Từ trong mắt nàng ta đọc được hận ý, bi thương cùng tuyệt vọng bao trùm, cảm xúc nặng nề đè lấy ta như có ngọn núi đang sụp xuống trên lưng.
Đột nhiên hận ý tăng thêm, sát khí tuôn ra khỏi vỏ.
Nàng đang muốn giết ta!
Thái hậu một mực chắn trước mặt ta, dùng thân hình gầy yếu bảo vệ ta.
Thái hoàng thái hậu nói: "Ngươi sợ? Trong mắt ta nàng chỉ là một con kiến không có tác dụng, ta muốn giết nàng chỉ cần chìa hai ngón tay là có thể đem nàng nghiền chết."
"Quốc gia không thể không có hoàng hậu."
"Hoàng hậu là một vị trí, ai ngồi trên đó cũng có thể kêu là hoàng hậu, không phải không có nàng là không xong.
Thái hậu, ngươi thật sự không hiểu hay là đang giả bộ hồ đồ?"
"Ai gia không muốn nàng chết."
"Ta cũng không muốn nàng chết, nhưng mà nàng lại làm trái ý ta, ta đã chờ bao nhiêu năm mới có thể đem người ta yêu đầu thai.
Mấy trăm năm, mấy ngàn năm, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện một lần nữa! Ngươi nói sao ta có thể không giết nàng!".
Thái hoàng thái hậu lộ ra khuôn mặt dữ tợn, khuôn mặt của nàng vặn vẹo, giống như La Sát.
Ta kéo thái hậu tới, nhìn thấy nàng ở trước mặt ta sẽ làm ta đau lòng, nàng sợ ta bị thương ta càng sợ nàng bị thương hơn.
"Thái hoàng thái hậu, mất đứa bé là lỗi của ta, không liên quan gì đến thái hậu, ngươi muốn phạt thì phạt ta là được rồi, ngươi muốn phế thân phận của ta, ta không có một chút ý kiến, ngươi cầm đi là tốt rồi, chỉ cầu ngươi lưu ta một mạng, để cho ta ở lại bên cạnh thái hậu..."
"Ngươi đừng mơ tưởng.
Ngươi thì muốn tiếp tục mộng đẹp, còn ta phải đối mặt với ác mộng.
Bỏ lỡ cả đời này, ta sợ ta rốt cuộc không chờ được nàng, ngươi có biết hay không!".
Nàng phát ra tiếng gào thét đau đớn, ta sở cảm giác sự đau lòng của nàng chỉ toát ra một phần vạn.
"Thực xin lỗi.".
Ta chỉ thở dài một tiếng.
Bởi vì sự thật quá rõ ràng cho nên làm tổn thương đối phương.
Yêu Mẹ cùng Tiêu Man Nhi yêu trong vô tận chờ đợi, sau đó lại tổn thương lẫn nhau.
"Một câu thực xin lỗi có thể đem nàng trả lại cho ta sao?".
Nàng cười khổ ra tiếng, tiếng khóc thê lương làm cho người ta bi thương vạn phần.
Thái hậu nắm tay của ta, để ta biết nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.
"Ta sẽ cố gắng tiếp tục mang thai, cho đến...".
"Cơ hội chỉ có một lần, ngàn năm khó được một lần, ngươi lại đánh vỡ kế hoạch của ta, tất cả chuyện này đều là lỗi của ngươi, ta có lý do gì bỏ qua cho ngươi!".
"Không phải, ta nói...".
Thái hoàng thái hậu đột nhiên đưa tay bắt lấy tay của ta, móng tay của nàng trở nên dài nhọn, đâm vào thịt của ta làm ta đau muốn chết.
"Nếu nàng có chuyện gì, ai gia cũng sẽ không sống tiếp tục.".
Tay Thái hậu kéo tay Thái hoàng thái hậu, trong lúc nàng nói xong câu đó, thì tay của Thái hoàng thái hậu cũng bắt đầu buông ta ra.
