“Hâm mộ cháu quá! Ngày bà còn trẻ, đến một cọng cỏ ông ngoại cháu cũng chưa từng tặng cho bà đâu.”
Bà ngoại đến phòng của Giang Đào vui vẻ ngắm nhìn bó hoa hồng lớn kia.
Ngày nay, cứ nhắc đến hoa hồng là đều cảm thấy không tao nhã, thế nhưng nếu là hoa của người mà mình thích tặng cho thì dù có là thứ hoa phàm tục đến đâu cũng vẫn thích, chưa kể hoa hồng vốn dĩ còn rất đẹp nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào nói: “Thì trước kia việc tặng hoa cũng không phổ biến mà bà.”
Bà ngoại nói: “Không phổ biến là thế nào? Người có tiền vẫn tặng đấy chứ. Người không có tiền nếu có lòng thì cũng sẽ hái vài bông hoa dại. Căn bản là ông ngoại cháu trời sinh vốn không có tính lãng mạn đó.”
Giang Đào cười: “Thế thì tại sao bà cứ vẫn luôn ở bên cạnh ông ngoại cháu vậy ạ?”
Bà ngoại nói: “Vì ngốc đó. Chưa yêu đương bao giờ nên nghe ông ấy nói mấy lời ngon tiếng ngọt là bị dụ dỗ mất rồi. Nhìn ông ấy thì có vẻ là người tử tế, lấy nhau về ở với nhau rồi mới phát hiện ra ông ấy có một đống thói hư tật xấu. Nào là hút thuốc, nào là uống rượu. Đừng nhắc đến nữa, dù sao thì kinh nghiệm sống mà ông ngoại cháu để lại cho bà chính là tìm đàn ông thì không thể chỉ nhìn mỗi cái mặt được. Cách nói chuyện, hành động, tính cách, thói quen, những thứ này mới là những thứ quan trọng nhất, ảnh hưởng đến việc qua lại với nhau cả đời.”
Giang Đào hiểu những điều bà ngoại nói: “Bà lại nói tốt cho Tào An nữa rồi.”
Bà ngoại thanh minh: “Thế thì không phải, hai đứa các cháu mới tiếp xúc với nhau bao lâu chứ, bà có hiểu thì cũng chẳng hiểu được bao nhiêu. Con người thằng bé này rốt cuộc là như thế nào thì vẫn phải để cháu từ từ quan sát thôi.”
Giang Đào nhìn bó hoa lớn kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ngoại giục cô: “Cháu mau chụp mấy bức ảnh đi, chụp xong thì để bà gỡ ra cho, cắm vào mấy cái bình thì còn nhìn thêm được mấy ngày chứ nếu không thì lãng phí quá!”
Giang Đào nghĩ đến việc trước đây đi trong khu chung cư, thỉnh thoảng cô sẽ thấy một cô gái ôm một bó hoa xuống rồi ném cả hoa lẫn rác vào thùng rác thải sinh hoạt.
Trong khi bà ngoại ra ngoài chuẩn bị bình hoa, Giang Đào ở trong phòng chọn một vị trí thích hợp nhất để chụp ảnh rồi đặt bó hoa mà lần đầu tiên yêu đương cô nhận được vào sau đó chụp mấy bức ảnh từ các góc độ khác nhau.
Chụp ảnh xong, hai bà cháu cùng nhau sửa soạn bó hoa, đặt ở phòng khách hai bình hoa, hai cái tủ ở hai bên đầu giường cô cũng đặt mỗi bên một bình, phòng của bà ngoại, nhà vệ sinh cũng đặt mỗi phòng một bình. Dù đã chia ra như vậy mà trong bình nào cũng cắm đầy hoa.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cho bó hoa hồng trên chiếc tủ đầu giường quay mặt về hướng Nam càng thêm bầu không khí buổi chiều ấm áp, thơm tho.
Giang Đào lại chụp thêm một tấm rồi mới kéo rèm cửa sổ lại ngủ trưa.
Sau bữa tối, Tào An đúng giờ đến đón cô.
