Năm phút sau, Giang Đào tới đo lại huyết áp và nhịp tim cho Tào An, lần này tất cả đều bình thường.
Người cũng sắp được đưa đến phòng phẫu thuật rồi.
Tiểu phẫu thì cũng là phẫu thuật, làm đối tượng xem mắt với anh, Giang Đào cảm thấy bản thân hẳn là nên quan tâm đến anh một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ lý phụ trách đưa Tào An đến phòng phẫu thuật là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi. Loại công việc như hộ lý này, trước khi làm việc đều sẽ được đào tạo chuyên môn để xử lý những công việc lao động tay chân thuần túy không đòi hỏi nhiều kỹ năng. Công việc này nhàm chán, lương lại thấp, không được người trẻ tuổi yêu thích. Nó chỉ phù hợp với một số những người lớn tuổi còn khỏe mạnh. Đương nhiên những bệnh nhân có tình trạng sức khỏe đặc thù sẽ được sắp xếp điều dưỡng chuyên nghiệp đến phụ trách.
Hộ lý đẩy xe lăn đến để Tào An ngồi lên.
Tào Chính Quân quan tâm con trai: “Ba đi cùng con nhé?”
Lúc người bệnh làm phẫu thuật, người thân trong gia đình đều sẽ lo lắng bất an đứng bên ngoài chờ đợi, trong phim truyền hình đều diễn như thế cả.
Tào An mặt mày vô cảm: “Không cần đâu.”
Giang Đào giải thích với ba Tào: “Bên kia được phân ra làm khu vực chờ và phòng phẫu thuật, chú qua đó cũng chỉ có thể đứng ở phía ngoài cùng của sảnh chờ để đợi, không thể đến gần phòng phẫu thuật đâu ạ. Chú ngồi chờ ở phòng bệnh cũng vậy thôi.”
Không nhất thiết phải kiên trì thêm nữa, Tào Chính Quân nghe theo lời cô, ông ngồi xuống chiếc giường gấp dành cho người chăm sóc bệnh nhân đặt bên cạnh cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ lý đẩy Tào An ra ngoài.
Giang Đào cũng theo phía sau, cô thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Giang Đào lại dặn dò một số điều cho hộ lý thêm một lần nữa, nói xong cô nhìn Tào An đang ngồi trên xe lăn.
Tào An vẫn luôn quan sát cô, anh khoác lên mình bộ quần áo rộng rãi dành cho bệnh nhân, khuôn mặt trầm mặc uy nghiêm mang khí chất của một con sói hung ác, không một chút tì vết.
Thậm chí Giang Đào còn cảm thấy những lời an ủi anh mà cô đã chuẩn bị kỹ càng lúc trước giờ đây đã không còn cần thiết nữa, ánh mắt cô và anh chạm nhau rồi rời đi. Trước khi hộ lý chưa phát giác ra điều gì đẩy anh đi, cô còn thì thầm: “Chủ nhiệm Lữ sẽ phẫu thuật cho anh, ông ấy rất giỏi, anh đừng lo lắng.”
Tào An gật đầu.
Hộ lý đẩy anh rời đi.
Xe lăn bánh ra khỏi cửa khu điều trị nội trú, lúc chuyển hướng đến thang máy, Tào An nghiêng đầu, cách một lớp cửa kính, anh thấy cô vẫn đang đứng trên hành lang giữa phòng bệnh số bảy và số tám. Sau khi ngẩn ra, cô bật cười, vẫy vẫy tay với anh, mặt mày rạng rỡ.
Chỉ là không biết nụ cười ấy Giang Đào dành riêng cho anh, hay đó là sự quan tâm ấm áp như gió xuân mà cô điều dưỡng Tiểu Đào dành cho mỗi một bệnh nhân mà mình chăm sóc.
