Hiện giờ trong vườn bách thảo chỉ có vườn anh đào, hoa mai và vườn đào đáng để tham quan, hai người trẻ tuổi đi dạo cùng bà ngoại, chỉ trong một tiếng đồng hồ đã tham quan hết.
Trong vườn bách thảo còn có một cái hồ, trong hồ có một đảo nhỏ, đứng trên bờ có thể quan sát thấy từng cánh hoa nở rộng hồng phấn trên đảo. Du khách có thể ngồi thuyền hoặc đi cầu treo qua bên đó.
Tào An đỡ bà ngoại: “Chúng ta ngồi thuyền qua đó được không? Đợi khi đến trên đảo lại tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ngoại khoát tay, chỉ vào một cái đình nghỉ mát cách đó không xa: “Cháu và Tiểu Đào đi dạo đi, bà qua đó chờ hai cháu.”
Tào An kiên nhẫn chăm sóc cho bà ấy rất là tốt, có điều bà là bậc bề trên nên phải biết điều, phải tạo cơ hội cho đôi trẻ có thể ở cùng nhau.
Giang Đào: “Một mình bà ổn chứ ạ?”
Bà ngoại: “Lúc cháu đi làm, bà đều đợi một mình đó thôi, sao giờ lại không được? Bà không già đến mức phải luôn có người kè kè bên cạnh mình.”
Giang Đào đành phải đi theo Tào An và đưa bà ngoại đến trong đình nghỉ mát.
Có hai nhóm du khách ngồi trong đình nghỉ mát. Một nhóm là hai vợ chồng và một đứa trẻ, nhóm còn lại là ba dì trông hơn năm mươi tuổi.
Một con đường đá nhỏ nối dài từ đường lớn đến đình nghỉ mát. Đến nơi, bà ngoại bèn đuổi Giang và Tào An đi, bảo hai người cứ việc vui chơi thỏa thích, khi nào xong hãy đến đón bà ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào An nhìn đồng hồ, đoán chừng: “Đảo này không lớn, chừng nửa tiếng là có thể quay về.”
Bà ngoại vừa đi vào trong vừa cười: “Hiếm khi hai cháu mới có dịp nghỉ ngơi, do đó cứ đi dạo đi, không cần phải vội.”
Giang Đào nhìn bà ngoại bước vào trong đình, sau đó bà ngồi vào chỗ ba dì đang trò chuyện, sau đó bắt chuyện với họ ngay. Ba người đó cũng nhiệt tình quây quanh bà ngoại, không hề có cảm giác bà ngoại cố gắng bắt chuyện chút nào.
Tào An: “Chắc chắn nhân duyên của bà ngoại tốt vô cùng.”
Giang Đào nhìn bà ngoại lần cuối, sau đó bắt đầu đi về phía thuyền, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy rất tốt, mỗi khi bà ra chợ mua thức ăn thì đều được người ta bán với giá cực rẻ, cả bảo vệ ở khu chung cư cũng rất thân quen với bà, thường xuyên nhận hàng chuyển phát nhanh giúp bà nữa đấy.”
Tào An: “Em thật sự không biết xã giao hay do em không được tự nhiên khi ở trước mặt tôi thế?”
Giang Đào cười gượng: “Tôi thật sự không biết cách xã giao, chỉ có dì tôi mới có tính tình giống y đúc bà ngoại, có lẽ tôi giống với mẹ tôi.”
Mẹ trong lời của bà ngoại là một áo bông nhỏ nhắn, bình thường ngọt ngào như một quả hồng nhưng khi kết hôn với ba lại trở thành một cục đá cứng ngắc.
Tào An: “Giống ai cũng được hết, tính cách khác nhau lại có chỗ tốt của nó.”
Giang Đào bèn thoáng nhìn sang bên cạnh: “Tôi cứ tưởng rằng anh là kiểu người lạnh lùng, cao ngạo, có điều không ngờ anh có thể trò chuyện suốt đường đi với bà ngoại đấy.”
Tào An: “Tôi có thể trò chuyện với tất cả mọi người, còn trò chuyện lâu mau thì phải xem duyên phận. Bà ngoại rất đáng yêu, có chính kiến riêng của mình.”
Giang Đào gật đầu.
Tào An: “Tất nhiên bà ngoại thuộc vai vế trên, tôi lại thích kiểu bạn gái có tính cách giống em hơn.”
Rõ ràng nên mập mờ bày tỏ mà anh lại nói thẳng thừng, dường như chỉ đang kể lại một chuyện nào đó. Có điều đó chỉ là một câu nói bâng quơ, không cần cô phải đáp lại.