Nàng kinh ngạc nhìn thấy thái hậu, sau một hồi, nói: "Ngươi đang ở đây uy hiếp ta?"
"Ta chỉ cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả nàng."
"Giỏi lắm...!giỏi lắm...!Ta sống lâu như vậy mới chứng kiến được chân tình của phàm nhân các ngươi, thậm chí không tiếc dùng cái chết đi uy hiếp ta!".
Nàng gằn từng tiếng, sau đó chưởng một chưởng trên bàn, bàn gỗ lê vững chắc lập tức phá thành mảnh nhỏ.
Thái hậu chậm rãi xoay người, cho ta một nụ cười, nàng mỉm cười làm ta tâm an, ta nghĩ đến tất cả mọi chuyện từ nay về sau sẽ tốt thôi.
Cuối cùng, thái hậu bị thái hoàng thái hậu mang đi, ta cũng lập tức đã bị đuổi khỏi cung, bọn họ không để ý cơ thể của ta đang suy yếu, phái người đem ta nâng lên xe ngựa sai người đưa ta đi ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu nói với tài xế xe ngựa: "Ngươi cứ đi về phía trước một đường, cho đến khi nào ngựa của ngươi mệt chết thì thôi."
Thật độc ác.
"Thả ta xuống, ta muốn gặp thái hậu, các ngươi không có quyền làm như vậy, ta còn là hoàng hậu, ta là hoàng hậu!"
"Rất nhanh ngươi cũng không phải.".
Nàng nói xong cũng buông mành xe xuống.
Xe ngựa chuyển động, bản thân ta ở bên trong không thể nhúc nhích, lòng nóng như lửa đốt, một chút khí lực cũng không còn.
Mắt thấy cách thái hậu càng ngày càng xa, ta hận không thể xuất hồn ra bay tới bên cạnh nàng.
Thái hậu, nàng phải chờ ta, ta nhất định sẽ quay về tìm nàng.
==== ngôi thứ ba ====
Bức tường trong cung không biết khi nào thì cao thật cao, sắp cao tới trời, còn có thứ gì mà không bị giam lại chứ.
Thái hậu ngồi trong sân nhỏ sau tẩm cung, nàng vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc, ngửa đầu lẳng lặng vô hồn, tầm mắt của nàng không nhìn những đám mây, cũng không nhìn lên thân cây rậm rạp cành lá ngoài kia, nàng ngước lên trời để tìm kiếm một thứ không tồn tại ở đây.
Có phải nàng đã đi rất xa rồi không? Sau này sẽ không trở về nữa đúng không? Thái hậu hỏi vấn đề của mình mà không có đáp án.
Hương di nặng nề bước tới phía sau thái hậu, nàng nhìn người trước mặt càng ngày càng gầy, trong lòng cũng ngầm đau đớn, nhẹ nói: "Nương nương, đã đến lúc đi gặp thái hoàng thái hậu."
Thái hậu không nhìn bầu trời nữa, mà là nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình.
Nàng đau khổ cũng không dám khóc lớn lên, là bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho nàng biết, nàng là thái hậu, cho nên nàng không thể khóc to cũng không thể cười lớn, không thể yêu cũng không thể hận.
Nàng không biết thật ra mình có thể khóc có thể cười có thể yêu có thể hận, người kia đã chứng minh cho nàng biết, rồi lại rời khỏi nàng.
Nàng thà rằng bản thân mình không biết cái gì hết, sống trong ngu muội.
Nếu không có những tháng ngày hạnh phúc tốt đẹp mới đó thì bây giờ lòng nàng cũng không nặng nề đau khổ như vậy.
"Nương nương..." Hương di không nỡ thúc giục nàng, rồi lại không thể không nhắc nhở nàng.
