Quỷ Hồn dừng lại không đi vào trong, nàng đứng đó bất động, lòng của chúng ta cũng căng thẳng theo nàng.
"Nếu như là ngươi rơi vào vị trí này, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?" Thái hậu hỏi ta.
"Ta không biết.".
Ta cười khổ, "Ta không nỡ rời khỏi nàng, càng không nỡ nhìn nàng chết, bất kể là chọn lựa nào, chúng ta cũng không thể cùng một chỗ."
Quỷ Hồn đột nhiên lên tiếng nói: "Tốt lắm, ta đã có quyết định, ta muốn đánh thức nàng.
Nàng bày binh bố trận lớn như vậy là muốn nhìn thấy ta, ta sẽ cho nàng thỏa mãn.".
Quỷ Hồn ngồi vào bên giường, nàng đưa tay vuốt ve hai má của thái hoàng thái hậu, nói với nàng: "Lần đầu tiên mời để ý tới ngươi, thực xin lỗi, trước kia ta không biết tâm ý của ngươi.
Cám ơn ngươi làm ta có cơ hội tới gặp ngươi một lần nữa.".
Nói xong, nàng đỡ lấy bả vai thái hoàng thái hậu, nói: "Nên rời giường."
Hô hấp của chúng ta toàn bộ dừng lại, nhưng mà thái hoàng thái hậu cũng vẫn không nhúc nhích.
"Ta nghĩ dùng phương thức truyền thống nàng sẽ dễ tỉnh lại hơn.".
Ta yếu ớt nói.
"Là biện pháp nào?"
Ta lấy tay cham cái miệng của mình: "Hôn môi.".
"Hôn?".
Nàng do dự, ta nóng nảy: "Ngươi còn do dự cái gì, đừng nói là ngươi sợ hôn nàng rồi thì không còn là xử nữ nữa nha?!"
*Xử nữ: Gái còn trong trắng (Còn trinh).
Ngoài dự đoán của chúng ta, nàng lại có thể đỏ mặt.
"Ngươi...".
Quỷ Hồn đấu tranh một hồi rồi sau đó trịnh trọng nói: "Được, ta hôn!".
Nàng chậm rãi khom xuống, môi tới gần thái hoàng thái hậu, gần một chút nữa, sau đó hợp cùng một chỗ với môi của nàng.
Ta nhịn không được thay nàng vỗ tay.
Thái hoàng thái hậu từ trong mộng thật dài đã chịu tỉnh lại, lông mi run run, ánh mắt chậm rãi mở ra, Quỷ Hồn nhìn nàng mỉm cười, nói với nàng: "Như ngươi mong muốn, ta tới gặp ngươi."
Khoảnh khắc thái hoàng thái hậu giơ tay lên, Quỷ Hồn 'vèo' một tiếng biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một bộ y phục rớt lại trên người thái hoàng thái hậu.
Trong nháy mắt, chuyện xưa từ hài kịch biến thành bi kịch.
Thái hoàng thái hậu ôm quần áo của Quỷ Hồn khóc lớn, biến thành một người mà không giống như trong tưởng tượng của chúng ta, nàng yếu ớt, tiếng khóc của nàng cũng lây nhiễm chúng ta, cái mũi chua xót, đôi mắt đỏ lên, rất muốn khóc.
Liên phi đứng ở trước mặt nàng, nói với nàng: "Đây là lựa chọn của nàng."
"Tại sao ngươi không ngăn cản nàng? Ta hao hết tâm tư không phải là muốn cho nàng sống lại hay sao, vì sao ngươi lại để nàng biến mất.".
Thái hoàng thái hậu trợn mắt nói.
Mặt Liên phi không chút thay đổi: "Ngươi có thế để cho nàng ấy sống bao lâu? Nàng sống ngươi chết, thì cũng như không nhìn thấy nàng mà thôi."
"Nhưng mà nàng còn sống thì ít nhất nàng có thể thấy ta, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng!"
"Chậm đã...".
Ta giơ tay lên, ý bảo hai người nhìn mình, ta nói: "Mọi người đừng vội sớm kết luận."
Thai hoàng thái hậu đang hận ta, nhìn vào trong mắt nàng ta có thể nhìn thấy quyết tâm muốn giết người.
Ta nuốt nước miếng, nghiêm túc nói: "Lần này ta lại có.".
Ngay tại thời điểm Quỷ Hồn biến mất, nàng ở trong đầu ta nói cho ta biết nàng đã tìm được chổ gởi lại thân thể rồi, lần trước là thời điểm chưa tới, cho nên mới phải đến một nửa liền chấm dứt, lần này mới là chân chính mang thai.
