Thái hậu tuyên bố cần chay giới mấy tháng, ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho thiên hạ dân chúng.
Còn ta thì cũng bắt chước thái hậu tuyên bố tin tức nói ta muốn đi theo thái hậu cầu phúc cho bá tánh, vì thế vô cùng tự nhiên cùng thái hậu tiến vào trong miếu.
Thỉnh thoảng Liên phi cũng lại đây, đưa cơm bố thí, toàn thân nàng lộ ra một cỗ tiên khí, bộ dạng cố tình hiểu người khác của nàng đúng là không phải như ta biết.
Thái hậu tụng kinh trước tượng Phật, ta không chịu ngồi yên nên đi ra ngoài tản bộ, đi ở trong sân, lại gặp được Liên phi.
"Buổi sáng tốt lành.".
Ta tươi cười chào hỏi nàng.
Nàng nói: "Hoàng hậu quá khách khí."
"Đâu có đâu có.".
Ta chỉ biết cười, không biết tiếp theo nên nói cái gì, suy nghĩ thật lâu ta mới nhớ tới một vấn đề, "Liên phi, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? Trước kia tại sao ngươi phải tiến cung?"
"Nói ra thì dài dòng.".
Liên phi nói như vậy, ta nghĩ nàng không muốn nói, khi ta từ bỏ ý định tìm hiểu thì nàng lại lên tiếng: "Bản thân ta rất tò mò, tại sao hoàng hậu không đi?"
"Nguyên nhân ta không đi là bởi vì ta không muốn đi.
Ta cảm thấy hậu cung rất tốt, ngoại trừ chuyện trong người ta không có một phân tiền ra thì ra cái gì cũng có.".
Ta nhún vai, suy diễn tình trạng của mình lúc này.
Liên phi cười khẽ: "Ta ở hậu cung mấy năm nay, thấy rất nhiều người khó sống vui vẻ cả đời, rất ít nhìn thấy nữ nhân sảng khoái như ngươi.
Ngươi quả nhiên là khác loài."
"Vậy ngươi có thể trả lời vấn đề của ta chưa? Tại sao ngươi phải tiến cung."
Liên phi ở trầm tư, ta kiên nhẫn chờ đợi.
"Từ khi ta biến thành yêu đến bây giờ, đi rất nhiều nơi, dường như đếm không hết, gặp không biết bao nhiêu là người, toàn bộ phong cảnh đều đi qua, thế nhưng không biết nên đi nơi nào.
Lúc này ta gặp một người, nàng hỏi ta muốn bồi nàng tiến cung hay không, nàng nói hậu cung là một nơi rất vui vẻ, là nơi có người độc ác nhất trên thế gian, đồng thời cũng có những người tôn quý nhất, nàng muốn ta đến hậu cung, nếu không hài lòng còn có thể tiếp tục đi nơi khác."
"Người nọ phải....."
Liên phi mỉm cười không nói, lộ ra chút thần bí, ta cảm thấy được ta hẳn là hướng nàng học tập, ngay cả mỉm cười đều có vẻ bí hiểm.
"Ngươi nói ngươi muốn kiếm tiền?".
Liên phi nói.
Ta liều mình gật đầu: "Đúng." Tiền ai không cần, ai mà ghét bỏ chứ!
"Ta có một cơ hội tốt, xem ngươi có nguyện ý hay không..."
"Không phải là muốn ta làm cái gì làm trái lương tâm chứ?!" Hai tay ta che ngực, ta có nguyên tắc làm người nha, nhưng có một số việc ta cũng mặc kệ!
"Đương nhiên không phải, ngươi đi theo ta sẽ biết.".
Liên phi lại giả vờ thần bí, nàng dẫn ta đi qua cửa sau ngôi miếu nhỏ, đi vào trong viện, hơn phân viện là những hòn non bộ chiếm đóng, nhìn không ra cơ hội kiếm tiền ở đâu hết.
Liên phi đi đến bên cạnh hòn non bộ nói với ta: "Như thế nào, không dám theo ta sao, sợ à?"
Phép khích tướng vĩnh viễn hữu dụng.
Ta hít sâu một hơi đuổi kịp nàng, đi đến sau hòn non bộ thì ta mới nhìn thấy có một cái động, nơi này là một thế giới khác, nhìn thấy đủ loại kỳ hoa dị thảo, bò sát chim thú nơi nơi đều có, cách đó không xa chính là một tòa núi cao, thác nước trắng xóa trút xuống, vang ầm ầm bên tai.
Bọt nước chiếu vào trên cỏ, xuất hiện một dãy cầu vồng nho nhỏ.
Liên phi vừa tiến vào nơi này liền bay lên giữa không trung, ta miễn cưỡng bay theo, bay qua muôn ngàn biển hoa dưới chân.
"Nơi này có chín trăm chín mươi chín loại tiên thảo, mỗi một loại tiên thảo đều có tác dụng khác nhau, ở nhân gian lại càng hiếm thấy, lần trước ngươi trộm tiên thảo bất quá chỉ là một gốc cây nhỏ bé ở đây thôi, ở nhân gian lại có thể bán đi muôn vạn lượng.
