Giang Đào nghĩ ngợi một thoáng rồi nói ra điểm khác biệt: “Bạn trai giúp đỡ một số công việc đòi hỏi thể lực là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng việc đưa người thân của bạn gái đến nhà mình để chăm sóc thì lại là một trường hợp đặc biệt.”
Làm một cô người yêu được anh chiều chuộng và quan tâm đặc biệt đến vậy nên Giang Đào không thể nào cảm thấy thoải mái hay thanh thản được.
Tào An: “Anh cũng chẳng cố tình làm những chuyện đặc biệt như vậy đâu. Trận mưa này là một tình huống hoàn toàn bất ngờ. Giả sử anh thật sự không để em và bà ngoại ở trong căn phòng trống tại nhà mình mà lại đưa hai người vào khách sạn, em cảm thấy hành động đó đủ tư cách để làm bạn trai của mình à?”
Giang Đào không thể nào phản bác.
Tào An: “Nếu như nhà của anh chỉ là một căn hộ có ba gian phòng bình thường, có phải em sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút không?”
Giang Đào im lặng như một cách ngầm thừa nhận.
Tào An tiếp tục lên tiếng: “Tiếc là trên đời không có ‘nếu như’. Em đang qua lại với bạn trai là chàng trai có gốc gác thành thị và cũng được xem là người giàu có. Vì vậy, em chỉ có thể từ từ làm quen với điều này thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào: ...
Mặc dù Tào An vẫn duy trì giọng điệu lịch thiệp của một quý ông nhưng ý tứ cứng rắn vẫn phảng phất toát ra từ lời nói của anh.
“Em ăn nhanh đi, ăn xong còn phải tắm rửa và giặt quần áo nữa.” Tào An gắp một miếng thịt trong bát mì của cô, vừa cười vừa nói.
Giang Đào dừng lại trong chốc lát để anh gắp thêm vài miếng nữa. Mặc dù thịt bò rất ngon nhưng lúc nãy Tào An đã múc cho cô quá nhiều, vậy nên cô không thể ăn hết một mình.
.
Sau khi ăn uống no nê, Giang Đào giao nhà bếp cho Tào An tự dọn dẹp, còn mình thì vào nhà vệ sinh chung để tắm rửa.
Không thể không thừa nhận rằng: Gu thẩm mỹ của Tào An thực sự tuyệt vời, ngay cả nhà vệ sinh cũng được trang trí đẹp đẽ đến mức Giang Đào nóng lòng muốn có một không gian giống hệt thế này cho riêng mình ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tiên, cô dùng khăn mặt để lau sạch những giọt nước còn vương trên tóc. Giang Đào thay một chiếc váy kiểu dáng bán thân và ngắn tay. Nếu đang ở nhà mình thì đáng lẽ cô đã trực tiếp mặc đồ ngủ sau khi tắm xong rồi. Nhưng đây là nhà bạn trai của Giang Đào, chắc hẳn Tào An vẫn còn ở trong phòng khách.
Sau khi thay quần áo xong xuôi, Giang Đào bắt đầu sấy tóc. Mái tóc đen óng ả, suôn dài đến ngực dần dần trở nên bồng bềnh. Trong gương, khuôn mặt của cô vẫn còn lưu giữ sắc hồng mịn màng như lúc vừa tắm xong.
Giang Đào vỗ nhẹ vào mặt mình chứ không hề tranh thủ lợi thế để tiến công.
Vài phút sau, cô mở cửa bằng một tay, còn tay kia thì bưng thau quần áo cần phải giặt.
Khu vực góc nghiêng đối diện với nhà ăn vắng tanh. Giang Đào đi ra ngoài vài bước thì thấy Tào An đang ngồi trên ghế sô pha. Tư thế ngồi đó khiến đôi chân của anh có vẻ thon dài và nuột nà hơn.
“Ở đây này!”
Ánh mắt của Tào An chỉ dừng lại trên khuôn mặt Giang Đào tầm vài giây, sau đó anh đứng dậy rồi bước về phía cửa sổ sát đất bên kia.
