhất ẩn chứa bóng hình người yêu, trái tim cũng duy nhất chỉ đập vì người ấy.
Vũ Di Đình hai bàn tay ôm cổ Trương Nhã Thư, ôn nhu vuốt ve, đáy lòng dâng lên xúc động khó tả, người trong mộng bấy lâu nay cuối cùng vẫn luôn hiện hữu ngay đây, bên cạnh mình, bao nhiêu sóng gió cũng vì mình mà mạnh mẽ xua tan, mỏng manh như làn khói.
Trương Nhã Thư chợt ghé sát tai Vũ Di Đình, hỏi nhỏ.
"Em đàn một bài cho chị nghe nhé?"
"Được.", Vũ Di Đình thư sướng đáp ứng.
Trương Nhã Thư dắt Vũ Di Đình về bàn tiệc, sau đó tự mình bước đến dàn hợp xướng, nói với bác trưởng nhóm vài câu, Vũ Di Đình bên dưới nhìn bóng lưng trắng nõn thẳng tắp của người kia, khoé miệng vô thức cong lên.
Trương Nhã Thư ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay tiêu sái lướt nhẹ như làn sóng vỗ, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, rạng rỡ cười, sáng ngời như tiểu thần mặt trời của hơn bốn năm về trước.
Từng nốt nhạc tinh tế vang lên, khiến ai nấy cũng phải chú ý, quên mất điệu nhảy, quên cả ly rượu đang nhấm nháp nơi khoé môi, âm thầm lặng lẽ dõi theo vị tiểu thần tiên bạch y giữa dàn hợp xướng trên cao.
"Người hãy yêu tôi được không, hãy xem nhẹ mọi thử thách giữa cuộc đời này
Nỗi cô đơn không giấu được, cứ mãi trông chờ một bờ vai nương tựa.
Dẫu biết mưa gió sẽ không ngừng trập trùng phía trước
Nhưng nếu chúng ta cứ kiên cường như vậy
Ông trời chắc chắn sẽ phải khuất phục mà thôi.
Cơn mưa tuyết ngoài kia xoá tan nỗi nhớ thành tro bụi
Phiền não tưởng chừng vô tận
Chỉ cần nằm trong vòng tay người, tôi cái gì cũng không cần nữa.
Bàn tay siết chặt bàn tay, cùng lướt dưới ánh trăng ngày đó
Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần người yêu tôi là được.
Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần người mãi mãi bên tôi..."
--------------------
Trương Nhã Thư dừng xe, mở cửa, dắt tay Vũ Di Đình bước ra ngoài.
"Đêm hôm khuya khoắt sao lại dẫn tôi đến đây, lại còn dừng xe ở giữa sân trường?", Vũ Di Đình cười hỏi, làm bộ dạng trách móc nhưng ánh mắt ngược lại vô cùng trìu mến nhìn Trương Nhã Thư, dang hai tay ôm lấy đối phương vào lòng, "Bảo vệ bắt được sẽ nguy to, em không sợ sao?".
"Em không sợ.
Còn chị, có sợ không?", Trương Nhã Thư đáp, cọ cọ chiếc mũi thẳng của mình lên mái tóc người kia.
"Không sợ.", Vũ Di Đình cười tươi, hai vai khẽ rung động, nép vào lòng người kia.
Hai người quấn lấy nhau thật lâu, gió lạnh vẫn không ngừng ồn ào thổi, ánh trăng sáng trên cao chiếu rọi xuống mặt đường bóng dáng hai mỹ nhân xinh đẹp, dẫu yên ắng tịch mịch nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp lan toả giữa hai trái tim gần kề.
Trương Nhã Thư nới lỏng vòng tay, nhìn nhìn xung quanh rồi bắt đầu bước đi, chừng mười bước thì dừng lại, xoay người nhìn Vũ Di Đình.
Vũ Di Đình nghiêng đầu nhìn theo, không biết người yêu đang muốn làm gì, nhưng là vẫn cảm thấy ở Nhã Thư tính cách hồn nhiên lạc quan, bản thân cũng không kìm được khát khao muốn lạc vào thế giới ngập tràn ánh mặt trời của em ấy.
