Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ

Tào An dùng một tay ôm Giang Đào, tay còn lại thì lót trên cái đùi mà chân cô đang đặt lên, tạo thành một lớp ngăn cách.
 
Giang Đào có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
 
Tư thế ôm này cũng đã chứng tỏ rằng sự thân mật giữa hai người họ đã có bước tiến triển mới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng điều này lại xảy ra sau khi anh lái xe suốt đêm quay về gặp cô.
 
Mặc dù Tào An không nói hẳn ra nhưng Giang Đào vẫn biết vì anh nhớ cô nên anh mới quay về ngay, mới đề nghị cùng xem phim ngay cả khi sáng sớm mai anh chắc chắn sẽ phải dậy thật sớm.
 
Cho nên dù anh có cố ý chặn cô lại không cho cô về phòng, có cố ý trêu chọc cô thì Giang Đào cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
 
Cơ thể đang căng thẳng của cô lúc này đã thả lỏng hơn, Giang Đào nghiêng đầu, cứ để mặc anh ôm mình như vậy còn cô thì ngước mắt lên xem phim.
 
Tóc trên đỉnh đầu cô cọ vào cằm Tào An.
 
Chênh lệch chiều cao giữa hai người là vấn đề tồn tại khách quan, nó sẽ gây ra một số chuyện bất tiện. Ví dụ như tình huống lúc này đây nếu như Giang Đào cao hơn một chút hoặc Tào An thấp đi một chút thì chắc hẳn khuôn mặt của hai người sẽ chạm vào nhau. Nếu như vậy, Tào An chỉ cần hơi nghiêng mặt là có thể hôn vào trán của cô hoặc hôn vào gò má cô.
 
Còn bây giờ anh chỉ có thể hôn lên đỉnh đầu cô, hôn lên mái tóc mềm mượt, óng ả của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây cũng là một vị trí hôn thân mật nhưng cũng đủ trong sáng và an toàn.
 
Giang Đào cảm nhận được điều này nên cô vẫn giữ được sự bình tĩnh vì nụ hôn này chưa đủ để khiến nhịp tim cô chạm đến sóng cao nhất của điện tâm đồ.
 
Thế nhưng nhiệt độ lồng ngực của người phía sau cô không ngừng cao hơn, bao gồm cả bàn tay lớn đang làm đệm lót cho chân cô. Thật ra vị trí bàn tay đó đặt vào cũng rất nhạy cảm nhưng cũng do anh không động chạm nhúc nhích gì thêm nên Giang Đào cũng không suy nghĩ quá nhiều.
 
Vào buổi tối giữa mùa hè nóng nực như giờ, kể cả làm bất cứ việc gì dù chỉ là việc nhỏ thôi thì cũng sẽ toát mồ hôi vì nóng.
 
Giang Đào không thể không phá tan lời nói dối sứt sẹo của anh dù lời nói đó cũng do anh cố ý phối hợp với cái cớ trước đây của cô: “Nóng quá, anh đi bật điều hòa không khí lên đi.”
 
Tào An: “Không phải em nói em muốn tiết kiệm điện à?”
 
Giang Đào: …
 
Muốn tiết kiệm thì cũng được thôi nhưng anh có thể không ôm chặt như thế có được không hả? Cái ôm trong vòng tay rộng lớn của người yêu quả thực khiến cô cảm thấy như có một cái thảm điện phía sau lưng mình vậy.
 
“Về phòng em đi.”
 
Tào An nghĩ ra một cách vừa có thể tiết kiệm điện lại vừa có thể khiến cả hai người họ mát mẻ. Sau khi tắt tivi, anh ôm Giang Đào lên đi về phía phòng ngủ chính.
 
Giang Đào vẫn chưa kịp tỉnh táo, lấy lại tinh thần sau những gì anh vừa mới nói.
 
Đi vào phòng cô để làm gì chứ? Chỉ đơn giản là bật điều hòa không khí cho mát hơn hay còn có ý đồ gì khác?
 
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn tầm khoảng mấy chục giây mà nhiệt độ cơ thể của Giang Đào đã nhanh chóng tăng cao hơn cả Tào An.
 