Phòng khách vô cùng rộng rãi. Góc nhà nằm bên phải cửa sổ sát sàn được bố trí thành khu vực tập thể dục, còn góc trái bên cạnh chiếc tivi treo tường là một cánh cửa trượt bằng gỗ. Bên trong chính là một phòng giặt giũ rộng khoảng năm mét vuông.
Giá phơi đồ trống không, chắc là quần áo đã được Tào An thu dọn cả rồi.
“Em biết sử dụng máy giặt không?” Tào An đứng ngay sau lưng Giang Đào, giọng điệu vô cùng đường hoàng và đứng đắn nên cô không thể phân biệt được anh đang nghiêm túc hay đùa giỡn.
Giang Đào quay đầu lại rồi trừng mắt với anh.
Tào An bật cười: “Em từng nói với anh rằng em rất hiếm khi làm việc nhà mà.”
Giang Đào nhớ lại một vài lời nói dối mà mình từng nói bừa khi hai người mới xem mắt, mục đích là để làm giảm sự ưu ái lẫn thiện cảm mà anh dành cho cô.
Cô đặt thau quần áo lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, sau đó cầm lấy nước giặt rồi nhìn anh: “Mang hai bộ quần áo bị ướt của anh tới đây đi. Em sẽ giặt chung luôn.”
Tào An: “Tốt như vậy à?”
Lại là giọng điệu trêu ghẹo bỡn cợt nên Giang Đào lập tức quay đầu lại, trả lời: “Anh không cần giúp đỡ cũng được thôi.”
Tào An không nói gì nữa mà bước đi ngay.
Giang Đào cũng chẳng vội nhặt quần áo trong máy giặt. Cô tựa người vào mặt bàn rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa dữ dội như thác đổ không hề yếu đi chút nào. Mỗi một sợi mưa rơi xuống đều đập vào mặt kính trong suốt. Còn hồ nước Phỉ Thúy xa xa dường như đã hòa mình vào bóng đêm dày đặc.
Nhưng không gian bên trong phòng giặt giũ vẫn cực kỳ yên tĩnh, đèn đóm sáng trưng. Cách bài trí đơn giản và thoải mái khiến người ta cảm thấy an tâm, thư thái.
Cùng với một loạt tiếng bước chân, Tào An đã quay lại với một thau quần áo cần giặt trong tay. Anh đặt nó ở bên cạnh thau quần áo của Giang Đào.
Giang Đào nhìn thấy bộ đồ vest mà anh đã mặc khi đến đón mình cùng với bộ đồ của dượng út. Tất cả gồm hai chiếc áo và hai chiếc quần đùi dài đến đầu gối.
“Anh không cần em giặt hộ quần lót đâu.”
Tào An mở máy giặt ra rồi ném bốn món đồ kia vào trong trước.
Khi đề nghị giúp anh giặt đồ, Giang Đào hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề quần lót đâu!
Bây giờ nghe thấy bạn trai nói vậy, cô lập tức thanh minh cho rõ ràng: “Em cũng đâu muốn giặt quần lót giúp anh chứ.”
Tào An vẫn đang giữ nguyên tư thế cúi người. Nghe vậy, anh bèn nghiêng đầu khiến tầm mắt của mình vừa vặn ngang tầm với cô một cách hiếm thấy.
Giang Đào lập tức quay mặt đi.
Tào An ngắm nhìn đôi má hồng hào như hai quả đào ngọt ngào đến mức lịm tim của cô. Sau đó, anh vươn tay lên nhẹ nhàng vân vê vành tai cũng đỏ bừng của Giang Đào.
Cô vội vàng tránh ra xa vài bước như thể bản thân đang bị bỏng.
Tào An: “Em đừng hiểu lầm. Vừa rồi có một con muỗi đậu ở đó.”
Giang Đào chịu tin anh mới là lạ đấy! Cô thúc giục Tào An: “Anh ra ngoài đi.”
Anh liếc nhìn thau quần áo cần giặt của cô, bên trên là chiếc áo ngắn tay, chắc chắn bên dưới đang cất giấu nội y của phụ nữ.
“Anh đi xem tivi một lát.”
Tiếng bước chân chầm chậm xa dần. Chẳng bao lâu sau, tivi đã được mở lên, âm thanh nhanh chóng được giảm xuống thấp nhưng cũng đủ để Giang Đào nghe thấy.
