Giống như khoảng thời gian ở trường trung học, người xếp ở vị trí thứ mười có thể ấp ủ ý định đuổi kịp người xếp ở vị trí thứ nhất. Nhưng còn một vài người xếp hạng bét từ dưới đếm lên thì không có ý chí tiến thủ và dũng cảm như vậy, họ cũng chẳng cảm thấy xấu hổ trước mặt những học sinh xuất sắc tốp đầu mà đã sớm trở nên bất cần, nằm yên mặc kệ sự đời rồi.
Tào An: “Em tự mình gom góp tiết kiệm à? Hay là bao gồm cả tiền tiết kiệm của bà ngoại?”
Giang Đào: “Là do em tự gom góp đấy. Bà ngoại không có nhiều tiền nên em cũng không muốn động vào vốn liếng dưỡng lão của bà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào An: “Vậy thì em giỏi thật đấy. Vô số sinh viên đã tốt nghiệp được sáu bảy năm nhưng cũng chưa chắc đã tiết kiệm được số tiền lớn như vậy đâu. Còn em chỉ mới tốt nghiệp được hai năm thôi.”
Giang Đào: “Đã ba năm rồi. Em đã tốt nghiệp vào năm hai mươi mốt tuổi. Đến bây giờ đã tròn ba năm rồi.”
Tào An: “Vậy cũng rất giỏi rồi.”
Giang Đào: “Chúng ta nói tiếp về chuyện sửa nhà đi.”
Trong khi nói chuyện, hai người họ đã đến khu vực nước sâu.
Sau khi băng qua đoạn đường này, Tào An mới nói tiếp: “Phong cách của nhà anh là loại nào sao? Chính là kiểu phong cách nhất quán. Từ nước sơn tường, cách bài trí tường đến gạch lát nền đều phải lựa chọn màu sắc mà hai bà cháu em yêu thích, kể cả phong cách và kiểu dáng của các vật dụng trong nhà. Anh nghĩ bà ngoại sẽ rất thích đấy. Ngoài ra, em còn có thể bổ sung một số đặc điểm thiết kế thuận tiện cho người già nữa.”
Giang Đào: “Có phải chúng vô cùng đắt đỏ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào An: “Cũng tàm tạm thôi. Anh đã tìm được người thi công giúp em rồi. Đó là mức giá trọn gói – năm mươi nghìn nhân dân tệ – có thể sửa chữa toàn bộ căn nhà. Sau đó, em chỉ cần xách túi vào ở luôn là được.”
Giang Đào bị mức giá này làm giật mình: “Rẻ như vậy sao? Không phải anh đã trả hộ một phần giúp em rồi đấy chứ?”
Tào An: “Em suy nghĩ nhiều rồi. Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa tiến triển đến mức đó đâu.”
Khuôn mặt của Giang Đào lập tức nóng bừng. Cô luôn cảm thấy lời nói của anh lộ ra vài phần hư hỏng.
“Tất nhiên, nếu em muốn mối quan hệ của chúng ta chuyển tới giai đoạn sau trước thời hạn, vậy thì em không cần trả một xu nào cả. Em có thể tùy ý sử dụng thẻ ngân hàng của anh.”
Tào An dừng bước rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Anh đang nghiêng người sang bên phải nên Giang Đào lập tức dựa vào bả vai bên trái của anh. Cô dùng tay không đấm Tào An một cái rồi ấp a ấp úng: “Không cần đâu.”
Tào An cũng đoán được Giang Đào sẽ đáp như vậy nên tiếp tục bước đi.
Mưa cứ rơi rả rích không ngừng. Nhiệt độ mát rười rượi nhanh chóng cuốn trôi sự khô nóng trên cơ thể của Giang Đào. Cô lại hỏi Tào An: “Năm mươi nghìn tệ thật sự đã đủ để sửa nhà rồi sao?”
Tào An: “Ừm. Gia đình của bọn anh có hợp tác dài hạn với những nhà cung cấp vật liệu xây dựng và kinh doanh nội thất trong nhà. Em có thể tùy ý lựa chọn thợ sửa nhà.”
Giang Đào thì thầm: “Số tiền mà em được giảm bớt đều nhờ vào khoản phí ủng hộ của anh đấy.”
