Trong khoảng thời gian này trải qua thực nghiệm làm ta tin rằng thứ này không có tác dụng phụ, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, hơn nữa địa vị của nữ nhân trong hoàng triều ngày càng đề cao, nữ nhân đối với việc làm đẹp càng thích thú, ta nhìn vào loại mỹ phẩm này mà cảm thấy tiền đồ vô hạn.
Về phương diện nguyên liệu còn là một vấn đề, vì muốn có càng nhiều Tử Thảo, ta sai Phát Tài đi hái, nó đi vài lần thì ngậm vài cây trở về, may mắn là loại nước luyện từ Tử Thảo này có thể pha loãng gấp mấy trăm lần, cho nên nguyên liệu tạm thời không thành vấn đề.
Hậu kỳ, đóng gói, tiêu thụ ta sẽ giao cho Tiểu Thúy cùng Linh Nhi đi làm, Linh Nhi muốn quảng cáo, Tiểu Thúy muốn thị trường được mở rộng.
Tập hợp đông đảo trí tuệ của các vị tỷ tỷ, Tiểu Thúy quyết định đem loại nước thần kỳ làm từ thiên nhiên này, gọi là Băng Thanh Ngọc Cơ.
Khi quảng cáo thì dùng chân dung cao quý thanh lịch có cấp bậc của mấy vị tỷ tỷ để người ta chiêm ngưỡng, sau đó tiếp tục viết thêm mấy chữ làm kỷ niệm, bên cạnh đó là một bức tranh sống động của loại tinh phẩm này.
Rất nhanh thì tạo ra được một chiếc bình trong suốt chứa chất lỏng như ngọc, dưới ánh mặt trời lóe lên giống như có thể thấy ánh sáng màu vàng, thân bình vẽ lấy một đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều, còn bốn chữ Băng Thanh Ngọc Cơ cũng được viết thật xa hoa.
Lại càng không tiếc vốn dùng hộp gỗ trân quý đóng gói, mặc kệ làm quà tặng hay vẫn là tự bản thân dùng thì đều vô cùng thanh lịch.
Ta nhìn qua thành phẩm liền gật đầu, Tiểu Thúy lập tức hành động, đem mười bình Băng Thanh Ngọc Cơ đầu tiên lấy ra, vốn là nên đưa ra thị trường, nhưng mà ta có một chủ ý, đem mười bình này đặt ra một cái giá khởi điểm nhất định.
Ta lấy một lọ Băng Thanh Ngọc Cơ đưa cho thái hậu, thái hậu tiếp nhận hộp gỗ, đoán không ra cách dùng thứ này.
Đến khi đi ngủ, ta đem Băng Thanh Ngọc Cơ thoa khắp toàn thân của nàng, để nàng cảm nhận được công dụng tốt của thứ này.
Hôm sau ta vẫn đang suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục nàng đem thứ này tiến cử cho hoàng thất, nàng lại mở miệng trước: "Ngươi tặng thứ này cho ta là có mục đích gì?"
Nàng nói đủ rõ ràng rồi, ta cũng không thể giả bộ nữa, ta đem quyết định nói với nàng, nàng hỏi ta: "Hoàng hậu thiếu tiền xài?"
"Tiền thật sự rất thiếu, ngươi nguyện ý cấp ta nhiều một chút ta sẽ không để ý.".
Ta cảm thấy bản thân ta trời sinh ra đã có bản chất để làm tiểu bạch kiểm.
"Hoàng hậu cả ngày ngốc ở trong cung áo cơm không lo, cần nhiều tiền như vậy làm gì?".
Thái hậu nghi ngờ nhìn ta, làm như ta lấy tiền chính là đi ra ngoài làm xằng làm bậy vậy.
Ta ôm nàng cọ cọ, nói: "Ta thích tiền mà, ai không hy vọng mình có nhiều tiền một chút chứ."
"Tiền nhiều thì có ích lợi gì, trong hoàng cung này hoàng hậu muốn gì cũng có, còn cần dùng tiền đi mua thứ gì nữa."
"Ta biết, ta cầm bắt tiền ở trong tay thì sẽ kiên định hơn."
Để trong lòng ta thêm kiên định, nàng gật đầu đáp ứng giúp ta.
Ngày đó, nàng lấy danh nghĩa ủy viên ban chấp hành hội phụ nữ đưa ra lời mời, mở tiệc chiêu đãi vợ cả cùng các nữ nhi của bá quan trong triều đình, ta sẽ đóng giả thái giám đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Không thấy thì không biết, thấy mới biết được thì ra những nữ nhân xinh đẹp nhất trong triều đều bị đại quan chiếm lấy, trừ bỏ trong hoàng cung, nữ nhân của họ là xinh đẹp nhất.
