Khu chung cư Hoà Bình là một khu tập thể đã có tuổi thọ khá lâu gồm những tòa nhà sáu tầng.
Nhà bà ngoại Giang Đào là phòng số 101 tầng năm. Cô đứng trước cửa, vừa định cắm chìa khoá vào ổ thì cửa đã mở ra từ bên trong.
Trong tay bà ngoại xách một túi rác, trông thấy Giang Đào thì mặt bà bất ngờ lắm: "Sao cháu về sớm quá vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đang đi trên đường Giang Đào đã nghĩ xong cái cớ rồi: "Hôm nay là thứ tư, Tiểu Nhuỵ cơm nước xong còn phải chạy đi làm nữa ạ. Bà đưa rác cho cháu rồi vào nhà trước đi bà."
Phương Nhuỵ là bạn thân nhất hồi cấp ba của cô. Hai năm đầu sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy quay về thành phố Đồng làm việc, là nhân viên ở ngân hàng, cũng là đối tượng chính lúc nào cũng thúc giục cô sớm ngày lập gia đình.
Quả nhiên bà ngoại không hề nghi ngờ gì, chỉ đẩy tay Giang Đào ra: "Đi có mấy bước thôi mà. Cháu cứ đi vào đi, đừng làm bẩn quần áo trắng trên người."
Nói xong, bà ngoại xách túi rác rồi đi thẳng ra ngoài. Bà cụ cao mét rưỡi, vóc người hơi mập mạp, mặt mũi tươi tỉnh hồng hào, mái tóc lại được nhuộm màu hạt dẻ cực mốt, trông bà ấy trẻ hơn tuổi thật tận mười mấy tuổi lận. Bà ấy còn là một trong những thành viên nòng cốt của đoàn nhảy quảng trường ở khu chung cư này nữa.
Nghe bà nói thế, Giang Đào bèn vào nhà trước.
Trong phòng bếp vẫn còn thoang thoảng mùi thức ăn. Cháo gà được hầm trong nồi vẫn giữ lại phần ăn cho ba người.
Buổi trưa Giang Đào đã ăn rất no rồi. Dù sao thì Tào An cũng không nói nhiều nên để không khí đỡ xấu hổ, cô chỉ đành bỏ đồ ăn vào miệng rồi nhai không ngừng nghỉ. Từ thịt nướng đến cháo bí đỏ, hoa quả rồi lại trà sữa,...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào đậy vung nồi hầm cháo lại rồi ngồi xuống ghế sô pha, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tuần này lại phải ra ngoài ăn với Tào An một bữa cơm nữa.
Theo như lời của điều dưỡng trưởng thì nhà họ Tào cực kỳ giàu có. Tào An không đến nỗi phải đòi lại tiền ăn một bữa cơm từ cô. Có lẽ là anh cũng hơi có ý với cô.
Giang Đào sờ sờ mặt mình.
Phương Nhị đã từng trêu đùa cô, nói rằng đàn ông là một loài động vật yêu bằng mắt. Vẻ ngoài của cô như này đừng nói là còn phải chăm sóc một bà ngoại mà cho dù cô có thêm một đứa em trai vị thành niên nữa cũng vẫn có cả đống anh con trai bằng lòng cưới về làm vợ.
Lời này nghe thì hơi lố quá nhưng ít nhất thì thái độ của sáu đối tượng hẹn hò trước kia cũng đã chứng minh được rằng gương mặt của Giang Đào vô cùng có sức hấp dẫn thật.
Giang Đào cũng không phải là người dông dài nên cô từ chối sáu người kia một cách cực kỳ quyết đoán.
Lần gặp ngày hôm nay chủ yếu là vì cô mở miệng đề nghị chia tiền ăn nên mới để Tào An có cơ hội muốn cô mời lại một bữa. Như vậy lần gặp vào chủ nhật này chắc chắn Giang Đào sẽ không tái phạm sai lầm này nữa. Hôm đó cô sẽ không từ chối thẳng mặt Tào An nhưng sau khi về cô sẽ thông qua điều dưỡng trưởng để từ chối anh.
Sắp xếp xong xuôi ý định, Giang Đào lập tức vứt luôn cái bản mặt đại ca xã hội đen của Tào An ra sau đầu, không xoắn xuýt vì lần xem mắt chắc chắn sẽ thất bại này nữa.