Ca phẫu thuật của Tào An diễn ra rất thuận lợi, chỉ mất một tiếng là hoàn thành, sau khi quan sát thêm một khoảng thời gian, anh mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Giang Đào đang đứng ngoài cửa phòng bệnh chờ đợi.
Tào Chính Quân, chú Vương đều ở đó, hai người đàn ông cường tráng đến hỗ trợ đỡ Tào An lên giường bệnh, tác dụng của thuốc gây mê chưa hết khiến ý thức của Tào An vẫn còn chưa thực sự tỉnh táo. Tuy vậy anh vẫn luôn dõi nhìn theo Giang Đào.
Giang Đào rất bận rộn, giờ phút này cô chỉ là một điều dưỡng chuyên nghiệp, đợi đến khi tình trạng của Tào An đã hoàn toàn ổn định trở lại, cô dặn dò thêm một vài điều cần chú ý sau phẫu thuật rồi lại tiếp tục đi xem những bệnh nhân khác.
Lần gặp mặt tiếp theo là lúc Giang Đào tới thay túi truyền dịch cho anh.
Khi ấy, Tào An đã hoàn toàn khôi phục lại ý thức. Anh trầm mặc nằm trên giường bệnh, phòng bệnh sáng trưng, anh hiếm khi nhìn Giang Đào từ góc độ thấp như này. Da cô trắng, bộ đồ điều dưỡng cũng rất trắng, xung quanh cô giống như được bao phủ bởi một vầng sáng ôn hòa.
Bệnh nhân nhìn chăm chú vào động tác của điều dưỡng y tế là điều bình thường, Tào Chính Quân cũng không thể phân biệt được rốt cuộc thì liệu con trai mình có ý gì khác với cô điều dưỡng nhỏ này không.
Mà hành vi của cô điều dưỡng nhỏ này cũng rất bình thường, một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn ông, nếu như cô là người xem mắt cùng con trai ông, lẽ nào không nên đến chào hỏi người lớn trong nhà một tiếng sao?
Sau khi suy nghĩ như vậy, Tào Chính Quân xóa bỏ mọi nghi ngờ về Giang Đào.
Điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến dành ra chút thời gian đến thăm cháu trai.
Tào Chính Quân hỏi bà: “Em giới thiệu cô điều dưỡng nào cho thằng bé thế?”
Vương Hải Yến vừa nghe xong đã hiểu ra, đương nhiên là bà đứng về phía bọn trẻ, bà cười: “Nếu xem mắt thành công thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt thôi, bây giờ còn chưa thành đâu, anh vội vàng làm gì, hấp ta hấp tấp, đừng dọa người ta sợ.”
Đào Chính Quân: “Cô gái ấy đã dám đi xem mắt với Đại An rồi lại còn có thể sợ tôi sao? Không phải chứ dù sao thì tôi cũng thích cười, nhìn còn hiền lành hơn Đại An nhiều đó.”
Vương Hải Yến nhìn gương mặt tươi cười của ông anh rể “hiền lành”, nhất thời bà không biết có nên nói ra lời thật lòng không.
Sau khi bà rời đi, Tào An cũng đuổi luôn ông ba ruột về, chỉ còn một mình chú Vương ở lại chăm sóc anh.
Chú Vương cẩn thận lại ít nói, hơn nữa chú cũng không biết quan hệ giữa anh với Giang Đào nên là người phù hợp nhất.
Hơn năm giờ chiều, bác sĩ nội trú - bác sĩ Tống đến kiểm tra phòng, phía sau còn có hai bác sĩ thực tập, sau đó nữa chính là Giang Đào.
Bác sĩ Tống năm nay ba mươi tuổi, là bác sĩ trẻ trong bệnh viện. Dáng người anh không cao nhưng lại rất thích cười, từ trước đến nay chưa từng nghiêm khắc phê bình các điều dưỡng. Các điều dưỡng trẻ trong bộ phận tiếp nhận bệnh nhân nội trú đều rất thích làm quen với anh.