Mặt trời vừa lặn, xa xa trên bầu trời phía Tây vẫn còn có những đám mây ráng đỏ rực rỡ bồng bềnh trôi nổi. Ánh sáng lờ mờ làm dịu đi sự căng thẳng khi đối mặt với anh vào ban ngày. Lúc ra cửa, Giang Đào còn mỉm cười với anh sau đó lại rất tự nhiên nhìn đi chỗ khác rồi ngồi vào xe.
“Vết thương của anh còn chưa khỏi đã ra ngoài lái xe, dì có nói gì không?”
Giang Đào luôn cảm thấy thể trạng hiện tại của Tào An không thích hợp để đi ra ngoài.
Tào An nhìn sang: “Dì em có nói cho em biết tuổi của anh không?”
Giang Đào - người tự động che đi khuôn mặt sói dữ của Tào An - chỉ nghe thấy giọng điệu lịch sự trước sau như một của anh thì cứ tưởng là anh đang hỏi thật nên gật gật đầu: “Nói rồi, ba mươi tuổi.”
Tào An nói: “Bắt đầu từ lúc anh học cấp hai, ba mẹ đã không còn can thiệp vào việc anh đi đâu nữa rồi.”
Giang Đào: …
Không can thiệp thì không can thiệp, cứ nói thẳng ra là được chứ làm cái gì mà phải vòng vo như thế.
Cô lén trừng mắt, liếc nhìn anh.
Tào An quay người, thoáng thấy khuôn mặt cô lập tức quay đi. Anh kéo dây an toàn lên thắt lại rồi lái xe.
Vẫn là con đường quen thuộc đó nhưng quan hệ giữa hai người trong xe đã thay đổi rồi. Tào An tập trung lái xe, Giang Đào thì lặng yên tựa vào lưng ghế, một chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát lại lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh.
Lúc chờ đèn đỏ, cuối cùng Tào An cũng lên tiếng hỏi cô: “Có khi nào em cảm thấy anh rất chán không?”
Giang Đào nói: “Vẫn, vẫn được ạ. Em cũng không giỏi về xã giao cho lắm.”
Tào An nói: “Anh không có nhiều bạn bè, lại càng không có kinh nghiệm yê đương. Nếu như em cảm thấy có chỗ nào anh làm chưa tốt thì cứ nói thẳng với anh nhé.”
Giang Đào nắm chặt điện thoại, đỏ mặt nói: “Không giống một chút nào, anh đào hố cũng khá lắm!”
Tào An nói: “Đào hố đơn giản mà, quan trọng là có thể khiến em lúc nào cũng ở trong hố của anh hay không thôi. Nếu như anh khiến em không thoải mái thì bất cứ lúc nào em cũng có thể nhảy ra.”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu so sánh này nên Giang Đào bị anh chọc cười. Cô quay mặt vào cửa sổ xe nói: “Không ai muốn lúc nào cũng ở trong hố đâu, đúng không?”
Tào An nói: “Mọi ngôi nhà đều bắt đầu từ những cái hố mà.”
Giang Đào sửng sốt.
Tào An nói: “Giới thiệu lại một chút nhé. Anh là kỹ sư xây dựng.”
Giang Đào: …
Đèn xanh bật sáng, Tào An tiếp tục lái xe.
Tận khi tới bệnh viện rồi mà trong đầu Giang Đào vẫn hết lần này đến lần khác vang lên câu nói kia của anh, hố và ngôi nhà.
Ngày hôm sau, sau khi tan ca đêm, Tào An đến đón cô như thường lệ.
Giang Đào rất buồn ngủ, về đến nhà là ngủ thiếp đi luôn rồi. Bà ngoại mời Tào An vào phòng khách.
“Vết thương của cháu đỡ chưa? Bà có hầm canh gà, là con gà mái già mà một người quen mang từ quên lên. Bà múc cho cháu một bát.”
Tào An nói: “Cháu đỡ nhiều rồi ạ. Không nên làm phiền bà thế đâu bà ơi.”
Bà ngoại nói: “Cũng có phải là cố ý hầm cho cháu đâu mà. Tiểu Đào thức dậy cũng có thể uống luôn. Làm đêm vất vả nên bình thường bà bồi bổ cho nó thêm một chút.”
Tào An không khách sáo nữa.