.
Điều dưỡng trưởng Vương Hải Yến tan làm cũng coi như là sớm. Bà ấy ngồi lên xe nhưng không vội vã nổ máy đi ngay mà gọi điện thoại cho Tào An trước.
Sau ba tiếng tút tút tút, cuộc gọi được kết nối. Chất giọng trầm thấp mạnh mẽ của Tào An truyền tới từ đầu bên kia: "Dì ạ."
Vương Hải Yến: "À dì vừa mới tan làm, cháu có đang bận không?"
Tào An: "Không bận, cháu đang ở nhà."
Vương Hải Yến không nhịn được phì cười: "Buổi trưa ăn cơm với Tiểu Đào thế nào rồi?"
"Cháu muốn xem cô ấy nghĩ thế nào."
Vương Hải Yến nhanh chóng nghe ra được một ý khác trong lời nói này. Bà ấy vui vẻ đáp: "Ôi chao đây là gậy sắt nở hoa rồi hả? Rốt cuộc cháu cũng gặp được cô gái mình ưng ý rồi sao? Dì còn nhớ trước kia sắp xếp cho cháu đi xem mắt, đến khi hỏi lại cháu chỉ nói đã xong việc. Bên phía đằng gái sợ cháu từ chối mà cháu thì chẳng có chút suy nghĩ muốn giữ lại nào. Cuối cùng thì hôm nay cũng có thể giải thích theo một cách khác rồi, thật ra là cháu không ưng người ta chứ gì."
"Dì gọi điện thoại cho cô ấy à?"
Vương Hải Yến chột dạ: "Không vội. Dì và Tiểu Đào là đồng nghiệp làm việc cùng một chỗ mà. Ngày mai gặp mặt rồi nói chuyện cũng được."
"Chuyện bức ảnh..."
Vương Hải Yến: "Ôi chao chẳng phải là vì dì muốn cho Tiểu Đào biết trước về nhân phẩm của cháu để cô bé khỏi bị khí thế của cháu hù doạ à."
"Gặp mặt trực tiếp đáng sợ hơn."
"Tiểu Đào không khóc đấy chứ?"
"Không khóc, cô ấy lễ phép mà."
Vương Hải Yến: "Đúng vậy, Tiểu Đào cực kỳ tốt luôn đó. Tính cách cô bé còn khiến người ta yêu mến hơn cả khuôn mặt kia nữa kìa. Cho nên dì mới muốn giới thiệu cho cháu đó. Tào An à, nói thật cho dì họ biết đi. Nếu Tiểu Đào sợ cháu rồi không muốn gặp mặt nữa thì cháu vẫn định buông tay luôn không níu kéo như trước kia à? Hay là cháu định chủ động một lần? Chuyện này liên quan đến lời ngày mai dì phải nói khi gặp Tiểu Đào đấy nhé. Cháu trả lời thật cho dì biết đi."
Người ở đầu dây bên kia im lặng mấy chục giây liền sau đó chất giọng bình tĩnh không gợn sóng của người đàn ông vang lên: "Cháu sẽ cố gắng hết sức."
Vương Hải Yến cười nắc nẻ, cười xong mới nghiêm túc bảo: "Cố gắng thì đương nhiên là phải làm rồi, nhưng cháu cũng phải chú ý tới cách thức mới được, đừng có dọa Tiểu Đào sợ."
"Vâng cháu biết rồi ạ, dì cứ yên tâm."
"Được, vậy dì cúp máy đây, dì phải lái xe về nhà."
Cúp điện thoại xong, Vương Hải Yến tựa lên lưng ghế lái rồi suy nghĩ một hồi, sau đó mới gọi cho Giang Đào một cú điện thoại.
Giang Đào vừa mới ăn cơm tối xong, bà ngoại lại ra khỏi nhà rồi nên cô yên lòng ngồi nghe điện thoại trên ghế sô pha. Giang Đào buồn buồn không vui cất tiếng chào hỏi: "Cô Vương ạ."
Ở bệnh viện Giang Đào không bao giờ dám dùng thái độ này để nói chuyện với điều dưỡng trưởng. Thế nhưng hôm nay thì khác. Cô đã rơi xuống cái hố bự chảng của điều dưỡng trưởng rồi.