Trường hợp có chút trầm mặc, tất cả mọi người kiêng kị thái hậu ba phần, một đám ngồi nghiêm chỉnh, tính tình cũng thu liễm hết vào trong.
Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua thái hậu sau mành, ánh mắt đang nói: Nhìn đi, tất cả mọi người sợ ngươi.
Thái hậu nâng ngực lên: Có cái gì không tốt?
Thái hậu sai người đem Băng Thanh Ngọc Cơ ban cho mười vị quý phụ nhân có cấp bậc cao nhất, kết quả những người đó nhận Ngọc Cơ được thái giám đưa lên thì sợ tới mức khuôn mặt thất sắc, thật giống như là hoa hồng nhất thời bị héo rũ, biến hóa kịch liệt làm người ta kinh hồn táng đảm.
Ta biết sẽ phát sinh những hiểu lầm này, cũng khó trách các nàng có biểu hiện như vậy, dù sao thanh danh của thái hậu cũng...!
Ta lại quay đầu lại, chỉ có ta mới biết thái hậu là một tiểu cô nương vô hại cũng là một người có nội tâm mềm mại: Ngươi xem ngươi xem, các nàng đều nghĩ ngươi đang ban cái chết cho họ.
Thái hậu cắn môi dưới.
Các nàng run rẩy tay tiếp nhận chiếc bình sứ xinh đẹp, mở ra nút lọ, muốn đem chất lỏng trân quý đổ vào trong miệng, mắt thấy chuyện sắp xảy ra, ta cũng bất chấp hình tượng, vội lên tiếng: Khoan!
Ta đi đến trước mặt mọi người, cười nói: "Các vị phu nhân, trước tiên để cho nô tài giảng giải phương pháp sử dụng Ngọc Cơ này đã."
"Chẳng lẽ độc dược còn phải biết cách uống sao?".
Một vị tiểu thư lòng đầy căm phẫn nói.
Ta nói: "Các vị phu nhân đang hiểu lầm ý của thái hậu rồi, thứ mọi người đang cầm trong tay là mỹ phẩm ngàn vàng khó mua được, công dụng kỳ diệu, thái hậu cũng may mắn lắm mới được mấy bình này, không muốn độc chiếm, cho nên mới đem nó chia nhau sử dụng với mọi người."
"Ngươi nói đây là Băng Thanh Ngọc Cơ?"
"Được rồi, các phu nhân xin hãy nhìn kỹ những chữ trên chiếc bình, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ chú giải."
Lúc ta giải thích, các nàng giải trừ thắc mắc, đồng thời ta làm mẫu cho các nàng xem, khiến các nàng tận mắt thấy điểm thần kỳ của Ngọc Cơ này.
Các nàng bắt đầu tích cực thảo luận, đem những sợ hãi đối với thái hậu ném ra...!sau đầu.
Ta chen chúc vào đám người, trở về bên cạnh thái hậu, thái hậu đang tức giận, ta gọi nàng nàng cũng không thèm nhìn ta.
"Đừng tức giận, ta còn giữ lại cho ngươi vài bình."
"Ngươi thân là hoàng hậu, lại có thể làm những chuyện không đâu vào đâu này." Thái hậu đau thấu tâm can, ta cảm thấy bản thân thật tham tài, thực sự mất hết thân phận của hoàng hậu, nhưng mà vẫn không có biện pháp ngăn cản khát vọng đối với tiền của ta a.
Những vị phu nhân tiểu thư kia đem Ngọc Cơ về dùng rồi giới thiệu cho người thân bằng hữu dùng.
Những người dùng rồi thì bắt đầu hỏi thăm Ngọc Cơ mua ở đâu, họ chỉ biết là là thái hậu cấp cho, nhưng không biết chúng bán chỗ nào.
- --
Thấy mọi người ăn uống sắp xong, chúng ta liền bắt đầu tung ra đợt hàng hóa đầu tiên, từ hoàng cung tung ra.
Tiền lục tục tiến vào túi, ngoại trừ giai đoạn chuẩn bị ra thì tiền còn lại đại bộ phận đều lọt vào trong túi của ta.
Ta cầm một chồng ngân phiếu thật dày nhét trong lòng mừng rỡ không thôi, buổi tối đem ngân phiếu gấp ngay ngắn bỏ vào một cái ví sau đó giấu trong yếm, nằm mơ cũng có thể bật cười.
Bắt tay vào luyện Tử Thảo, ta sai Phát Tài lại đi làm một chút chuyện, kết quả là Phát Tài chạy đi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, ta bưng một chén thịt kho tàu ngồi trước cửa chờ nó, kêu nửa ngày cũng chưa thấy nó chạy tới.