Bà ngoại bưng ra một bát lớn, bên trong còn có một cái đùi gà. Thấy Tào An chú ý đến bình cắm hoa trên tủ tivi, bà ngoại cười nói: “Bà thấy mấy cô gái khác nhận được hoa cứ để mỗi một ngày là vứt đi rồi, bà cảm thấy thật là đáng tiếc. Cắm lên nhìn đẹp hơn.”
Tào An nói: “Đúng là đẹp thật ạ. Vẫn là bà thấu hiểu sự đời.”
Bà ngoại ngồi xuống đối diện với anh. Vừa định bảo Tào An mau uống canh đi thì đột nhiên hít vào một hơi, tay đều giơ cả lên, sau khi nhận ra thì lập tức hạ tay xuống.
Tào An ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào miệng bà ngoại rồi hỏi: “Bà bị đau răng ạ?”
Bà ngoại nói: “Không sao đâu, chỉ là bị nhiệt miệng thôi. Tí nữa bà ngâm ít hoa kim ngân.”
Tào An nói: “Bệnh răng miệng không thể chậm trễ được đâu bà. Vừa hay hôm nay cháu có thời gian rảnh rỗi, lát nữa cháu đi cùng bà đến bệnh viện xem thế nào.”
Bà ngoại luôn miệng nói không cần.
Tào An cúi đầu uống canh, uống xong thì vào bếp rửa bát. Sau khi lau khô tay, anh đỡ vai bà ngoại đẩy ra ngoài: “Bà đừng nói gì cả. Tiểu Đào mà nghe thấy có khi sẽ ngủ không yên giấc đó.”
Bà cụ cao một mét năm mươi thì làm sao mà chống được người cao những một mét chín mươi. Bà ngoại đành phải mang theo giấy tờ, hồ sơ bệnh án rồi ngoan ngoãn lên xe của Tào An.
Người ở khoa răng của bệnh viện khá đông. Hai người phải xếp hàng đến mười một giờ mới đến lượt bà ngoại.
Tào An theo đến phòng khám, bác sĩ chụp răng cho bà ngoại rồi lập tức đưa ra chẩn đoán: “Chân răng hỏng mất rồi, cần phải nhổ đi thôi.”
Mặt bà ngoại biến sắc. Bình thường thân thể bà khoẻ mạnh, hàm răng cũng được bảo vệ cẩn thận. Những chiếc răng theo bà ấy mấy chục năm giờ cũng hỏng rồi ư?
Tào An: “Hôm nay nhổ được không?”
Bác sĩ nói: “Được, anh đưa bà cụ đi xét nghiệm máu luôn đi, có kết quả thì mang đến đây.”
Tào An lại đỡ bà ngoại đi làm xét nghiệm máu.
Bà cụ không sợ ma quỷ mà lại sợ nhổ răng. Lúc làm xét nghiệm máu vẫn không sao nhưng khi quay lại khoa răng và nghe thấy các loại âm thanh khiến da đầu người ta tê dại từ bên trong phòng khám vọng ra thì người bà bắt đầu run rẩy.
Tào An nói: “Bác sĩ sẽ tiêm thuốc tê, không đau đâu bà. Hồi học đại học cháu nhổ cả bốn cái răng khôn rồi.”
Bà ngoại đánh giá thân thể cường tráng của anh từ trên xuống dưới: “Tuổi cháu còn trẻ như thế mà kinh nghiệm lại nhiều nhỉ.”
Tào An: …
Mười hai giờ trưa, Tào An đỡ bà ngoại rời khỏi bệnh viện. Tác dụng của thuốc tê vẫn còn nên bà ngoại chưa cảm thấy đau, chỉ là bà rất ngại ngùng nhìn Tào An: “Chính cháu cũng còn đang bị thương đấy.”
Tào An nói: “Cháu không làm việc chân tay nên so với thường ngày thì cũng không khác nhiều lắm. Bà thực sự không cần phải lo lắng đâu ạ. Về nhà thì bà ngủ một lúc trước nhé, cháu nấu cho bà ít cháo, lúc nào bà dậy rồi ăn.”
Bà ngoại nói: “Không cần, không cần đâu. Bà có thể tự nấu cơm được mà. Cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tào An nói: “Cháu về nhà cũng chỉ nằm dài thôi, chăm sóc bà còn có tí ý nghĩa.”