Thái hậu quay đầu, biểu cảm trên mặt giống như trẻ con: "Hương di, ngươi nói có phải ai gia gặp nàng là một sai lầm hay không?"
"Dạ.".
Hương di rơm rớm nước mắt.
"Có lẽ không phải là sai lầm, mà là kiếp nạn.".
Thái hậu nỉ non.
Ta chỉ có thể làm cho ngươi một việc sau cùng đó chính là để ngươi rời đi.
Theo giao ước, nàng sẽ đoạt đi trí nhớ của ta và ngươi, bất quá như vậy cũng tốt, quên tất cả những gì thuộc về ngươi, như vậy ta cũng không khó sống nữa.
"Nếu như sau này ta không bao giờ...!nhớ đến nàng nữa, ngươi cũng đừng nhắc nàng với ta, hãy để ta quên nàng đi.".
Thái hậu nói với Hương di.
Nàng đi tuốt ở đằng trước, Hương di nhắm mắt theo sát phía sau, mỗi một bước đều nhẹ tênh, thật giống như nàng đang đi trên mây, giao hết sức nặng cho đám mây ấy.
Hương di đi ở sau lưng nàng, thân ảnh trước mặt hiện lên trùng trùng điệp điệp trong trí nhớ, năm ấy, thái hậu còn nhỏ, đứng còn chưa tới eo của nàng, nàng nắm tay thái hậu đi vào hậu cung, đường đi thật dài, hai người bọn họ đi thật lâu, sau khi vào rồi cũng chưa bao giờ đi ra.
- --
Người chạy xe ngựa không có đem ta đưa đến chân trời góc biển, mà là 'ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu', sau khi đưa ta ra khỏi hoàng cung thì ném ta bên đường, cầm tiền bỏ về nhà.
Ta chỉ biết thời này vật đổi sao dời, ngay cả loại chuyện này cũng có thể xảy ra, cũng may là phu xe không giữ chữ tín, ít ra ta cũng không xa cách thái hậu tận chân trời, ta còn trong hoàng thành, nhưng mà nàng ở bên trong còn ta ở bên ngoài.
Ta thề ta nhất định phải đi tìm nàng, không cần biết phải dùng cách gì.
Lần đầu tiên ta hiểu rõ bản thân mình cần nhất là thứ gì, cũng là lần đầu tiên ta nghĩ muốn liều mình vì một người.
Ta bị ném lại ven đường, nhưng không ai đến đỡ ta, người hoàng triều đều đã quen như vậy, mỗi người đều lạnh lùng như thế, thấy có người gặp nạn cũng không chịu đưa tay hỗ trợ, thật sự là quốc gia bất hạnh mà.
Ta đói bụng một ngày, hơn nữa cơ thể vừa lạnh vừa yếu, hai mắt bắt đầu thấy sao.
Tiếng vó ngựa dồn dập càng ngày càng gần, tuấn mã màu đỏ chạy vội tới, trong mắt ta hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, tuấn mã dừng lại ở trước mặt ta, chân trước nâng lên, quơ quơ trên không trung, đồng thời phát ra tiếng hí vang dội, vừa nhìn thì biết là một con ngựa tốt.
Ngựa quý đứng lại, một đôi giày màu trắng mạ vàng xuất hiện ở trước mắt ta, nhìn thấy mã não phỉ thúy đính trên giày làm ta liền nhớ lại một người, người nọ cũng mang đôi giày xa xỉ như thế.
Người nọ ngồi xổm xuống, vừa vặn làm ta nhìn thấy mặt của nàng.
Nàng làm cho ta liên tưởng đến tiền, cây ớt, còn có Dương quý phi.
Là muội muội của Dương quý phi, bà cô khó chịu nhất Hoàng Thành...!
"Là ngươi..."
"Chính là bà cô ta.".
Bà cô giơ lên một nụ cười, roi trong tay phất phơ trước mặt ta: "Thiện ác cuối cùng có quả báo, trời đất xoay chuyển, không phải không báo, thời điểm chưa tới thôi.