Sau khi kéo rèm ra, bác sĩ Tống kiểm tra tình trạng miệng vết thương cho Tào An, Giang Đào chỉ cần đứng ở phía sau là được.
“Có thể tháo bỏ ống thông niệu đạo rồi.”
Bác sĩ Tống nói xong còn cười nhìn Giang Đào: “Có cần tôi giúp không?”
Rõ ràng là bác sĩ Tống cũng đã nghe nói đến chuyện xấu hổ của Giang Đào với đối tượng xem mắt.
Bị trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy, Giang Đào trực tiếp “đỏ như tôm luộc”.
May mà mặc dù bác sĩ Tống nói năng không khoan nhượng ai nhưng anh vẫn giang rộng vòng tay nhân ái để giúp đỡ Giang Đào với Tào An - người đang tạm thời không còn hơi sức quấn lại băng gạc thêm một lần nữa - tránh khỏi tình cảnh càng xấu hổ hơn.
Tám giờ tối hôm nay Giang Đào tan ca, trước khi đi thay quần áo, cô mới thực sự đến thăm Tào An còn trước đó đều chỉ vì tính chất công việc.
Giường số 2, giường số 3 đều kéo kín rèm, rèm bên giường của Tào An chỉ kéo vào một nửa, anh để mở hướng phía đối diện cửa sổ.
Giường gấp cho người chăm sóc bệnh nhân vẫn còn đang để ở dạng ghế, đặt ở vị trí ban đầu.
Giang Đào lách người qua nhìn tay trái Tào An đang đặt trên ngực, trong tay còn cầm điện thoại, hai mắt anh cụp xuống, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Thấy cô, Tào An đặt điện thoại xuống, ánh mắt tự nhiên mà nhìn thẳng mặt cô.
Giang Đào đi đến giữa giường bệnh, nhìn chiếc chăn đắp lên một nửa trên người anh: “Sắp tan ca rồi nên tôi đến thăm anh, chú Vương đâu?”
Tào An: “Bây giờ tôi đã có thể xuống đất đi lại nên để chú ấy quay về rồi.”
Anh chỉ làm phẫu thuật nội soi, miệng vết thương không lớn, có thể tự mình đến phòng vệ sinh, mặc dù đi lại hơi chậm nhưng cũng không cần phải có người bên cạnh giúp đỡ.
Giang Đào lại cảm thấy anh đang cậy mạnh: “Có người bên cạnh tốt xấu gì cũng có thể giúp anh lấy nước mà.”
Tào An nhìn sang bàn để đồ bên cạnh, bên trên mặt bàn có hai bình nước đặt vừa tầm với.
Giang Đào không còn gì để nói, cô vừa muốn kết thúc chuyến thăm ngắn ngủi này thì Tào An nhìn chằm chằm vào chiếc giường gấp cách đó khá xa, rồi anh nghiêng người qua một bên sau đó vỗ vỗ khoảng trống trên giường. Nhìn cô điều dưỡng nhỏ bên cạnh, anh nói: “Đứng cả một ngày rồi, ngồi xuống đi rồi nói tiếp.”
Giang Đào khựng lại, nghiêng người ngồi xuống cạnh anh. Cô cúi đầu, nắm chặt tay, gò má bị anh nhìn nóng bỏng hơn so với bên còn lại.
Điều dưỡng Tiểu Đào rất chuyên nghiệp, không hề giống như Giang Đào xem mắt với Tào An.
Tào An nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi hỏi: “Hai ngày nay tôi không đến đón em, bà ngoại có hỏi gì không?”
Có chủ đề để nói chuyện khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn không ít, Giang Đào lắc đầu giải thích: “Sợ bà lo lắng nên tôi không nói cho bà biết chuyện anh nằm viện. Tôi chỉ bảo mấy ngày nay phía công trường có rất nhiều việc.”
