Sáng thứ 7 ở một quán cà phê nhạc nhẹ, một nam nhân đứng tuổi mặc áo com lê đen thắc cà vạt dáng vẻ sang trọng vô cùng chuẩn Soái ca mở cửa cho một cô gái mặc bộ váy màu đen, kính đáo dáng người cân đối ngũ quan tinh xảo bước vào sau đó.
Nam nhân cùng nữ nhân kia vừa vào quán đã gây sự chú ý của mọi người.
Nhìn bên ngoài người ta còn nghĩ đây là một cặp đôi đẹp nam cao ráo mạnh mẽ nữ đẩy đà uyển chuyển nhu mì.
Người nam nhân còn kéo ghế cho người nữ ngồi.
Họ kêu hai ly nước.
Người nữ cầm ly nước lên uống một ngụm.
Người nam lại không hề quan tâm đến ly nước trước mặt dáng vẻ khiêm tốn với người nữ nhân.
" Đây là danh sách khen thưởng cuối năm.
Kiều tổng bảo em làm.
"
Kiều Minh Nguyệt cầm tờ giấy lên như tìm kiếm tên của ai đó vừa nhìn thấy hai chữ 'Lý Cơ' ánh mắt liền sáng lên nhìn sang con số bên cạnh ánh mắt bỗng tối sẫm lại.
Lấy ra cây bút máy ngạch ngang viết lên con số khác sau đó suy nghĩ gì đó lại ngạch ngang viết lại con số khác đóng tập hồ sơ lại đưa cho người nam nhân đối diện.
" Anh có thể về.
"
" Dạ Kiều tổng.
"
Người nam nhân cúi đầu bỏ ra khỏi quán cà phê mở hồ sơ ra ánh mắt liết nhìn con số thưởng to tướng cạnh tên của nhân viên bộ phận X, Lý Cơ.
" Hóa ra, nữ nhân viên này chính là người được Kiều tổng coi trọng.
"
Anh ta lúc đầu nghe sếp của mình bảo muốn dời bàn làm việc từ trên tầng cao nhất xuống bộ phận X.
Một bộ phận cũng phải nói là nơi đàn áp bóc lột tàn nhẫn nhất của công ty.
Lúc đầu, anh còn tưởng sếp mình chính là nói đùa không ngờ mấy tháng sau người này chính là dọn đến đó làm việc thật.
Còn thần thần bí bí bảo anh dặn dò đám quản lý cấm không được cho ai nói ra thân phận Tổng giám đốc công ty của mình.
Anh ta làm trợ lý cho người này, đúng hơn là gia đình này từ khi người con gái này còn là một cô tiểu thư ngây thơ trong trường.
Người này lúc trước nhu mì hiền hòa chẳng quan tâm tiếp quản công ty của bố nhưng sau khi bố mẹ cô bị tai nạn giao thông qua đời, anh cứ nghĩ là người nữ nhân yếu đuối này sẽ bán công ty trái lại không những âm thầm tiếp quản lại còn làm rất tốt khiến công ty lớn mạnh.
Lý Cơ ngồi một mình trên bàn làm việc gõ gõ mấy con số nhấp nháy con chuột.
Chốc chốc khẽ rung người, hôm nay chỉ có cô đi làm cuối tuần.
Một điều cô vẫn e ngại nói ra sẽ khiến người khác cười, cô chính là rất sợ ma.
Ngồi một mình thế này cảm giác có chút ớn lạnh xương sống.
Lý Cơ đứng dậy đi lại quầy cà phê pha một ly cà phê nóng cho bớt sợ.
Vừa quay lại bàn làm việc thì địa thấy nơi xa xa kia chổ người đẹp với chậu hoa Tulip có động tĩnh.
Lý Cơ thấy người con gái đẹp đó dáng vẻ cao sang ngồi đó.
Hình như vừa đến, trong lòng cảm xúc sợ ma bớt đi một chút thay vào đó là cảm xúc tò mò.
Người đẹp như vậy cuối tuần không phải nên cùng bạn trai xuống phố đi dạo xem phim cùng nhau ăn uống.
Chợt nhớ ra chị gái xinh đẹp là 'gái gọi' của lãnh đạo.
Hôm nay ở đây siêng năng làm việc chắc chắn là lãnh đạo đang bị vợ kiềm chế ở nhà.
Tò mò là vậy nhưng nhìn đống công việc cần giải quyết cô tạm quên cảm xúc vụng vặt của bản thân tiếp tục gõ gõ nhấp nháy con chuột.
Gần giờ cơm trưa trong văn phòng chỉ có hai người, Lý Cơ do dự không biết có nên mời người đẹp cùng đi ăn cơm trưa chung.
Cô biết gần đây có một quán cơm văn phòng rất ngon.
Với cuộc sống hối hả của nhân viên làm công ăn lương cùng tài nghệ nấu ăn giỏi đốt nhà của mình.
Lý Cơ chính là khách quen của tiệm ăn, ăn nhiều đến mức cuối năm chủ quán còn phải dị bụng mà tặng lịch..