Món nợ ngươi lừa gạt bà cô ta, thật sự đã tới lúc trả rồi."
"Làm sao ngươi biết là ta?".
Tục ngữ nói thật hay, họa vô đơn chí, muốn tới là tới.
"Sau đó ta có đi thăm dò, chỉ cần có tiền cái gì mà không tra ra được, ngươi giả dạng thái giám cũng giỏi lắm, ta mất sức chín trâu hai hổ cũng không tra ra chân tướng, cuối cùng ta nhanh trí vẻ ngươi đội tóc dài thì liền biết ngươi là ai."
"Ngươi muốn giết ta?"
"Lúc ngủ ta cũng muốn tìm ngươi.
Đương nhiên là giết ngươi."
"Ta chỉ lấy của ngươi một chút tiền, ta sẽ trả, nhưng mà ta hy vọng ngươi ngươi có thể buông tha cho ta."
"Tiền sao? Bà cô ta cái gì không có chứ tiền thì lúc nào cũng dư.
Cho ta một lý do để ta tha ngươi đi."
"Ta phải sống để tiến cung tìm một người."
"Ai?"
"Không cần ngươi quan tâm."
"Có ý tứ, ta cũng muốn tiến cung, ngươi cũng muốn tiến cung, nếu chúng ta có mục đích giống nhau thì chính là chiến hữu cùng trận tuyến, ta giúp ngươi."
Nàng gọi người giúp ta lên xe ngựa sau đó mang ta về nhà nàng.
Cơ thể của ta bị hỏng hoàn toàn.
Đây là đại phu nói khi xem bệnh cho ta, hắn còn dùng sức rung đùi đắc ý nói: "Kỳ quái kỳ quái, theo như mạch tượng, bệnh của vị này chắc chắn sẽ không sống lâu, nhưng mà...".
Hắn xem mặt của ta, lại vạch mí mắt nhìn con ngươi, cuối cùng nói: "Không phải sống tốt lắm sao?"
"Ngươi cảm thấy một người không thể động đậy thì có thể sống tốt sao?".
Ta hận không thể nhảy dựng lên đánh hắn.
Không phát hiện ta đã đủ bi thảm sao?
Dương Bảo Châu không gõ cửa liền đi vào, nói: "Rốt cuộc thì khi nào ngươi mới có thể đứng lên?"
"Ta cũng không biết." Ta cười khổ.
"Ta vẫn chờ ngươi dẫn ta tiến cung! Nếu ngươi không đứng lên được, ta chỉ có thể đem ngươi ném trên đường cái, Dương phủ không nuôi phế vật."
Không phải ta không nhớ thái hậu, nỗi nhớ nàng biến thành lo lắng.
Ta sợ nàng sống cô đơn, sợ không ai ở bên cạnh an ủi nàng.
Ta dùng hết sức lực chỗng đỡ thân thể, thân thể mới vừa ngồi thẳng lên lại ngã, nằm bẹp trên giường, ta nói: "Ta cảm giác mình giống như một phế nhân."
"Không giống.
Hoàng hậu, rốt cuộc thì tại sao ngươi lại biến thành như vậy?".
"Bây giờ ta không còn là hoàng hậu nữa, ta biến thành như vậy là bởi vì ta đánh nhau một trận, sau đó sảy thai."
"Sinh non, đứa bé là của ai? Tiểu hoàng đế mới hơn năm tuổi nha, ngươi lại có thể ra tay, ngươi quả thực là...".
Dương Bảo Châu nhảy dựng trong phòng.
"Không phải của hoàng thượng.".
Ta nói với Dương Bảo Châu.
"Vậy là của ai? Nói đi, ngươi không nói ra đáp án ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất thôi."
"Ta không nói cho ngươi, bởi vì đây là bí mật.".
"Ngươi...".