Vương Hải Yến mềm lòng ngay: "Tiểu Đào đáng thương vẫn còn không vui à?"
Giang Đào: "Không phải là em không vui mà là bề ngoài của ảnh cũng đáng sợ quá."
Vương Hải Yến cố ý xuyên tạc lời của Giang Đào thành ý khác: "Em cảm thấy thằng bé xấu xúc phạm người nhìn ư?"
Giang Đào: "Không phải xấu xí mà là anh ấy rất giống đại ca xã hội đen."
Khí chất của Tào An khiến mọi người không còn để ý tới việc anh xấu xí hay đẹp trai nữa. Tất nhiên Giang Đào đang nghiêm túc nhìn ảnh chính diện của Tào An rồi. Nếu tách ngũ quan ra thì trông anh rất đẹp trai nhưng nếu gộp lại chung một chỗ thì lại ra bản mặt của một ông trùm xã hội đen khét tiếng vậy.
Vương Hải Yến: "Giống cũng chỉ là giống mà thôi, dù sao thì cũng không phải sự thật. Chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Thằng bé cũng có muốn có khuôn mặt như vậy đâu nào? Cháu không biết hồi còn bé Tào An đáng thương biết nhường nào đâu. Mấy đứa trẻ con chẳng đứa nào thích chơi với thằng bé cả. Đi học cũng không có bạn học nào muốn ngồi cùng bàn với thằng bé. Ba thằng bé phải cố ý hối lộ một cậu bạn để người ta đứng với thằng bé lúc hoạt động trên sân trường đấy, nếu không thằng bé sẽ không tìm được bạn để làm thành một đội đâu."
Giang Đào có thể hiểu được nhưng cô không thể vì đồng cảm với những gì Tào An đã phải trải qua khi còn bé mà nhảy vào được. Dù sao thì cũng phải tìm một người làm mình thấy thoải mái khi ở bên để yêu đương chứ. Tào An vẫn còn cách cái cảm giác thoải mái mà cô cần quá xa, nói gì đến việc rung động rồi thinh thích.
Cô nói với Vương Hải Yến về nguyên nhân hai người vẫn gặp mặt thêm một lần nữa vào ngày chủ nhật: "Cô Vương, lần sau sau khi dùng cơm xong em không muốn tiếp xúc với anh ấy nữa. Mấy ngày nay cô đừng nói với anh ấy là em nói vậy nhé, đừng khiến anh ấy hiểu nhầm nhiều."
Vương Hải Yến: "Ừ được, tôi biết rồi. Cũng là tại cô không phải, chạy theo dụ dỗ lừa gạt em. Ngày mai gặp nhau tôi sẽ chính thức nói lời xin lỗi với em."
Giang Đào: "Không cần không cần, cô cũng chỉ là có ý tốt mà thôi. Điều kiện của gia đình anh ấy rất tốt, là do em nhát gan nên thật sự là hết cách rồi."
"Không sao không sao. Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé, tôi phải lái xe cái đã."
Vừa cúp điện thoại xong thì Giang Đào lại nhớ ra một chuyện!
Cô quên hỏi nghề nghiệp cụ thể của Tào An là gì rồi. Trưa nay lúc ăn cơm anh nói trong điện thoại là muốn chôn cái gì đó. Rốt cuộc cái gì đó là cái gì vậy!
.
Cùng lúc đó, Trương Dương đang ăn thịt nướng trong quán cùng các bạn của mình.
Mấy người đàn ông trong độ tuổi hai mấy ba mươi cùng ngồi một bàn, trừ hút thuốc uống rượu ra thì cũng chỉ còn đề tài công việc và đàn bà là thường nói.
Trương Dương là một trong hai người đàn ông còn độc thân. Đột nhiên có một người bạn hỏi anh ta: "Cô điều dưỡng nhỏ mà lần trước cậu gửi trong nhóm thế nào rồi? Có hy vọng không?"
Trương Dương là một kẻ sĩ diện hão, không muốn nói là mình bị người ta từ chối bằng cách gọi bảo vệ lôi ra ngoài mà lại tự tin cười xòa một tiếng: "Vẫn còn đang theo đuổi, bao giờ thành công sẽ dẫn tới ra mắt các anh em."
Có người vỗ vỗ cánh tay cường tráng của anh ta rồi đùa giỡn một cách đen tối: "Cậu cường tráng thế này e là cô điều dưỡng nhỏ sẽ không chịu nổi đâu."
