Thái hậu gọi mấy vị nữ quan đến xem đồ vật kia là gì.
Kết quả là cả đám người lắc đầu nói không biết.
Thứ tròn tròn, vàng óng ánh giống như là bánh nhân thịt, nhưng mà bánh nhân thịt đâu có nhỏ như vậy, phía trên chiếc bánh còn có in một con dấu màu hồng.
Thật kỳ lạ, ngửi một chút còn nghe thấy mùi thịt, quái lạ.
Còn cái yếm nhỏ kia, trong hậu cung này đảm bảo không ai mặc vừa cái yếm nhỏ này, ngoại trừ bọn thái giám.
Nhưng mà tranh thêu trên yếm chính là dành cho nữ nhân, ngay cả thái giám cũng không nguyện ý chịu mặc, huống chi vải thêu kia vô cùng tinh tế khác biệt, ngay cả tú nương trong cung đều thua xa.
Tất cả nguyên nhân trên cộng lại tạo thành tang vật kỳ lạ.
Ngự Lâm quân liền bắt tay phân tích, thứ thoạt nhìn giống như bánh nhân thịt nhưng không phải bánh nhân thịt chính là tế phẩm [1], Còn cái yếm kia, trong cung này chỉ có người gầy như ta mới mặc được cái yếm ấy, hiện thực đã nói lên tất cả...
[1] Tế phẩm: Đồ cúng.
Tất cả mọi người đều nhìn ta, cung nữ, thái giám còn có ngự lâm quân.
Ta cười gượng nói "Mấy người suy nghĩ nhiều quá rồi, thật ra theo như ta thấy thì chuyện này rất đơn giản, bánh nhân thịt là để ăn, còn cái yếm là để mặc,...!Có nghĩa là phù hộ cho chúng ta ăn ngon mặc đẹp"
"Hoàng hậu, ta biết nội tâm ngươi nhân hậu, không muốn nghĩ điều xấu, nhưng sự tình tuyệt đối không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy" Thái hậu lạnh giọng nói.
Không khí lại bắt đầu đông cứng.
Hai tay của ta nắm lại một chỗ sắp thành bánh quai chèo, nhưng mà thái hậu vẫn kiên quyết không buông tha, nhất định phải tra cho rõ.
Thật ra mọi chuyên rất đơn giản thôi mà, ta chỉ là muốn tặng lễ vật cho tiểu cung nữ bị câm kia...
Hiện tại cho dù ta nói gì thì cũng không ai chịu nghe.
Hai mắt ta nhìn chằm chằm bức rèm che màu vàng, muốn biết người bên trong đang suy nghĩ gì?
Mặc dù ta biết tiểu cung nữ trong hậu viện chính là thái hậu, nhưng mà thâm tâm ta không coi hai người thành một, tiểu cung nữ bị câm kia vô cùng đáng yêu, miệng nhỏ nhắn không nói câu nào, mắt to sáng như trân châu, lúc ngẩng đầu nhìn trời luôn tạo cảm giác tiếc nuối xa vời.
Còn nữ nhân ngồi trong bức rèm kia, ngay cả liếc mắt ta một cái cũng không thèm, nói chuyện thì hoàn toàn xa lạ.
Thái hậu nói "Hương di, ngươi nói thử xem nên giải quyết thế nào?"
Cung nữ mặt lạnh kia liền trả lời "Tiếp tục điều tra"
"Điều tra như thế nào?"
"Điều tra rõ ràng! Mỗi người trong cung đều khả nghi, không chừng người đó đang lẫn trốn trong chúng ta" Hương di âm trầm nói, lúc nói chuyện, ngay cả ngữ điệu cũng không biến hóa.
Ánh mắt sắc bén của nàng cũng sắp nhìn tới chỗ của ta rồi.
"Vậy hoàng hậu, ý ngươi thế nào" Bỗng nhiên thái hậu lại đem đề tài này chuyển đến bên cạnh ta.
"Ta...ta..." Thật sự là lúc này trong đầu ta trống rỗng, không thể nghĩ ra được cái gì.
"Hoàng hậu, ngươi không được như vậy, ngươi thân là người đứng đầu hậu cung, một chút biện pháp cũng không nghĩ ra được, vậy thì sau này làm sao có thể trấn trụ các phi tần khác"
Tiếng nói non nớt nhưng lại ra vẻ như bà cụ, làm người nghe thật không chút thoải mái.
"Hoàng hậu, ngươi nghĩ ra cách gì không?"
"Để con dâu xem thử, mọi chuyện không nên làm lớn, làm lớn sẽ đả thảo kinh xà, nên cho người cẩn thận lén lút điều tra.