Thế nhưng mặt Giang Đào đã đỏ bừng bởi câu nói của anh, vì quá bất ngờ nên cô không hề có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Khóe mắt liếc thấy anh hơi cúi đầu, gương mặt nhìn về phía mình, Giang Đào vội vàng nhìn về phía mặt hồ bên tay phải, sóng nước óng ánh dập dờn, rực rỡ đến mức khiến cô phải nheo mắt lại.
“Tôi sợ em sẽ hiểu lầm tôi thích những cô gái tính tình giống bà ngoại. Nếu em để ý, sau này tôi không nói những lời như vậy nữa.” Anh vẫn thong thả phối hợp với bước chân của cô, giọng điệu còn nghiêm túc hơn vừa rồi.
Giang Đào lắc đầu, một tay sờ mặt, không che giấu sự bối rối của mình: “Không có gì, do tôi không quen lắm mà thôi.”
Cô thật sự không quen, suy cho cùng trước giờ cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương hay được theo đuổi nghiêm túc gì cả, các lần xem mắt đều có cùng một công thức là dùng bữa cùng nhau rồi được tặng hoa.
Trong trí tưởng tượng của Giang Đào, tình yêu giống hệt như những thước phim thần tượng trên TV, sẽ có một chàng trai mà cô thầm yêu xuất hiện, sau đó trêu ghẹo bằng lời nói hay làm ra những cử chỉ mập mờ. Cho dù thế nào cũng không giống cái cách mà Tào An bày tỏ trong hoàn cảnh không hề có sự báo trước và hoàn toàn không có không khí lãng mạn gì. Quan trọng nhất là người bạn trai trong tưởng tượng của cô hoặc là dịu dàng hoặc lạnh lùng, thế nhưng chắc chắn gương mặt của họ đều đẹp trai đến mức phù hợp với thị hiếu công chúng, tuyệt đối không phải người có gương mặt như đại ca giang hồ như Tào An.
Ngay cả khi Tào An đang hẹn hò với cô, cô cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh thể hiện tình cảm nồng nàn, dịu dàng trêu chọc cô.
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Giọng điệu của Tào An vẫn như bình thường, vượt qua trước người cô rồi đến hỏi giá với người chèo thuyền.
“Nếu đợi đầy thuyền thì hai mươi tệ một người, còn bao cả thuyền thì tám mươi tệ.” Người chèo thuyền với màu da rám nắng nhìn anh, không còn mạnh miệng báo giá như bình thường.
Tào Anh lấy một tờ một trăm từ trong ví ra.
Người chèo thuyền thối lại anh hai mươi, nhận tiền xong bèn bước lên bờ, ngồi xổm xuống rồi nắm chặt mạn thuyền.
Tào An bước lên thuyền trước rồi mới vươn tay ra với Giang Đào.
Người chèo thuyền bỗng khẽ lắc lư cánh tay mình, Giang Đào chỉ có thể duỗi tay ra. Trong khoảnh khắc Tào An vừa nắm chặt tay mình, sức lực của anh đồng thời truyền đến, khi cô chưa kịp phản ứng thì đã được anh nửa kéo nửa đỡ lên trên thuyền.
Con thuyền lắc lư dữ dội hơn, Giang Đào lo lắng nắm chặt tay Tào An. Làn da ấm áp và cơ bắp căng chặt của anh khiến cô hoảng hốt hơn so với chiếc thuyền đang lắc lư này.
Sau khi ngồi xuống, hai người đều thả tay ra.
Giang Đào vén sợi tóc bên tai lên, sau đó thưởng thức phong cảnh non nước hữu tình.
Tào An ngồi đối diện với cô, nhìn cô điều dưỡng nhỏ đang nghiêng đầu né tránh mình rồi giải thích: “Trọng lượng của em thua xa tôi nhiều, nên ngồi ở trục trung tâm dễ giữ cân bằng cho thuyền hơn.”
Giang Đào gật đầu lung tung.
Người chèo thuyền tỏ ra thích thú hẳn, quay sang nhìn bóng lưng rắn rỏi của Tào An, hỏi: "Cậu nhóc cao mét mấy, nặng bao nhiêu thế? Tôi chào khách bao nhiêu năm rồi mà chưa thấy ai có vóc dáng đẹp như cậu đấy, ai cũng gầy hoặc thấp hơn cậu, không ai có tỉ lệ cơ thể đẹp như cậu cả."
Là đại ca xã hội đen thì có làm sao, nịnh nọt thì kiểu gì cũng xuôi tai hơn.
Giang Đào cũng hơi tò mò về cân nặng của Tào An.
Tào An nói với người chèo thuyền: "Tôi cao một mét chín, cân nặng lần trước đo là chín mươi kilogam."
Người chèo thuyền hít sâu một cách khoa trương.
Giang Đào liếc mắt nhìn đôi chân dài miên man đang co lại của Tào An, chín mươi kilogam ư? Phải có đến hai người như cô ngồi một bên bập bênh mới đè nổi anh!