Người trên bàn đều cười rộ lên đầy mập mờ.
Trương Dương vừa đắc ý vừa nóng trong người, một ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt từ bụng trở xuống. Trong mấy ngày nằm viện kia, lần nào Giang Đào rời khỏi giường bệnh của mình, anh ta cũng sẽ tưởng tượng ra một số hình ảnh ở trong đầu.
Sau khi ăn uống xong xuôi, anh ta quay lại chỗ ở của mình. Lúc đó đã là mười một giờ đêm rồi.
Trương Dương nhìn căn phòng cưới mà mình vừa sửa sang lại được hai năm này. Đây là phòng cưới mà ba mẹ chuẩn bị cho anh ta. Sau đó anh ta lại đi tới trước gương ngắm nhìn bản thân, càng ngắm càng cảm thấy mình đẹp trai ngời ngời. Dáng người thì cao lớn, gia đình lại có điều kiện. Anh ta cảm thấy mình vẫn rất có hy vọng theo đuổi được cô điều dưỡng nhỏ.
Gái ngoan sợ sói dây dưa. Chắc chắn lời này có lý do của nó.
.
Thứ năm, Giang Đào có lịch trực từ tám giờ sáng đến tám giờ tối.
Bảy giờ ba mươi phút cô đã có mặt ở bệnh viện, thay đồng phục điều dưỡng rồi lập tức bắt đầu một ngày làm việc mới.
Vương Hải Yến cũng bề bộn nhiều việc nên đành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ăn cơm trưa ngắn ngủi để tìm gặp Giang Đào. Hai người ngồi xuống phòng nghỉ ngơi vừa ăn vừa trò chuyện.
Cân nhắc đến việc Tào An có kế hoạch chủ động cố gắng, Vương Hải Yến không thử nói vài lời hay giúp anh nữa mà bày ra thái độ như chuẩn bị kết thúc chuyện này.
Giang Đào càng thả lỏng hơn, bèn hỏi về chuyện chôn thứ gì kia.
Vương Hải Yến cười sằng sặc: "Em cảm thấy thằng bé có thể chôn thứ gì hả? Người còn sống nhăn răng à?”
Giang Đào đỏ mặt bảo: "Em biết không phải mà, chỉ là lời từ miệng anh ấy nói ra khiến những vị khách đang dùng cơm khác ở nơi đó cũng giật nảy mình."
Vương Hải Yến giải thích: "Thời đại học thằng bé học Kỹ thuật xây dựng dân dụng. Sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu đi làm ở công ty nhà mình, vừa làm tổng giám đốc vừa làm kỹ sư. Năm ngoái thằng bé mới thầu một khu vực toàn hố sâu ở thành phố để xây dựng công viên, là cái khu đầy hố quặng sắt bị bỏ hoang ở ngoại ô phía tây thành phố chúng ta ấy. Mấy cái hố kia ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nên khi xây dựng công viên thì đầu tiên phải chôn hết mấy cái hố đó cái đã có phải không nào?"
Giang Đào: ...
Hoá ra là chôn lấp hố quặng sắt!
Vương Hải Yến dùng đầu còn lại của đôi đũa gõ một cái lên đầu cô điều dưỡng nhỏ: "Sợ thì sợ chứ không được suy nghĩ bậy bạ đâu nhé. Tào An nhà chúng tôi là kỹ sư đứng đắn tốt nghiệp đại học có tiếng đó nha. Nếu không phải thằng bé khiêm tốn thì mấy năm nay đã có thể trở thành thanh niên ưu tú của thành phố chúng ta rồi. Hơn nữa nếu thằng bé là "đại ca" thật thì sao có thể nhận được hạng mục công trình trong thành phố hả?"
Giang Đào ngoan ngoãn nhận sai.
Buổi chiều cô lại tiếp tục chạy tới chạy lui đi qua đi lại ở các phòng bệnh, bận tối mắt tối mũi.
Trương Dương vừa mới tan ca, cơm cũng chưa ăn đã chạy ngay tới bệnh viện, đứng ngoài khu vực cửa cấm khoa ngoại nói với người trực ban là mình muốn tìm Giang Đào.
Điều dưỡng đang trực có ấn tượng với anh ta nên nhíu mày hỏi: "Cô ấy đang làm việc, anh tìm cô ấy có chuyện gì?"