Nếu là thích khách đột nhập lúc nửa đêm vậy thì phải điều tra xem ai có dấu hiệu khả nghi này"
"Hoàng hậu nói không sai.
Theo như lời hoàng hậu mà làm đi" Thái hậu nói.
Rõ ràng thái hậu cho ta một cái bậc thang mà, ta cũng tiện trèo xuống, ta âm thầm cảm tạ nàng cho ta chút mặt mũi.
Về phần tang vật đã bị người bỏ vào một chiếc hộp sắc khóa kín.
Đem về cho ngư lậm quân canh giữ.
Ta trơ mắt nhìn bọn họ mang đi, suýt chút nữa thì ta hô to một tiếng: Các ngươi buông bánh nhân thịt và cái yếm nhỏ ra cho ta.
Hương đi đi tới bên cạnh ta nói một câu "Hoàng hậu, ngươi luyến tiếc sao?"
Ta cười cười nói "Không phải, ta muốn nhìn thêm vài lần để nhớ-kỹ-trong-tim"
Hương di nói "Hoàng hậu nương nương, sau này người sẽ quen"
"Quen cái gì?"
Hương di ra vẻ thần bí, nói đến đó thì không chịu nói tiếp.
Tra hỏi xong hết, hai chân ta cũng mềm nhũn như kẹo mạch nha, nội y ướt sũng.
Trận này làm thẩn thể ta chống đỡ hết nổi, ta muốn quay về sớm một chút, chấm dứt buổi gặp mặt dở khóc dở cười này.
Thái hậu cho mấy kẻ khác lui xuống, chỉ lưu lại một mình ta.
Tất cả mọi người đều đã ra ngoài, bên tai ta không có chút tiếng động gì.
Thở mạnh ta cũng không dám.
Thái hậu nói "Nghe nói hôm đó ngươi tới thăm ai gia?"
"Phải" Ta nói.
Giọng nói của nàng làm ta không thể nào nhận ra cảm xúc của nàng.
Cho nên căn bản ta không biết nàng cao hứng hay là mất hứng, ta chỉ thuận miệng trả lời chứ không biết nên nói gì.
Đành phải dàn trận chờ sẵn quân địch.
Nàng nói "Trừ chuyện đó ra ngươi còn làm gì không?"
Tim ta đập mạnh vài cái, trong lòng âm thầm dự đoán, thật ra nàng đang giận sao? Nếu giận thì vì lý do gì mà giận?
"Ta gọi thái y xem bệnh cho thái hậu, không lẽ người quên rồi sao?" Ta cẩn thận hỏi.
"Ta bệnh nên mơ hồ, chuyện gì cũng không nhớ rõ, nhưng ta nhớ là có người đến xem qua ta, một ngày sau thì thân thể cũng khỏe lên nhiều.
Ta hỏi Hương di, Hương di nói là do công lao của ngươi" Nàng nói.
Tính ra thì lão bà ngươi cũng có lương tâm.
Ta nói "Con dâu không dám kể công"
"Ngươi dùng cách gì chữa bệnh cho ta?"
"Chuyện này...thật ra rất đơn giản, thái y dặn cái gì, con dâu làm theo cái đó" Ta nói.
"Uhm, thái y đã kê thuốc gì?"
"Con dâu quên rồi"
"Phải không? Ngươi quên rồi sao, nhưng ta muốn hỏi rõ ràng"
Từ chỗ thái hậu đi ra, ta chỉ cảm thấy hai chân không ngừng run rẫy, các đốt ngón tay cũng vang lên tiếng kêu rơm rớp.
Quay về cung, ta gọi tiểu Thúy "Mau, tắm rửa thay quần áo"
Tiểu Thúy vội vội vàng vàng phân phó nô tỳ chuẩn bị, sau đó cầm một bộ y phục đi theo ta nói "Có phải thái hậu làm khó người hay không? Hay là bảo người đưa ra một quyết định gian nan?"
Ta nói "Không có chuyện gì"
Nàng giúp ta thoát y phục, vừa thoát vừa nói "Nương nương, nô tỳ thấy biểu cảm trên mặt người cũng không phải là không có chuyện gì nha"
Ta quay mạnh đầu lại, chóp mũi ta chạm vào chóp mũi nàng "Ngươi biết nhiều quá rồi đó"
Sau ba khắc, nàng biến thành một người rơi lệ đầy mặt, khóc nói "Nương nương, thân nô tỳ là của người, tâm cũng của người, người muốn nô tỳ chết nô tỳ nào dám không chết.