Sự chênh lệch cân nặng quá lớn ấy khiến Giang Đào không thể không nghĩ đến những chuyện rồi cũng sẽ xảy ra giữa đôi trai gái, nếu ngày hôm đó thật sự xảy đến thì có khi nào cô sẽ bị Tào An đè bẹp tới mức thở không ra hơi không?
Cô đã nói hai người không hợp nhau rồi mà, chỗ nào cũng không hợp cả!
Có lẽ do làm việc tại môi trường bệnh viện nên hình mẫu bạn trai mà Giang Đào tưởng tượng nhiều nhất luôn là bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng. Cho dù vóc dáng họ có cao lớn nhường nào thì cũng thuộc dạng gầy chứ không khiến người ta cảm thấy áp lực như Tào An!
Con thuyền từ từ chèo đến giữa hồ.
Tào An giơ máy ảnh lên chụp vài bức hình bên kia hồ.
Giang Đào nhìn theo ống kính của anh, bất thình lình, Tào An hỏi cô: "Phong cảnh nơi này cũng đẹp, tôi chụp cho em một bức nhé? Lát về tôi chỉnh sửa rồi gửi cho em sau."
Từ chối thì có vẻ hẹp hòi quá, Giang Đào cố gắng giữ nụ cười mỉm trên môi.
Đầu óc cô còn chưa kịp nghĩ ra tư thế chụp gì điệu đà, thục nữ nhưng vẫn đẹp thì tay phải của cô đã tự động giơ hai ngón tay làm cây kéo rồi kề bên mặt rồi.
Giang Đào: ...
Ngớ ngẩn quá đi mất!
Tào An nhấn nút chụp mấy lần.
Chụp ảnh xong, Giang Đào quay ngoắt sang nơi khác ngay.
Tào An cúi đầu xem ảnh, đề xuất với giọng điệu thản nhiên, không có gì khác thường: "Lần sau để tôi chụp khoảnh khắc đi, như vậy sẽ tự nhiên hơn."
Giang Đào xấu hổ đến nỗi chỉ thiếu điều tìm cái lỗ để chui xuống.
Sau khi lên đảo, Tào An để Giang Đào đi ở phía trước, cho cô tùy ý nghỉ chân tại bất cứ khu du lịch nào hay một cây đào, một gốc cây già cỗi đã mấy trăm năm tuổi, còn anh thì canh khoảnh khắc và tùy thời chụp như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Trong suốt hai mươi phút ở trên đảo, hai người gần như không nói với nhau một câu nào.
Giang Đào vô cùng bối rối, chọn lúc Tào An nghịch máy ảnh để lại gần anh, đứng bên cạnh anh và nói: "Chuyến đi này anh chỉ toàn đi theo tôi và bà ngoại thôi, anh chẳng chơi gì cả."
Tào An: "Tôi thường hoạt động ngoài trời nên cũng quen rồi, không còn thấy những thứ này mới mẻ nữa, tôi đưa em và bà đến đây để hít thở không khí trong lành mà thôi."
Giang Đào liên tưởng ngay đến công việc của anh.
Mỗi khi nhắc đến lĩnh vực xây dựng, trong tưởng tượng của cô luôn là hình ảnh những công trình xây dựng dở dang đây đó, những tòa nhà cao tầng và trung tâm mua sắm, chẳng mấy khi nghĩ đến công viên, dù cho công viên đi đâu cũng có.
"Bên quặng mỏ định xây công viên gì thế?" Giang Đào tò mò hỏi: "Nếu xa thành phố quá thì bình thường có khách đến tham quan không?"
Ví như hồ Phỉ Thúy của thành phố Đồng vậy, nó nằm ở ngay trung tâm thành phố, được nhà nước đầu tư xây dựng rất tráng lệ nên vừa góp phần làm đẹp thêm bộ mặt thành phố, vừa để người dân trong thành phố có địa điểm tham quan, du lịch.
Giang Đào khó có thể tưởng tượng được những cái hầm bị bỏ hoang kia sẽ được tái kiến thiết thế nào, bởi vì cảnh quan xung quanh quá xa vời để mà diễn tả là phong cảnh hữu tình.
Tào An nhìn cô rồi đặt máy ảnh xuống, lấy điện thoại di động ra.
Giang Đào thấy anh mở một bộ sưu tập tên là "Công viên Minh Hồ" trong album ảnh.
Chiếm vị trí đầu tiên đều là những bản vẽ phác họa khó hiểu. Tào An lướt ngón tay thon dài, một bản vẽ 2D kiến trúc hiện ra, chính giữa là một hồ nước to lớn, trên hồ có vài ba hòn đảo, những cành cây dương liễu rủ xuống tạo thành bóng râm bên bờ, có cả rừng cây, vườn hoa, đường đua, công viên giải trí, viện bảo tàng, mê cung dưới lòng đất, sở thú,... trên đất liền xung quanh hồ nước.