Đang lúc nghi ngờ thì thấy thấy bầu trời rơi xuống một quả cầu thật lớn, tính phản xạ làm ta nhảy sang một bên, quả cầu rơi xuống đất tạo ra một cái hố to.
Chờ hết thảy đều kết thúc, trong cái hố leo ra một đoàn đen tuyền.
Tập trung nhìn vào, đúng là Phát Tài.
Phát Tài từ trong cái hố bò đi ra, tự nhảy xuống ao đem mình rửa ráy sạch sẽ sau đó mới bay tới bên cạnh ta.
Ta nhìn nó với bộ dạng chật vật, đau lòng sờ sờ đầu nó, kết quả là bị nó lòng lang dạ sói cắn một cái, bất quá đau cũng không là ta, cho nên ta tốt bụng tha thứ cho nó.
"Phát Tài, làm sao ngươi lại thê thảm như vậy?"
"Còn không phải do ngươi sai ta đi trộm Tử Thảo!" Nó nhìn ta nhe răng nanh.
"Đã xảy ra chuyện?" Ta khẩn trương lên.
"Ta cứ nghĩ Tử Thảo kia là cỏ dại không có chủ nhân, mấy ngày nay đều không có ra ngoài, liền lơ là sơ suất quên quan sát tình huống.
Kết quả là hôm nay có người trong vườn canh gác, ta đi về liền lọt vào thiên la địa võng, thiếu chút nữa bị nhốt lại." Nó tức giận bất bình hất đầu của mình, "Đều là tại ngươi sai!"
"Biết rồi, biết rồi, ta thiếu sót, thực xin lỗi."
"Lão tử không lạ gì với lời xin lỗi của ngươi, ta không bao giờ...!làm việc cho ngươi nữa!".
Nói xong nó vọt vào trong tẩm cung, ta nhìn nó nhảy lên đầu gối thái hậu.
Thái hậu thấy nó chủ động chạy tới, liền vui sướng đem nó ôm lấy, khi thái hậu xoa đầu nó, chẳng những nó không có phản kháng mà ngược lại còn lộ ra biểu tình hưởng thụ
Thật sự là một con thần thú hai mặt.
Trong lòng ta khinh bỉ nó.
Gió ngừng thổi, chân khí trong không khí bắt đầu bạo động, phía sau đang tồn tại một cổ năng lượng cường đại.
Mấy ngày này, mỗi ngày ta đều cần cù tu luyện, cho dù không tăng công lực là bao, nhưng mà cũng cảm giác được năng lực càng ngày càng mạnh.
Ta quay đầu lại, ánh mắt liền thấy một tia sáng trắng từ nóc nhà hiện lên, cổ năng lượng kia cường đại như là hư không biến mất.
Nhưng mà nó vẫn còn, cũng không có biến mất.
Ta chuyển động, tìm kiếm sự tồn tại của hắn, cho đến khi thấy bóng trắng xuất hiện mờ ảo trước mặt ta.
Bóng trắng kia truyền đến giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ: "Là ngươi sai khiến sủng vật trộm Tiên Thảo của ta?"
"Tử Thảo là của ngươi?" Ta hỏi lại nhân vật thần bí kia.
"Trừ ta ra còn có thể là ai, ngươi không hỏi thì chính là lấy trộm.
Không nghĩ tới hoàng hậu còn có thể làm chuyện này." Thanh âm kia đã tràn đầy trào phúng.
Ta tự biết trước đây mình sai lầm, cũng không mặt dày phủ nhận: "Thực xin lỗi, trước kia do ta tìm không thấy chủ nhân, cho nên ta cho rằng Tử Thảo kia là cỏ mọc hoang."
"Tại sao ngươi biết Tử Thảo, đã nói ngươi không phải người bình thường, hoàng hậu, là thái hậu sai ngươi tới trộm, đúng không?".
Thanh âm của nó bắt đầu rõ ràng, có mấy người, từng chữ biến thành bộ dạng rõ ràng, kia là thanh âm của một nữ nhân, khẩu khí lạnh như băng, như là...!
"Thái hậu cũng không biết rõ tình hình, tất cả chuyện này đều là ta Vô Ý mới phát hiện, ngươi nể mặt ta là người trong cung nên bỏ qua lần này được không.".
Ta thử thuyết phục.
"Ha ha ha...".
Nó đột nhiên cười ha hả, thanh âm ngược lại biến thành nam nhân, thanh âm kia làm ta lông tóc dựng đứng.
"Hoàng hậu, ngươi nói chuyện với ai vậy?".
Giọng nói của Thái hậu từ xa truyền đến, trong tay ta nặn ra đầy mồ hôi.
Trong lòng âm thầm nói, thái hậu nhanh chóng trở về phòng đi, nhanh lên.
Ngàn vạn lần đừng ở phía sau ta..