Lần này té xỉu đổi lại là thái hậu, ta vội vươn tay ra đem nàng giữ chặt: "Thái hậu, ngươi đừng làm ta sợ a!"
Sau một hồi rối loạn ta mới đem thái hậu và thái hoàng thái hậu trấn an, trở lại với bộ dáng vốn có của cả hai, Quỷ Hồn không chết mà đã biến thành thai nhi trong bụng ta, thái hoàng thái hậu cao hứng, thái hậu lại mất hứng.
Sau khi Thái hậu tỉnh lại sẽ không muốn để ý ta, mặc kệ ta ở một bên giải thích nàng đều không nghe.
"Thái hậu, lần sau ta không được viện dẫn lẽ này nữa, sinh một lần thôi, sau này cũng sẽ không có, tin tưởng ta.".
Ta đại khái là hoàng hậu thứ nhất trong lịch sử sinh nhân tình cho thái hoàng thái hậu.
Thái hậu đẩy tay của ta ra "Ngươi đi tìm mẫu thân của đứa bé đi".
Đứa nhỏ lại không phải là của nàng, nàng quản làm cái gì.
Thái độ của nàng phi thường rõ ràng.
Ta ương ngạnh thượng cung, mạnh mẽ bò lên trên giường, mạo hiểm suýt nữa bị nàng đẩy ra, ta bá đạo kề sát người nàng: "Đứa nhỏ là của nàng, chuyện này không sai.
Nàng phải tin tưởng sự trong sạch của ta."
Thái hậu mạnh mẽ lật người, ta vừa vặn vươn tay đem nàng ôm vào lòng: "Không lẽ nàng đã quên lần trước ta và nàng làm gì rồi sao, mệt gần chết luôn nha?"
"Ta nhớ là lần trước thời cơ chưa tới, lúc đó Quỷ Hồn tuyệt đối không thể thuận lợi sinh ra."
Thái hậu không tin, ta chỉ có thể tự thể nghiệm mời nàng tin.
Tiểu Thúy cùng với Linh Nhi, các nàng tới phát thiệp mời, nói cho ta biết trong thời gian gần một tháng nữa sẽ không thấy các nàng, bởi vì Tiểu Thúy quyết định mang Linh Nhi quay về Bách Hợp Giáo, nhận xử phạt, nàng quyết định từ bỏ thân phận của Thánh nữ mà tiếp nhận Linh Nhi.
Thuận tiện mang Linh Nhi đến Bách Hợp Giáo tham quan một chút, hưởng tuần trăng mật.
Sau đó ta mới biết được Tiểu Thúy không làm Thánh nữ thì còn có thể làm giáo chủ, nàng vốn là giáo chủ, điểm ấy nàng luôn luôn gạt ta, hại ta lo lắng đề phòng lâu như vậy.
Sau đó ta cũng nói cho nàng tin tức ta mang thai lần hai, ta biết khi Linh nhi mang bức thư ta gửi về cho nàng thì Tiểu Thúy đọc xong đảm bảo ngất xỉu.
Ta nói với Linh Nhi phải bồi bổ cho Tiểu Thúy thật tốt, thân thể yếu như vậy thì sau này còn làm ăn gì nữa.
Linh Nhi trộm hỏi ta có cách nào mà nàng không cần mang thai con của Tiểu Thúy không, ta rối rắm hồi lâu, sau đó nói nói cho nàng biết không cần mơ tưởng hão huyền.
Chuyện Nữ Nữ sinh tử không phải ai cũng có thể làm.
Đương nhiên ngoại trừ ta.
Lúc này Quỷ Hồn làm ta phải có trách nhiệm hơn.
Mỗi lần ta ngồi tu hành thì nàng sẽ xuất hiện ở trong đầu ta, bàn chuyện nhân sinh với ta, nói chuyện phiếm, tán gẫu.
Ta chịu đựng nghe nàng nói hết, bởi vì nàng nói cho ta biết không chừng sau này nàng sẽ mất đi trí nhớ, cần có một người giúp nàng nhớ kỹ tất cả mọi chuyện sau đó nói cho nàng biết, người này tất nhiên là ta.
Nhưng mà khi nàng nói những chuyện đó làm ta có rất nhiều linh cảm, trong khoảng thời gian này ta lại sáng tác ra một trường thiên Tu Tiên, sau này làm tiểu thuyết giữ lại trong cung tên là: 《 Tam cung lục viện của ta 》.