Nô tỳ sẽ tận tâm hậu hạ nương nương, nương nương, xin ngài tin tưởng nô tỳ, nô tỳ sẽ đem toàn thân và tính mạng của mình giao cho người"
Ta vỗ vỗ bả vai của nàng nói "Ta biết rồi, đã biết rồi"
"Nương nương..." Hai mắt nàng đẫm lệ lưng tròng nhìn ta.
"Ngoan" Ta trấn an nàng.
Thân thể ngâm trong nước ấm, tinh thần cũng được buông lỏng, ta ngẩng đầu lên dựa ra phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trải qua sự tình hôm nay, ta biết nơi này có bao nhiêu rắc rối.
Một chút chuyện nhỏ cũng có thể bị làm thành đại sự, nếu thực sự là chuyện lớn thì không biết sẽ dậy sóng đến cỡ nào.
Chỉ tiếc cho một mảnh hảo tâm của ta...
Ta nghĩ tiểu cung nữ kia hẳn sẽ không quay lại nơi đó nữa, ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Nàng là thái hậu, là bà cụ non vừa khó khăn lại muốn cấm dục....!Ta tự thôi miên, chỉ có phương thức này thì bản thân mới không tiếc nuối.
Buổi chiều, sau khi cơm nước xong, ta nghe theo ý tiểu Thúy, đến ngự hoa viên đi dạo.
Sau khi ăn xong mà đi dạo trăm bước thì còn hơn tiêu tiền đi tập thể hình nữa.
Nơi này ta đã đi qua rất nhiều lần, mỗi lần cải trang ra ngoài đều phải đi ngang qua đây.
Phong cảnh vô cùng chán ngắt, huống chi ở đây quanh năm suốt tháng đều có một dạng.
Vốn trời đang nắng sáng, nhưng lập tức sầm xuống, còn nổi mưa to.
Ta cùng bọn hạ nhân liền trốn vào đình tránh mưa, không ngờ trong này sớm đã có người.
Ta mới nhìn thoáng qua, vốn không thể nhận ra họ là ai.
Ngồi cạnh bàn có hai người, một người mặc bạch y, trên người cũng không có đeo đồ trang sức, trắng trong thuần khiết thật giống như ni cô xuất gia.
Trên tay nàng còn có một chuỗi phật châu, lúc này nàng đang không ngừng di chuyển từng hạt châu.
Ngồi đối diện nàng là một người có bộ dạng xinh đẹp, mặc váy sa mỏng che lấp dáng người đẩy đà, ta liếc mắt liền nhận ra thân phận của nàng, người nọ nhìn vô cùng quen mắt, hơn nữa trong ấn tượng ta còn khắc sâu, sợ là đời này cũng không quên được, người nọ đúng là An phi.
Ta nói thật đúng là duyện phận mà, bất kể ta trong bộ dạng nào thì cũng chạm mặt nàng.
Nhưng mà ta sợ nàng sẽ nhận ra ta, ta không dám ngẩng đầu lên, xoay trái xoay phải, làm bộ như đang ngắm phong cảnh.
Cung nữ của An phi vẻ ngoài bệ vệ mười phần, nhìn thấy chúng ta chen vào trong đình, họ liền đứng trước mặt ngăn cản chúng ta "Mời trở về, nơi đây đã có người, xin tìm chỗ khác cho"
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, nếu chúng ta đi chỗ khác tìm chỗ trú mưa không chừng cũng bị ướt như chuột lột.
Mấy người kia thấy ta không đi nên giọng điệu kiên nhẫn nói "Ngươi không hiểu quy củ sao, Liên thái phi cùng An thái phi đang ở trong này, làm sao còn chỗ cho các ngươi"
Ánh mắt tiểu Thúy bảo ta ưỡn ngực lên làm hoàng hậu.
Ta nháy mắt ra hiệu, ý muốn chúng ta đi chỗ khác trú mưa đi.
Nhưng mà tiểu Thúy lại hiểu lầm ý tứ của ta, tiến lên từng bước tát thật mạnh vào mặt cung nữ kia, nâng mắt ưỡn ngực lộ ra khí thế "Đừng dài dòng, ngươi biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?"
"Ngươi..." Cung nữ bụm mặt không dám tin.
Tiểu Thúy nói "Chẳng lẽ nơi này không có chỗ cho hoàng hậu sao? Các ngươi vẫn không đem hoàng hậu để vào mắt phải không?"
Ta nhỏ giọng nói "Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng"
Tiểu Thúy nói "Nương nương, người cũng đừng như vậy chứ"
"Quên đi, đi làm chuyện quan trọng trước đã" Ta nói với tiểu Thúy xong sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói "Đứng tính toán, ta chỉ tìm chỗ trú mưa một chút, nếu không thích hợp ta di là được".