Tào An: “Nếu chuyện gì cũng không giúp được thì làm sao xem là bạn trai chứ? Nếu em cứ nhất quyết tính toán rõ ràng như vậy thì một lát nữa, em cũng phải tính thêm chi phí phần công sức mà anh đã cõng em trên đoạn đường này đi.”
Giang Đào mỉm cười.
Trong bệnh viện, khắp nơi đều có nước tồn đọng. Nhưng khu vực đại sảnh của khoa khám và điều trị ngoại trú cùng khoa điều trị nội trú thì sạch sẽ, gọn gàng hơn nhiều.
Tào An vẫn tiếp tục bế Giang Đào vào đại sảnh của khoa điều trị nội trú, sau đó anh mới thả cô xuống.
Bởi vì những lời nói mập mờ vừa rồi của Tào An nên cô không dám nhìn thẳng vào anh.
Tào An bèn nói: “Em cứ yên tâm làm việc cho tốt đi. Về phần bà ngoại đã có anh chăm sóc rồi. Chúng ta sẽ bàn bạc về việc sửa sang nhà cửa một cách chi tiết vào buổi tối. Nếu buổi chiều, mực nước bên kia có thể rút đi sạch sẽ thì anh cũng sẽ tới đó quan sát thử xem.”
Giang Đào gật đầu: “Em vào trong đây. Anh trở về đi.”
Khi đã lên lầu, Giang Đào vừa nhớ tới những câu nói đùa đó vừa thay quần áo đồng phục. Sau đó, cô gửi cho Tào An một số tiền lì xì dành cho “người kéo xe” trị giá mười nhân dân tệ.
Hai phút sau, Tào An gửi đến một bức ảnh chụp màn hình, bao gồm ba tấm thẻ ngân hàng được đặt cạnh nhau.
Giang Đào: ...
Tào An: Dịch vụ “kéo xe” của anh trị giá mười tệ đối với em. Trong quá trình phục vụ em, tình cảm mà em trao lại cho anh có giá trị tương đương với toàn bộ số tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng của anh. Quyền hạn đã được mở rồi. Em có thể sử dụng bất cứ lúc nào em muốn.
Giang Đào không nhịn được bèn bật cười, cố ý hỏi: Vậy nếu hôm nay em lấy hết tiền tiết kiệm của anh, ngày mai em lại đòi anh trả chi phí trao lại tình cảm thì anh phải làm thế nào?
Tào An: Ngày mai anh sẽ lấy xe để đền bù cho em, ngày mốt thì lấy nhà, còn ngày kia sẽ lấy một ngôi nhà khác để bồi thường.
Giang Đào: Thế còn sau ngày kia thì sao?
Tào An: Lấy thân báo đáp nhé?
Đôi má của Giang Đào lập tức nóng bừng như bốc lửa.
Cửa phòng thay quần áo đột nhiên bị đẩy ra, Giang Đào vội vàng cất điện thoại đi.
Người bước vào phòng là đồng nghiệp của cô – Lý Văn Tĩnh. Khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt giấu điện thoại đi và khuôn mặt đỏ bừng của Giang Đào, Lý Văn Tĩnh bèn nở một nụ cười ám muội: “Dựa vào kinh nghiệm của chị thì em vừa đọc tiểu thuyết đồi trụy, đúng không?”
Giang Đào: “Đúng mới là lạ đó.”
Lý Văn Tĩnh: “Chẳng lẽ là xem phim khiêu dâm?”
Giang Đào: …
Lý Văn Tĩnh: “Em yên tâm đi! Chị biết em đang nói chuyện với Tào đại ca mà. Lúc nãy, chị vừa ở ngay phía sau hai người, đã trông thấy anh ấy cõng em! Á! Tại sao cũng là điều dưỡng như nhau mà chẳng có ai cõng chị đi làm vậy hả?”
Khoảng hai giờ chiều, cơn mưa đã tạnh hẳn. Giang Đào tranh thủ thời gian để xem điện thoại di động, sau đó phát hiện Tào An đã gửi một đoạn video ngắn quay cảnh nhà cô. Nước ứ đọng đã rút đi một nửa.