Khi tiểu hoàng đế nhớ lại thì lập tức mang lại bi kịch cho ta, hắn cho gọi ta để sủng hạnh!
Ta nghe xong thì lập tức từ trên ghế rơi xuống đất, lăn lộn cười bò trên đất.
Sủng hạnh, sủng hạnh, sủng hạnh...!Hắn là điên rồi phải không?
Thái hậu nhận được khẩu dụ này xong thì lập tức đen mặt, nàng gọi thái giám phụ trách chiếu cố tiểu hoàng đế tới, nghe tiểu thái giám kể chuyện xong thì thái hậu quyết định thăm dò mọi chuyện rõ ràng.
Nguyên lai là trong thời gian này Vương gia cùng hoàng thượng hay chơi chung với nhau, qua lại thường xuyên, không biết bắt nguồn từ đâu mà mỗi ngày Vương gia đều kể chuyện phong lưu trước mặt tiểu hoàng đế, chuyện mà hắn kể chính là chuyện hắn đã từng đi thanh lâu.
Thanh lâu là địa phương nào, nam nhân đi thanh lâu ngoại trừ nói chuyện phiếm ngâm thơ thì ít nhất sẽ làm một vài chuyện không hài hòa.
Chính là nguyên nhân này, mắt tiểu hoàng đế liền sáng rực, quyết định làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa chân chính.
Ta nhớ tới thôi cũng muốn cười, ráng che miệng nhịn cười, bởi vì hiện tại sắc mặt thái hậu rất khó coi, ta tiếp tục cười thì nàng sẽ đem ta ném ra ngoài mà chém chết.
"Phốc...!Phốc...".
Ta nhịn không được nữa.
Thái hậu trừng ta, nói: "Việc này liên quan đến hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng hậu một chút cũng không lo lắng sao?"
"Ta lo lắng cái gì chứ." Cười đến đều rơi lệ.
Ta lau khóe mắ, thái hậu tức giận càng ngày càng nhiều, xem ra là thật sự tức giận: "Ta nói nha, tiểu hoàng đế còn nhỏ, coi như hắn biết việc này thì cũng không có cách nào thực hành, căn bản không cần lo lắng là được rồi."
Thái hậu thở dài: "Vậy nếu có một ngày hắn có thể thì sao?"
Gió cuốn làm lả cây rơi lả tả, ta run rẫy một chút, liền có muốn cảm giác thời tiết trở lạnh.
Nếu quả thật có một ngày như vậy...?
Ta nói với thái hậu: "Ta sẽ không khuất phục."
Thái hậu cười lạnh: "Rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, ngươi có thể tự mình làm được chủ được sao?"
"Ta không thể nói ta làm chủ được tính mạng của mình, nhưng,à ta có thể kiên trì, chẳng sợ áp lực ngày càng lớn, ta cũng sẽ không khiến nàng thất vọng."
Ta ngồi ở trên giường rồng chờ đợi bị hoàng đế sủng hạnh, tay nắm chặt khăn, vẫn không quên được ánh mắt thái hậu trước khi đi.
Nàng là bất đắc dĩ, mặc dù là giờ phút này ta rất an toàn nhưng nàng vẫn để ý.
Ánh mắt của nàng làm ta cảm giác mình thật tàn nhẫn, càng nghĩ càng khó chịu.
Ta đứng lên, cung nữ ngăn cản ta: "Hoàng hậu an tâm một chút, chớ vội nóng nảy, hoàng thượng đã trên đường tới đây."
Ta nói: "Ta nghĩ hay là thôi đi, tiểu hoàng đế không hiểu gì hết, chờ sau này hắn lớn lên đi rồi tính."
Nói xong ta sẽ từ trong tẩm cung chạy ra, chạy đi tìm thái hậu.
"Ngươi chạy trốn?".
Khi Thái hậu nhìn thấy ta thì trong mắt liền hiện lên vui mừng.
Đến đêm khuya thái hậu cũng không có ngủ, nếu ta không đến, có phải cả một buổi tối nàng cũng sẽ không ngủ hay không?
"Ưhm, chạy thoát, coi như cuối cùng không phát sinh gì hết, ta cũng không muốn làm nàng khó sống."
"Ngươi..."
"Thái hậu, hôm nay nàng có muốn trở mình sủng hạnh ta?".
Ta đem một khối ngọc bài phóng trong lòng bàn tay nàng.
Thái hậu nói: "Trở mình."..