Tào An: “Lúc trước vẫn luôn đưa đón, bây giờ đột nhiên lại bận rộn, có lẽ bà ngoại sẽ không tin.”
Công trường nằm ở ngay ngoại ô thành phố, dù có bận rộn thế nào đi nữa cũng có thể bớt chút thời gian đến theo đuổi đối tượng xem mắt. Bây giờ anh đột nhiên lạnh nhạt nhìn có vẻ giống như là muốn từ bỏ.
Giang Đào nhớ lại ánh mắt của bà ngoại, cô cũng cảm thấy có lẽ bà cụ sẽ liên tưởng đến nhiều chuyện khác: “Vậy phải làm sao đây, chẳng lẽ nói anh đi công tác rồi?”
Anh mới chỉ đi tham gia huấn luyện thôi mà bà ngoại cũng phải dò hỏi, bây giờ anh đi công tác đến một tuần, sợ bà sẽ lại càng suy nghĩ nhiều.
Tào An: “Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bà ngoại, phẫu thuật cũng đã làm xong, bà có thể yên tâm rồi.”
Giang Đào gật đầu.
Sau khi hai người dừng cuộc trò chuyện, phòng bệnh trở nên vô cùng an tĩnh, rõ ràng lúc Giang Đào vừa đến, hai giường bệnh bên cạnh vẫn có tiếng rì rầm nói chuyện.
Là người thì ai cũng có lòng hiếu kỳ, có lẽ hai người bệnh kia đang chú ý đến động tĩnh phía bên này của hai người họ.
Dù cho hai người có cố gắng nhỏ tiếng lại đi chăng nữa thì trong hoàn cảnh như này cũng khó mà đảm bảo rằng người ta không nghe thấy.
Giang Đào nhìn hình bóng Tào An trên cửa sổ thủy tinh: “Anh ngủ sớm một chút, tôi cũng phải về nhà đây.”
Tào An: “Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Giang Đào đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Hơn hai mươi phút sau, Giang Đào xuống xe buýt, cô vừa đi vừa nhắn tin cho Tào An: Đến rồi.
Tào An: Em cứ giấu bà ngoại trước nhé, ngày mai tôi sẽ nói với bà sau.
Giang Đào: Vâng, anh mau ngủ đi, mấy ngày này cũng đừng thức đêm nữa.
Tào An: Ừm.
Không nhắn thêm tin nào nữa, Giang Đào nhanh chân bước về nhà.
Lúc cô mở cửa, bà ngoại đang ngồi trong phòng khách, hai bà cháu nhìn nhau, bà ngoại rời mắt nhìn về phía cửa sổ phòng bếp, không hỏi gì cả.
Người trẻ tuổi hẹn hò không thể nào luôn thuận buồm xuôi gió, cãi nhau, chiến tranh lạnh đều rất bình thường, lúc nào có thể nói thì bọn nhỏ tự nhiên sẽ nói với bà thôi. Có điều thấy trạng thái của con bé này cũng không giống như phải chịu ấm ức gì nên bà ngoại cũng không cần gấp gáp nữa.
Hôm sau Giang Đào phải trực đêm, buổi sáng, lúc dọn dẹp trong nhà bếp, cô nghe thấy trong phòng ngủ có người đang gọi video cho bà ngoại.
Có phải là Tào An không nghỉ?
Giang Đào dỏng tai lên nghe.
Bà ngoại nghe máy, từ bên trong phòng truyền ra giọng nói với cảm xúc hết sức rõ ràng của bà cụ: “Ôi chao, cháu đang trong bệnh viện? Có chuyện gì vậy hả?”
“Vẫn may vẫn may, cháu cái thằng bé này, sao không nói trước với bà một tiếng, Tiểu Đào giấu bà, bà còn cho rằng hai đứa đang chiến tranh lạnh.”
Giang Đào: …
Còn chưa hẹn hò chính thức thì lấy đâu ra chiến tranh lạnh.