Tào An: Anh và bà ngoại đã lấy chìa khóa để chuyển một vài đồ đạc qua đó.
Giang Đào: Đã làm phiền anh rồi.
Tào An: Không sao cả. Nhưng có một tin xấu liên quan tới căn nhà của hai bà cháu.
Trong lòng Giang Đào bỗng dưng thắt lại: Tin xấu gì thế?
Tào An: Mặt tường và sàn trong nhà em có rất nhiều vết nứt, sau khi bị ngấm nước chắc chắn sẽ bị mốc meo, buộc phải sửa chữa lại.
Thế mà ngược lại, Giang Đào lại thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng đã đoán được hậu quả này vào sáng nay rồi. Giang Đào còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nào khác.
Tào An: Trước khi sửa sang nơi này xong, hai người cứ sống ở chỗ của anh đi. Bà ngoại sẽ lo cơm nước, em thì lo giặt giũ quần áo. Có hai bà cháu em hỗ trợ một tay thì anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn so với lúc sống một mình.
Giang Đào biết rằng Tào An chỉ nói như vậy để cô không cảm thấy nặng lòng.
Tối hôm qua, anh đã gánh vác thay cô cả rồi, hơn nữa cô còn phải nhờ Tào An giúp đỡ sửa nhà. Vì vậy, Giang Đào cũng không đến mức tiếp tục để tâm tới những chuyện vụn vặt nữa.
Đúng như Tào An đã nói, hai người họ đang yêu nhau. Nếu Tào An gặp phải chuyện như vậy, Giang Đào cũng sẽ giúp đỡ anh nếu chuyện đó nằm trong điều kiện và khả năng của mình.
Giang Đào: Anh đã nói chuyện này với bà ngoại chưa?
Tào An: Bà ngoại nói rằng tất cả đều nghe theo sắp xếp của em. Nhưng anh cảm thấy, em sẽ không nhẫn tâm đến mức để bà ngoại ở trong khách sạn đâu nhỉ.
Giang Đào mỉm cười. Mặc dù chắc chắn cô sẽ sống ở chỗ Tào An nhưng Giang Đào không muốn anh chắc chắn và đắc ý như vậy: Nếu thực sự phải sửa sang nhà cửa, dì út của em có thể sẽ đón bà ngoại đến chỗ của dì để sống một thời gian. Em không thể đến đó vì còn phải đi làm. Nhưng cho dù em không thể sống trong khách sạn thì em cũng có thể đến nhà của Phương Nhụy để chen chúc mà sống với cô ấy.
Tào An: Cách thu xếp cho bà ngoại thì anh tin. Nhưng em chắc chắn sẽ không tới nhà của Phương Nhụy đâu.
Giang Đào: Tại sao không chứ? Bọn em hợp nhau lắm đấy. Cô ấy chắc chắn sẽ chào đón em nồng nhiệt hơn anh rất nhiều.
Tào An: Đó là trước đây thôi, bây giờ cô ấy đã có bạn trai rồi. Lẽ ra Phương Nhụy có thể sống cùng bạn trai trong thế giới dành riêng cho hai người họ trong vài ngày. Nếu em đến đó, cô ấy sẽ phải về nhà hàng đêm vì phải quan tâm tới tâm trạng của em. Có thể Phương Nhụy không ngại chuyện này. Nhưng chẳng lẽ em không biết ngượng khi làm bóng đèn cản trở bên cạnh họ à?
Giang Đào nói dối: Họ vẫn chưa phát triển tới giai đoạn đó đâu.
Tào An: Em còn ngây thơ và đơn thuần hơn so với trong tưởng tượng của anh nhiều đấy. Lần trước tại bữa ăn chung, anh chỉ gặp bọn họ một lần thôi, song những gì có thể nhìn ra đều đã phát hiện cả rồi.
Chẳng hiểu sao Giang Đào lại có một loại cảm giác xấu hổ và ngượng ngập khi bị Tào An trực tiếp vạch trần như vậy. Cô thẹn quá thành giận, tiếp tục đối nghịch với anh: Cho dù như vậy, em cũng có thể ở trong khách sạn một mình.