Ngươi nên biết những bảo bối này rất có giá trị."
Đồ tốt ở trước mắt ta hóa thành vàng, lóng lánh ánh kim làm ta cảm thấy thế giới này cực kỳ xinh đẹp, quả thực là ta một thế giới trong mơ của ta.
"Tất cả đều cho ta sao?!".
Ta quả thực không thể tin được.
"Cũng không phải.".
Liên phi nói, ta liền biết không hề có chuyện tốt như vậy.
"Thật ra chỗ này thuộc về người trong bụng ngươi.
Đây là thế giới nàng tạo ra trước khi chết, sau lại vứt đi không cần.
Khi ta tiếp nhận thì đến trồng hoa cỏ, sửa đổi không ngừng, mới có bộ dạng như bây giờ."
"Ngươi thật lợi hại." Ta rất ít khi bội phục người khác, Liên phi tuyệt đối là một người trong những người kia.
"Nàng mới là thiên tài, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó nàng, có lẽ cũng là bởi vì như vậy, đối với những chuyện dễ như trở bàn tay nàng chưa bao giờ quý trọng."
"Chính là ngươi sao?".
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm ta đoán được, thường thường những người mang thù hận khổ đau thì sẽ yêu rất nhiều, nhưng mà chính là do tình cảm ấy không được tiếp nhận thôi.
Giống như Liên phi nghe được một chuyện cười, vì vậy cười rộ lên: "Nàng, ta sẽ theo ý nàng.
Buồn cười.
Còn tưởng rằng tất cả mọi người cần nàng yêu sao, ta mạn phép không cần."
Sau đó nàng không giải thích gì nữa, chỉ phất tay áo rời đi.
Tiếng cười của nàng một mực quanh quẩn bên tai ta.
Càng không ngừng xúc động.
Ta ở trong này thật lâu, lục lại bách khoa toàn tư về tu tiên xem những loại cây cỏ ở đây tên gì.
Cỏ dại ven đường ở trong này cũng có giá trị vạn lượng.
Ta vuốt ve chúng nó giống như vuốt vạn lượng hoàng kim, thỏa mãn đến không khép miệng lại được.
Nhìn thời gian không còn nhiều lắm, ta phải trở lại hiện thực.
Ta hưng trí bừng bừng đi về với thái hậu, giải thích kế hoạch buôn bán của mình cho nàng nghe, ta muốn đi bước kiên cố thực lực của ta, cuối cùng đạt tới thiên thu đệ nhất giang hồ, ta nói cả ngày cũng không mệt, đủ chứng minh nhiệt tình của ta cao bao nhiêu.
Quả thực là cao đến không được.
Thái hậu hỏi ta: "Ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Nuôi nàng."
"Ai gia không cần ngươi nuôi." Thái hậu hất cằm lên lộ ra một cỗ kiêu ngạo.
"Nàng ở trong cung lâu như vậy, ăn cái gì cũng là sơn hào hải vị, mặc thì chính là tơ lụa quý giá, loại nào cũng là bảo bối tốt nhất trên đời."
"Thì sao.
Trước kia ai gia cũng ăn ngon ăn mặc đẹp, nhưng chưa từng thoải mái tự tại giống như bây giờ thôi."
"Hắc hắc...".
Ta cười ngốc, thái hậu thực sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi nói ra khỏi miệng có thể ngọt đến chết người.
Sau lại ta mang thái hậu đến thế giới thần tiên kia, trong lúc nàng đi tới sau hòn non bộ, cảnh tượng trước mắt mở ra trong sáng, non cao nước trong hiện ra ở trước mặt nàng.
Nàng đến được ngây người, ta lôi kéo nàng chạy đến bên hồ, trong hồ có hoa lay động, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Ta hái một đóa hoa cài lên tai nàng, lại dùng gió cuốn làm cánh hoa rơi trên đầu chúng ta, lập tức chúng ta bị một cơn mưa những cánh hoa vây quanh, đủ mọi màu sắc chậm rãi rơi xuống, thái hậu vươn tay tiếp được cánh hoa, nói: "Nơi này đẹp quá."
"Ta đã nói với nàng mà, ta muốn xây một gian nhà gỗ bên hồ, chúng ta có thời gian rảnh liền đến nơi đây nghỉ phép.
Nàng thấy được không?"
Tầm mắt thái hậu đã bị cảnh đẹp ở đây chú ý, ta cởi giày đi vào trong hồ nước, hồ nước trong suốt, vừa vặn đánh tan nhiệt khí trên người.
Thấy nơi này chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ dứt khoát cỡi hết y phục trên người biến thành hỏa thân trượt vào trong nước, không ngờ nước ở đây lạnh như vậy, ta nhịn không được run lập cập.
Thái hậu vội đem ta kéo lên, ta dùng quần áo sạch sẽ bao lấy thân mình, cùng nàng ngồi trên tảng đá bên hồ ngắm phong cảnh.
Tiếng nước liên miên không dứt, mây bay gió thổi, nơi này tốt đẹp giống nhơ trong mơ, hai người chúng ta mơ chung một giấc mộng..