"Di Đình, vào đúng năm năm trước, chính là tại chỗ này, chúng ta đã lần đầu tiên nhìn thấy nhau.", Trương Nhã Thư xúc động nói, khoé mắt ngấn lệ, đôi môi hồng hào run run mỉm cười.
Vũ Di Đình thẩn thờ vài giây, sau đó gật gật đầu ý muốn nghe Nhã Thư nói tiếp.
"Trương Nhã Thư của ngày hôm đó, vô cùng càn rỡ kiêu ngạo, lại còn vô dụng bất tài.
Còn cô giáo Đình ngày đó trong mắt Nhã Thư, chính là tiên nữ giáng trần, bước xuống từ mặt trăng trên cao, lãnh đạm thuần khiết, ôn nhu kiều diễm, đã khiến Nhã Thư quyết định thay đổi bản thân, không ngừng cố gắng, từng chút một bước gần đến cô giáo Đình, khát khao được bước vào thế giới của cô ấy...!Hình ảnh cô giáo Đình trong lòng Nhã Thư, đến tận bây giờ vẫn vẹn nguyên như vậy, chính là thứ rượu đắng nhất và cũng ngọt ngào nhất, khiến Nhã Thư suốt đời phải mê say..."
Giọng nói mỗi lúc một run rẩy khàn đặc, Trương Nhã Thư nước mắt ngắn dài, khoé miệng lại tươi cười hạnh phúc.
"Vũ Di Đình, em yêu chị."
Vũ Di Đình lấy tay lau đi nước mắt, nhưng càng lau lại càng chảy dài, gương mặt trắng hồng cũng vì đó mà đỏ ửng lên, trước mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Trương Nhã Thư, Vũ Di Đình cứ nhằm đó mà chạy đến, vươn hai tay ôm chầm lấy người kia, gắt gao sưởi ấm.
Trương Nhã Thư loạng choạng một lúc mới có thể đứng vững, vòng tay mỗi lúc một siết chặt, khẽ nói bên tai Vũ Di Đình rằng mình sẽ không bao giờ buông tay.
"Nhã Thư, em biết không...? Đã nhiều lần tôi tự nghĩ, nếu như có thể biết trước được tương lai, biết được rằng chúng ta sẽ yêu nhau như vậy, chính cái ngày khai giảng hôm đó, tôi nhất định sẽ chạy về phía em mà ôm chặt như lúc này, để chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, để em cũng không cần phải hao tâm tổn sức vì tôi quá nhiều.", Vũ Di Đình tựa đầu lên vai Nhã Thư, nhỏ nhẹ tâm tình.
"Không, không phải là hao tâm tổn sức, mà là do em cam tâm tình nguyện, chỉ cần chị ở bên cạnh em, thì cái gì cũng đáng."
"Nhã Thư, tôi cũng yêu em.
Đời này kiếp này cũng chỉ có thể yêu một mình em."
Vũ Di Đình vươn hai tay ra đằng sau chiếc cổ trắng nõn của Trương Nhã Thư, tháo sợi dây chuyền bạc, lấy ra chiếc nhẫn bạc có đính một nửa trái tim bằng vàng mà mình đã chọn mua hơn một tháng trước, cũng đã một tháng qua nhìn thấy Nhã Thư luôn luôn đeo trên cổ và chờ đợi mình, bản thân cảm thấy vừa thư sướng vừa đau lòng.
"Đưa tay ra nào, tôi đeo cho em."
"Được."
Chiếc nhẫn vừa khít ngón áp út, Trương Nhã Thư hí hửng cười, ánh mắt sáng lên, như một đứa trẻ được nhận món quà mà bấy lâu nay mình vẫn luôn mong muốn.
"Một khi đã đeo nhẫn vào rồi, thì nhất định không được tháo ra.
Và em cũng chỉ có thể là của tôi mà thôi."
Vũ Di Đình xúc động khó tả, nâng bàn tay trắng mịn của Nhã Thư lên miệng, nhẹ nhàng hôn, đôi môi ấm nóng tiếp xúc với da thịt mát lạnh mang lại cảm giác mê đắm lan chảy toàn thân, khiến cổ họng cả hai đều mau chóng khô khốc khó nhịn.
Trương Nhã Thư dường như không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp nắm lấy bả vai Vũ Di Đình, ánh mắt long lanh kiên định, nhìn xoáy vào người đối diện.
"Về nhà nhé?"