Tào An: Nếu em đã có một nơi ở miễn phí và an toàn thì không nên tiêu tiền để ở khách sạn. Không phải em nghĩ rằng, nếu bản thân tiêu tiền lương của mình thì bà ngoại sẽ không tiếc đấy chứ?
Giang Đào đã bị lý luận của anh đánh bại hoàn toàn.
Tào An: Do đó, dựa trên các phân tích được tổng hợp từ mọi góc độ, em sống ở nhà anh là thích hợp nhất.
Giang Đào tiếp tục im lặng.
Tào An: Nếu em lo lắng anh có vấn đề về phương diện nào đó thì anh có thể viết giấy cam đoan.
Giang Đào: Nếu anh còn nói nữa thì em sẽ kéo anh vào danh sách đen đấy!
Tào An: Được rồi! Anh tiếp tục thu dọn đồ đạc đây. Tối nay gặp lại.
Nghĩ tới chuyện Tào An đang ngâm mình trong dòng nước để giúp cô và bà ngoại dọn dẹp đồ đạc, Giang Đào bèn tha thứ cho hành động “không đứng đắn” vừa rồi của anh.
Tám giờ tối, Tào An đến đón bạn gái đúng giờ tan tầm.
Trong thời gian gần đây, đặc biệt là ngày hôm nay, rõ ràng hai người đã trò chuyện với nhau trên WeChat nhiều hơn trước, nội dung cũng trở nên mập mờ hơn. Tuy nhiên, sau khi họ gặp mặt, khí chất lạnh lùng và hung dữ của Tào An đã che giấu sự thiếu đứng đắn của anh một cách rất tự nhiên. Giang Đào tiếp tục thận trọng để tránh né những chủ đề đó. Tào An cũng phối hợp với cô rất ăn ý. Vì vậy, chuyện trước đó cũng được xem như chưa hề xảy ra.
“Đúng rồi! Buổi chiều, dì út đã gọi điện thoại cho bà ngoại rồi nói rằng ngày mai sẽ tới đây.”
Giang Đào gật đầu. Dì út thực sự vô cùng hiếu thảo với bà ngoại. Căn nhà bên này đã bị ngập rồi. Ngày mai lại là cuối tuần nên chắc chắn dì út và dượng út muốn đến đây xem thử tình hình và giúp họ dọn dẹp.
Tào An: “Sáng mai họ sẽ đến. Anh để họ tới nhà anh để gặp bà ngoại, được không?”
Giang Đào cụp mắt xuống: “Chỉ cần anh không chê chuyện đó phiền phức là được rồi. Ý kiến của em có quan trọng gì đâu!”
Tào An: “Anh sợ em vẫn chưa có ý định giới thiệu anh với dì út. Tối hôm qua, em còn nói dối với dì út rằng hai bà cháu đang ở khách sạn mà.”
Giang Đào: ...
Tại sao cô lại cảm thấy rằng: Người đàn ông này đang cố tình tính sổ mấy món nợ nần trong đêm hôm qua với mình nhỉ?
Cô lẳng lặng liếc nhìn anh.
Tào An nhìn về phía trước. Đường nét nghiêng nghiêng của khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ điềm tĩnh và đứng đắn: “Vì anh có tướng mạo thế này nên em có băn khoăn cũng rất bình thường thôi.”
Giang Đào không thể phân biệt được Tào An đang nói thật hay nói đùa!
Ngay khi cô đang ngây ngẩn thì khóe môi của con sói hung dữ kia đột nhiên cong lên, cuối cùng cũng để lộ bộ mặt nham hiểm và giảo hoạt.
Giang Đào: ...
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ trong tâm trạng giận dỗi.
Tào An giữ vô lăng bằng một tay, còn tay kia thì bật dàn âm thanh trên xe lên.
Con đường bên ngoài xe vẫn còn mịt mù và nhếch nhác sau trận mưa lớn trước đó. Nhưng không gian bên trong xe lại vang vọng một giai điệu thoải mái và vui vẻ, tựa như nó đang hùa theo để lấy lòng và phục vụ cho tâm trạng sung sướng, hớn hở của người đàn ông - chủ của chiếc xe kia.