Giang Đào lấy làm ngạc nhiên, cô chỉ thấy loại công viên quy mô lớn thế này ở thành phố lớn mà thôi.
Tào An lại mở một bức ảnh về công trường đang thi công, khắp nơi đều là hầm mỏ bị bỏ hoang với độ sâu khác nhau, nhiều nơi chất đống rác thải xây dựng. Quặng mỏ mà không có mỏ thì chẳng còn gì, người bình thường sẽ không ai đến đây.
Giang Đào: "Cái này phải mất bao lâu mới xây xong?"
Tào An: "Dự kiến là ba năm, năm nay là năm đầu tiên."
Giang Đào nhận lấy điện thoại, lật ra trước để xem những bản vẽ chi tiết và cười hỏi: "Thành phố chúng ta nhiều kinh phí thế à?"
Thành phố có môi trường trong lành, nhiều địa điểm vui chơi giải trí thì người được lợi cuối cùng vẫn là người dân sống trong thành phố cũng như làng xã xung quanh. Giang Đào sống ở thành phố Đồng, thế nên cô rất vui khi có một địa điểm vui chơi lý tưởng thế này.
Tào An: "Cũng tạm, ngành khai thác mỏ là nguồn tài chính chủ yếu, khi có tiền thì bắt đầu xây dựng lại cảnh vật xung quanh."
Giang Đào: "Chắc hẳn công ty các anh rất đỉnh nhỉ, thầu được công trình này luôn mà!"
Tào An chỉ nhoẻn môi cười, không biết là khiêm tốn hay là ngầm thừa nhận, Giang Đào vẫn chưa thể nhìn thẳng vào gương mặt này lâu được.
Đi thăm quan trên đảo xong, hai người đi về bằng cầu treo.
Cầu treo khá ổn định, Giang Đào vịn dây thừng bên cạnh, còn Tào An thì đi sau lưng cô. Bây giờ đã gần trưa, ánh mặt trời từ đằng sau chiếu tới làm bóng của Giang Đào bị bóng của Tào An bao trùm hoàn toàn.
Tính ra cũng kỳ lạ, mặc dù Giang Đào đã biết từ lâu rằng anh tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, biết từ lâu rằng anh làm nghề đứng đắn nhưng mãi đến khi tận mắt nhìn thấy công việc của anh vừa nãy, Giang Đào mới hoàn toàn yên lòng, không còn lo lắng anh còn nghề tay trái "màu xám" nữa.
Đó là một sự thay đổi suy nghĩ đầy vô lý, thế nhưng nó vẫn cứ âm thầm xảy ra như vậy.
Chỉ còn mỗi bà ngoại ngồi trong chòi nghỉ mát, bà cụ nhỏ bé ấy đang nhàn nhã tựa vào cột đình.
Giang Đào đi ở đằng trước, mỉm cười vẫy tay với bà ngoại.
Bà ngoại dùng một ngón tay đẩy kính râm lên rồi cẩn thận quan sát cháu ngoại của mình, cảm thấy dường như ở cô bé này đã có gì đó thay đổi, trở nên thả lỏng hơn so với lúc mới xuất phát.
Điều đó làm cho bà ngoại vui mừng khôn xiết.
Khi người trẻ tuổi đi xem mắt, trừ yêu từ cái nhìn đầu tiên hoặc ghét từ cái nhìn đầu tiên ra thì còn lại phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, phải tiếp xúc mới hiểu thêm về nhau, mới biết cả hai có dành cho nhau hay không.
Tào An gặp bất lợi ở chỗ gương mặt của anh, song, chỉ cần làm quen với khuôn mặt ấy, không còn sợ nó nữa thì Tào An là một người đàn ông tốt biết bao, vừa cao lớn vừa trông cực kỳ đáng tin cậy, an toàn!
"Bà ngoại muốn đi dạo nữa không ạ? Không thì chúng ta về thành phố ăn cơm thôi."
Tào An thành thạo xách túi vải lên, để bà ngoại quyết định.
Bà ngoại: "Về thôi, đến nhà bà ăn nhé, thức ăn bà mua sẵn cả rồi."
Giang Đào lén lút nhìn Tào An.
Tào An: "Hay là đi nhà hàng ạ? Đi nhà hàng tiện hơn nhiều, tối hôm qua cháu cũng đã đặt bàn rồi ạ."
Bà ngoại mỉm cười: "Cũng được, lần sau đến nhà bà ăn nhé."
Dứt lời, bà lặng lẽ nhìn cô cháu ngoại và ra hiệu.
Giang Đào lại vờ như không hiểu, thầm chấm thêm một điểm tốt cho Tào An trong bụng.