Thế là Trương Dương lại đi ngay.
Điều dưỡng trực ban hơi nghi ngờ, nhân lúc rảnh rỗi để gửi tin nhắn thoại cho Giang Đào giải thích rõ tình huống sau đó tiếp tục bận rộn với công việc của bản thân.
Giang Đào đọc được tin nhắn. Trương Dương mà còn nán lại ngoài kia thì cô sẽ còn phải nhức đầu hơn nữa. Nếu anh ta đi rồi thì cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Tám giờ tối Giang Đào bàn giao công việc và xử lý một ít chuyện vụn vặt. Tám giờ ba mươi phút, cô và điều dưỡng Lý Văn Tĩnh cùng khoa cùng vào thang máy đi xuống.
"Đau cái eo quá đi mất. Ngày mai phải đi xoa bóp mới được, nếu không e là đến tối sẽ đau không chịu nổi mất."
Thang máy từ từ đi xuống tầng một. Lý Văn Tĩnh chạm vào eo Giang Đào: "Cô có muốn đi cùng không?"
Giang Đào: "Tôi thì vẫn ổn. Chiều nay ngủ một giấc là được rồi."
Lý Văn Tĩnh ngưỡng mộ: "Trẻ tuổi đúng là tuyệt mà."
Giang Đào bật cười: "Cô chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi thôi đấy."
Hai người tám chuyện một lúc thì tới tầng một. Giang Đào nói lời tạm biệt với đồng nghiệp đang muốn đi xuống hầm đậu xe rồi bước ra khỏi thang máy.
Giang Đào vừa đi vòng qua sảnh lớn của khoa điều trị nội trú thì một người đang ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên. Giang Đào tiện thể đánh mắt qua nhìn một cái rồi trong lòng trở nên căng thẳng.
Trương Dương cười cất điện thoại di động đi rồi đứng lên, vừa đi về phía cô vừa hỏi: "Sao em tan làm trễ vậy? Anh đã chờ em ở đây từ năm giờ chiều rồi."
Anh ta là một người đàn ông cao mét tám nhưng trông vẫn thấp bé hơn Tào An. Tuy nhiên cảm giác bị đe doạ mà anh ta mang lại cho Giang Đào thì không hề thấp chút nào.
Những người như này càng dây dưa thì Giang Đào lại càng không bao giờ đáp lại. Cô lạnh mặt đi thẳng ra ngoài.
Trương Dương cắm hai tay vào túi quần đi phía sau cách cô hai bước, tầm mắt dính chặt lên gò má trắng nõn của cô điều dưỡng nhỏ rồi tự hỏi tự nói: "Anh thật sự thích em mà. Em cho anh một cơ hội nhé?"
"Em có muốn cùng anh đi ăn bữa khuya không? Vì chờ em mà anh đã đói meo cả bụng rồi."
"Anh có lái xe tới đây, là chiếc kia kìa, anh đưa em về nhé?"
Bên ngoài tòa nhà thuộc khoa điều trị nội trú có một hàng xe đang đậu. Giang Đào không nhìn về phía Trương Dương chỉ mà chỉ để ý đến đường mình đi.
Trương Dương lại không hề đi về phía xe mình mà vẫn tiếp tục đeo đuổi theo Giang Đào.
Bình thường Giang Đào hay ngồi xe buýt tới bệnh viện nhưng vì tối nay gặp phải Trương Dương, cô sợ anh ta sẽ bám đuôi mình đến tận khu chung cư nên đã bắt một chiếc xe.
Tài xế: "Cô đi đâu vậy?"
Giang Đào đưa mắt nhìn Trương Dương bị nhốt bên ngoài: "Hãy đi về phía trước đi đã ạ, lát nữa tôi sẽ nói địa chỉ sau."
Tài xế cũng nhìn thấy Trương Dương nên đạp ga lái xe đi ngay.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng anh ta nữa, Giang Đào mới đọc địa chỉ khu chung cư của mình. Cô nghĩ rằng Trương Dương còn phải quay lại lấy xe, đến khi lái ra thì sẽ không còn bóng dáng chiếc taxi nữa.
Biết là vậy nhưng tâm trạng của Giang Đào vẫn bị một lớp mây mù bao phủ.