Hai người suốt đường về khách sáo với nhau. Về đến nhà, sau khi là quen với phòng bếp, Tào An đẩy bà ngoại về phòng.
Dù sao thì tuổi bà cụ cũng đã cao rồi, đã thế còn lăn lộn ở bệnh viện cả một buổi sáng nên một giấc ngủ trưa thế mà lại ngủ đến tận ba giờ chiều.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, bà ngoại mặc quần áo rồi đi ra. Trong phòng khách không có ai, nhìn vào phòng bếp thì quả nhiên là Tào An đã tháo vòi nước trong bồn rửa ra rồi.
Bà ngoại đi đến gần, không để ý đến mấy túi đồ đặt trên mặt quầy bếp mà nhìn cái vòi nước mới tinh trên tay Tào An trước: “Cháu mua à?”
Tào An nói: “Cháu thấy cái cũ hơi rò nước rồi nên vừa nãy đi siêu thị mua thức ăn cháu tiện thể mua luôn cái mới.”
Bà ngoại nói: “Cháu làm làm gì cho phiền phức ra cơ chứ. Cái cũ vẫn còn dùng được mà, vặn vặn lại là được thôi.”
Tào An nói: “Cũng không đắt mà bà. Trong nồi có cháo đấy ạ, vẫn còn ấm. Bà mau ăn đi.”
Bà ngoại cũng thấy đói rồi, bà vừa bưng cháo vừa nhìn chỗ nguyên liệu nấu ăn mới: “Sao cháu còn mua nhiều thức ăn thế này?”
Tào An: “Bà vừa mới nhổ răng, nghỉ ngơi nhiều một chút, bữa tối cứ để cháu nấu cơm cho. Tiện thể cháu ăn ở đây luôn, bà cháu mình không cần khách sáo gì đâu ạ.”
Bà ngoại: “Không khách sáo gì cả. Có điều cháu cũng là bệnh nhân mà, đừng có làm nữa! Tiểu Đào ngủ dậy thì để nó nấu.”
Tào An: “Lúc vừa mới quen biết, Tiểu Đào nói cô ấy không biết nấu cơm, bình thường toàn là bà nấu thôi.”
Bà ngoại: … Tại sao cháu gái tôi phải nói dối chứ?
Tuy là không biết lý do nhưng lúc này mà bà ngoại phá sân khấu của cháu gái cũng không hay nên đành bưng bát đi ra ngoài uống cháo. Mới một bữa không ăn mà tự nhiên lại đói đến mức tay chân đều nhũn cả ra.
Giang Đào bị tiếng thái thức ăn đều đặn đánh thức. Cô nhìn đồng hồ treo tường, gần năm giờ rồi, vốn dĩ cũng đã đến lúc thức dậy rồi.
Cơ thể còn lười biếng, ngay lúc Giang Đào còn muốn nằm lì trên giường một lúc thì giọng nói của bà ngoại truyền đến: “Tiểu Đào của chúng ta thực sự nhặt được bảo bối rồi, cho con bé cậu bạn trai biết nấu ăn như thế.”
Giang Đào: …
Cơ thể không còn mệt mỏi nữa, đầu óc cũng không còn buồn ngủ nữa, Giang Đào dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, mặc quần áo chải đầu chải tóc rồi mở cửa lao ra phòng khách.
Trong phòng bếp, Tào An và bà ngoại nghe thấy tiếng động đồng thời quay đầu lại.
Giang Đào thẫn thờ nhìn Tào An, hai má cô ngủ đến nỗi đỏ bừng lên, bên má trái còn để lại vết bị đè lên nữa. Trong mắt cô tuy là tràn đầy kinh ngạc nhưng cũng mang theo cả sự lười biếng và mê man lúc vừa mới ngủ dậy.
Việc giải thích thì để lại cho bà ngoại, Tào An dùng ánh mắt chào hỏi rồi tiếp tục băm thịt để lát nữa làm món thịt viên luộc.
“Bà bị đau răng sao không nói với cháu? Phải nhổ răng cũng không gọi cháu nữa.”