“Được rồi, bà cũng không đến bệnh viện gây thêm rắc rối cho các cháu, vậy bây giờ cháu có thể uống canh gà chưa, bà hầm xong để Tiểu Đào mang đến cho cháu nhé.”
Giang Đào cạn lời, tại sao mặc kệ là làm loại phẫu thuật nào mọi người đều cảm thấy uống canh gà sẽ có tác dụng nhỉ, hôm qua Tào An mới làm phẫu thuật xong, hai ngày này tốt nhất là không nên ăn những đồ dầu mỡ.
Sau khi dập tắt lòng nhiệt tình muốn đi hầm canh gà của bà ngoại, buổi tối Giang Đào nhẹ nhàng đến bệnh viện.
Mới cách có một ngày một đêm, lúc gặp lại Tào An lần nữa, Giang Đào phát hiện ra trạng thái tinh thần của anh rõ ràng là đã tốt hơn hôm qua nhiều lắm, gần như không khác gì so với lúc bình thường.
Anh hồi phục càng tốt thì Giang Đào càng không cần phải vắt óc suy nghĩ xem nên thăm hỏi, an ủi anh như thế nào.
Hai ngày cuối tuần Giang Đào được nghỉ ngơi, sáng sớm thứ hai cô vừa đến bệnh viện đã phải làm thủ tục xuất viện cho Tào An.
Trời đã vào cuối tháng tư, hôm nay nhiệt độ cao nhất mới đến mười chín độ, Tào An chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Anh ngồi trên giường bệnh, Giang Đào thì giải thích cho anh một số chuyện nhất định phải biết khi xuất viện.
Tào An thân là bệnh nhân, đương nhiên cũng có một vài thắc mắc.
“Khi nào thì miệng vết thương mới có thể dính nước?”
“Trước khi cắt chỉ phải cố gắng vệ sinh thật sạch sẽ để tránh bị nhiễm trùng, nếu như xuất hiện dấu hiệu sưng đỏ thì phải kịp thời đến bệnh viện kiểm tra.”
“Lúc nào mới có thể cắt chỉ?”
“Sau sáu ngày nữa, anh có thể đến bệnh viện bên này đăng ký lấy số hoặc cũng có thể đến trạm y tế, cắt chỉ rất đơn giản.”
Tào An đột nhiên liếc mắt nhìn cô.
Giang Đào có thể nhìn thấy trong đôi mắt dài và hẹp của anh hiện lên ba chữ: Em biết cắt không?
Giang Đào biết cắt chỉ nhưng cô vẫn rất hài lòng khi Tào An không hỏi ra miệng.
“Phải mất bao lâu tôi mới có thể đi làm và chạy bộ buổi sáng bình thường trở lại?”
“Tùy vào trạng thái của anh, sau khi xuất viện một tuần là có thể làm những công việc đơn giản, tránh lao động tay chân nặng nhọc, sau hai tuần thì có thể làm những công việc phù hợp với tình trạng cơ thể.”
Tào An tạm thời không còn câu hỏi nào khác.
Giang Đào làm xong thủ tục, anh chỉ cần ký tên xuống là có thể xuất viện rồi.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Tào An từ phía sau đột nhiên hỏi cô: “Tối nay tôi tới đón em nhé?”
Giang Đào: ...
Lúc này cô chỉ là một điều dưỡng, ánh mắt nhìn anh mang theo sự không hài lòng: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung.”
Không có bác sĩ hay điều dưỡng nào lại vui vẻ khi thấy bệnh nhân vừa mới được điều trị tốt lại vì chính bản thân chạy lung tung mà phải nhập viện lần nữa.
Điều dưỡng Tiểu Đào phê bình xong, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn anh mà đi thẳng.
Thấy đồng nghiệp của cô trong quầy làm việc của điều dưỡng còn đang nhìn mình, Tào An thôi không nhìn nữa, anh cầm lấy giấy ra viện rồi đi về phía cửa.