Ta nhắm mắt lại, cẩn thận dưỡng thương.
Ta tĩnh tâm lại, ta nhìn thấy thân thể của mình, một mạch máu nhỏ đều có màu vàng, sợi chỉ màu vàng ấy giống như bị đứt đoạn.
Còn đan điền thì trống rỗng, bây giờ ta chỉ là một người nhỏ bé, không còn lại gì cả.
Hài tử của ta và thái hậu cũng mất, lúc nhớ lại liền đau khổ sống không nổi.
Khi có nàng bên cạnh ta không biết quý trọng, khi mất đi rồi thì mới tiếc nuối.
Ta tiếp tục chạy, đi được càng ngày càng xa, cho đến khi bản thân không biết mình đang ở chỗ nào.
Mạch máu màu vàng mờ ảo nhảy lên, sau đó lưu động, nhưng mà rất chậm rất chậm, sau đó vỡ ra.
Ta chú ý tới nơi đó, thân thể đều đau đớn.
Sau khi kỳ tích xuất hiện, mạch máu liền nối lại.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể còn lưu đau nhức, ta đoán là do những chỗ bị đứt mạch máu vừa khép lại gây ra.
Ta được ăn cả ngã về không, nghĩ bụng nếu không có biện pháp khác không bằng đánh cuộc một lần.
Ta đem mạch máu bị đứt nối liền từng cái một, nhưng trả giá cũng vô cùng lớn, mỗi lần nối một chỗ thì đều đau đến lăn lộn.
Lúc này ta không thể làm gì khác ngoài chuyện chấp nhận thống khổ.
Tiến độ rất chậm, trong khoảng thời gian này ta luôn luôn nằm trên giường, tỉnh lại thì bắt đầu nhiệm vụ, đau đến chịu không nổi thì dừng lại.
Trên người chảy mồ hôi có thể làm quần áo ướt sũng, ướt cả chăn đệm, thứ duy nhất giúp ta có động lực tiếp tục chính là quyết tâm muốn gặp lại thái hậu.
Lúc phát ra thống khổ rên rỉ liền làm Dương Bảo Châu phiền toái, Dương Bảo Châu nói người ngoài nghe vào tai còn nghĩ trong phòng có người chơi SM.
.
Đọc truyện tại ( .
C OM )
*SM: là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)).
Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
Ta đã có thể nâng tay lên, có thể tự ăn cơm, ta tin chỉ cần mình thêm một chút thời gian nữa thì ta có thể đứng lên, đi trở về hoàng cung.
Dương Bảo Châu ở bên cạnh ta, cầm roi đùa giỡn, ta biết nàng lại muốn bắt đầu kể chuyện của nàng và tỷ tỷ Dương Ngọc Hoàn.
Từ nhỏ thì tình cảm tỷ muội của hai nàng đặc biệt tốt, hai tiểu vô tư biến thành Loli, sau khi Loli biến thành ngự tỷ thì cảm tình lại đột nhiên đã xảy ra thay đổi.
*Loli: Những pé gái từ 12->13 tuổi, ngực lép, mắt to tròn.
Dương Ngọc Hoàn thiên sinh lệ chất, tuổi còn trẻ thì đã như hoa như ngọc, tuyệt thế vô song, lại càng được tiên đế xem trọng, hận không thể đem nàng mang về hậu cung hảo hảo sủng ái.
Không biết từ lúc nào thì Dương Ngọc Hoàn bắt đầu trốn tránh Dương Bảo Châu, cho đến khi trốn vào hậu cung.
Dương Bảo Châu muốn tiến cung đi gặp nàng, thì nhận được một phong thánh chỉ, hoàng đế hạ lệnh nghiêm cấm tuyệt đối không cho nàng bước vào cung.
Nàng biết tất cả chuyện này đều là Dương Ngọc Hoàn làm, nhưng không biết mục đích xuất phát từ chuyện gì..