Ở phòng ngủ, sau khi biết tất cả mọi chuyện, mắt Tiểu Đào đỏ hoe lên. Ngày nào bà ngoại cũng sống vui vẻ như thế vậy mà chuyện bà bị đau răng lại là Tào An phát hiện ra trước.
Bà ngoại nói: “Thực sự là bà cứ nghĩ chỉ là nhiệt miệng thông thường thôi. Nhiệt miệng thì có cái gì đâu mà phải nói.”
Giang Đào nói: “Cháu mặc kệ, sau này bà có chỗ nào không thoải mái cũng đều phải nói với cháu. Bà còn giấu cháu lần nữa là cháu về Bắc Kinh đấy, cũng sẽ không trở lại nữa đâu. Dù sao thì quay lại cũng chẳng được tích sự gì, chỉ mang thêm phiền phức đến cho bà thôi.”
Nhóc con thực sự nổi giận rồi, bà ngoại vội vàng đầu hàng: “Được rồi được rồi được rồi, bà biết rồi mà. Cháu mau đi rửa mặt đi, rửa xong thì mau ra giúp Tiểu Tào một tay.”
Giang Đào tức anh ách đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong cô đi đến phòng bếp. Thấy bà ngoại vẫn ở phòng khách ngó đầu vào, cô bèn kéo luôn cánh cửa kính in hoa văn bên này lên.
Tào An đang nặn thịt viên quay đầu lại nhìn cô.
Giang Đào lườm anh, cô bảo: “Đó là bà ngoại em mà, sau này có chuyện gì anh đều phải nói với em.”
Tào An nói: “Được.”
Nói xong, anh lại quay người, nặn viên thịt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giang Đào càng khó xử hơn. Cô biết là Tào An tốt bụng, cô tức giận cũng chỉ là giận chính mình đã sơ ý, trái lại còn làm phiền anh nữa. Cô mất bình tĩnh vì muốn làm nguội bớt nhiệt sự nhiệt tình của Tào An. Nguội rồi thì lần sau gặp loại chuyện này, anh có thể sẽ không ôm hết chuyện chăm sóc bà ngoại về mình nữa.
“Một người đau răng, một người đau bụng, hai người ra phòng khách nghỉ ngơi đi.” Giang Đào xắn tay áo lên, chỉ đạo từ phía sau rồi chuẩn bị tự mình làm.
Tào An cúi đầu nặn thịt viên: “Em không biết nấu cơm.”
Giang Đào nghiến răng: “Lừa anh đấy.”
Tào An quay đầu: “Đã yêu đương ba lần thì sao?”
Những lời nói dối lần lượt bị anh vạch trần nên Giang Đào không còn hùng hổ như vừa nãy nữa. Vành tai cô đều đỏ cả lên, cô cúi đầu tránh tầm mắt của anh.
Tào An bước tránh sang một bên.
Giang Đào lập tức bước tới tiếp nhận công việc của anh. Cô vừa đỏ bừng mặt nặn nặn viên thịt vừa hy vọng anh rửa tay xong sẽ nhanh chóng ra ngoài.
Tào An đúng là đi đến bồn rửa để rửa tay nhưng rửa tay xong anh đi đến rồi dừng lại sau lưng Giang Đào.
Giang Đào không dám nghiêng đầu, qua khoé mắt cũng không nhìn thấy gì cả nhưng cảm giác bị áp bức cứ một mực mạnh mẽ đến mức như thể thực sự có một con sói đang đứng sau lưng.
Vì không muốn bị bà ngoại nghe thấy nên giọng nói của anh càng lúc càng trầm hơn, từng câu từng câu truyền đến:
“Thực ra, lúc đó anh biết là em nói dối rồi.”
“Có điều anh có cảm tình với em nên những thứ đó là thật hay là giả cũng đều không quan trọng.”
Đầu Giang Đào ong ong, không ngừng trốn tránh lửa giận.
Tào An vẫn tiếp tục nói: “Việc chăm sóc bà ngoại, em không cần có gánh nặng nào đâu. Anh muốn hái được quả đào mà bà ngoại đã nuôi dưỡng bao lâu nay thì chắc chắn là phải báo đáp xứng đáng chứ.”
Giang Đào: …