Giang Đào đóng cửa trượt để che khuất tầm nhìn của bạn trai mình - người đang cố tình ngồi ở góc ghế sô pha cạnh chỗ này. Đoạn, cô chạm vào vành tai vừa bị Tào An mơn trớn, sau đó bắt đầu giặt quần áo.
Trang phục bên ngoài giặt bằng máy còn đồ lót giặt bằng tay.
Giang Đào ngước nhìn giá treo quần áo bên trên. Cô không thể nào tưởng tượng ra tình cảnh: Tào An bước vào đây, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy áo ngực của cô ngay lập tức.
“Hình như ai đó vừa gửi một tin nhắn cho em đấy.”
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ ghế sô pha. Giang Đào chợt dừng lại, ấn quần áo vào trong nước, sau đó lau khô tay rồi bước ra ngoài.
Tào An dựa vào ghế sô pha với dáng vẻ ung dung và nhàn nhã. Anh liếc nhìn cô một thoáng rồi tiếp tục xem trận bóng trên màn hình.
Giang Đào đi ngang qua phòng khách trước mặt anh một cách cứng nhắc, sau đó dừng lại trước bàn ăn rồi cầm lấy điện thoại của mình.
Có một vài tin nhắn đến. Dì út hỏi bọn cô đã tới khách sạn và thu xếp ổn thỏa hay chưa. Phương Nhụy thì lo lắng tình trạng nước bị tù đọng trong khu chung cư của họ.
Nhưng tin nhắn mới nhất lại do Tào An gửi: À đúng rồi. Khi em và bà ngoại sống ở đây, anh sẽ không tới phòng giặt đồ nữa. Từ nay về sau, quần áo bên ngoài của anh đều giao hết cho em.
Giang Đào: ...
Hình như cô nên cảm ơn sự chu đáo của anh. Nhưng Giang Đào vừa mới đọc xong tin nhắn và đã biết ý nghĩa ám chỉ trong lời nói của anh, vậy thì cô nên làm thế nào khi mình phải đi ngang qua phòng khách lần nữa để quay lại phòng giặt đồ ngay trước mặt anh đây?
Ngay tại thời điểm này, Giang Đào có thể cảm nhận được rằng: Tào An đang nhìn mình bằng đôi mắt hẹp dài vừa sắc bén vừa mãnh liệt.
Một phút sau, Tào An nhận được tin nhắn từ bạn gái: Anh có thể trở về phòng ngủ rồi đấy.
Anh cười cười: Anh lo rằng em sẽ sợ hãi khi ở một mình.
Giang Đào: Em không nhút nhát như vậy đâu.
Tào An: Được.
Tivi đã bị chủ nhân tắt đi. Tiếng bước chân đến gần hành lang dẫn vào phòng ngủ. Nhưng nửa chừng, âm thanh đó lại hướng về phía nhà ăn.
Giang Đào vội vàng nắm chặt điện thoại rồi nhanh chóng mở khung trò chuyện với người chị em tốt của mình, sau đó trả lời đối phương bằng giọng nói.
Người đàn ông dừng lại sau lưng Giang Đào, chậm rãi cúi đầu khiến hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.
Trái tim của Giang Đào đang đập cực nhanh.
“Chúc em ngủ ngon.”
Đi đôi với giọng nói trầm khàn và đầy ám muội, tiếng bước chân của anh lại xa dần.
Giang Đào thả lỏng bàn tay của mình rồi gửi tin nhắn mà cô đã dừng lại giữa chừng.
Đến khi Giang Đào kịp phản ứng và muốn thu hồi tin nhắn thì giọng nói của Phương Nhụy đã vang lên.
Giang Đào ảo não đến mức muốn giậm chân. Trước khi chuẩn bị thu hồi tin nhắn một lần nữa, cô lại bất giác đưa điện thoại lên gần tai mình như bị ma xui quỷ khiến để lắng nghe tin nhắn vừa gửi cho Phương Nhụy.
Ngay sau đó, Giang Đào lại nghe thấy rõ ràng câu nói “Chúc em ngủ ngon” của bạn trai một lần nữa. So với khi anh kề sát bên tai, giọng nói kia càng thêm khẽ khàng như thể gọi mời người ta đắm chìm vào mơ mộng.