“Anh cứ để em tự đi.” Mãi đến tận lúc đi đến gần cửa phòng ngủ chính, Giang Đào mới tỉnh táo, tìm lại được giọng nói của bản thân để lên tiếng.
 
Tào An thả cô xuống.
 
Vì vừa rồi Giang Đào chỉ định đi đến phòng khách lấy nước nên lúc đi ra khỏi phòng ngủ cô cũng tiện tay đóng cửa lại để tránh cho hơi nóng từ bên ngoài truyền vào trong phòng. Nhưng cửa cũng không đóng hẳn lại mà vẫn để lại một khe hở khoảng mấy centimet.
 
Một luồng sáng từ trong phòng hắt ra ngoài qua khe cửa. Ánh sáng đó chiếu vào khuôn mặt đang cúi xuống của Giang Đào. Giờ phút này, khuôn mặt cô đỏ bừng cả lên.
 
Tào An dùng mặt trong ngón tay chạm vào mặt cô: “Năm rưỡi sáng ngày mai anh sẽ xuất phát lên đường. Bây giờ anh nói chuyện với em một lúc rồi đi ngủ, còn chuyện xem phim thì qua mấy ngày nữa xem tiếp cũng được.”
 
Bây giờ cũng đã sắp đến mười giờ rưỡi rồi!
 
Nghe lời anh nói, Giang Đào lại nghĩ đến chuyện đêm nay Tào An chỉ có thể ngủ nhiều nhất là khoảng bảy tiếng mà thôi, hơn nữa trong lời nói của anh cũng không hề lộ ra ý định anh muốn làm chuyện đó. Vì vậy, trong lòng cô cũng không còn cảm thấy rối bời, luống cuống nữa, giờ đây cõi lòng cô chỉ cảm thấy đau lòng vì anh phải đi đường bôn ba mệt nhọc.
 
Cô gật đầu, đẩy cửa phòng ra.
 
Tào An liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ phụ, nói: “Anh đi thay sang quần áo ngủ đã.”
 
Giang Đào: …
 
Ý của anh là đêm nay anh muốn ngủ ở phòng cô hay sao?
 
Chuyện đắp chăn rồi chỉ đơn thuần trò chuyện không thôi cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
 
Nhân lúc Tào An đang không có mặt ở đây, Giang Đào nhanh chóng cất chiếc quần đùi cô vừa mới thay ra, những thứ khác trong phòng cũng không phải thu dọn làm gì cả. Giang Đào chuyển gối đầu của mình sang bên trái giường lớn, chăn mền cũng được cô gấp gọn lại dành ra cho anh hơn nửa chiếc giường. Khi cô đã xong xuôi hết tất cả thì Giang Đào tắt đèn đi. Cho dù hai người chỉ đơn giản là ngủ chung trên một chiếc giường thì cũng nên tắt đèn đi để tránh việc khiến mọi người bị căng thẳng, không nhìn thấy gì thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 
Tào An thay đồ ngủ xong còn vào đi nhà vệ sinh để rửa mặt và rửa chân tay. Làm xong hết những việc này thì anh mới đi vào phòng ngủ chính.
 
Lúc anh đẩy cửa vào phòng, trong phòng tối đen như mực nhưng vì đèn ở phòng ngủ phụ vẫn đang bật nên anh cũng có thể nhìn ra cô đã vùi mình vào trong chăn. Hơn nữa, cô còn chừa lại hơn một nửa giường cho anh.
 
Thật ra ban đầu anh cũng không định sẽ ngủ ở phòng này nhưng nếu bạn gái cũng đã nhường chỗ cho anh rồi thì Tào An lại đi sang phòng ngủ phụ cầm gối và chăn mền sang đây.
 
Sau khi tắt hết đèn bên ngoài rồi lại đóng cửa phòng ngủ chính lại, Tào An đi đến bên mép giường.
 
Anh bỏ gối xuống, trải chăn mền rồi nằm xuống. Khoảng trống giữa hai người hoàn toàn có thể cho thêm một người nữa vào ngủ cùng.
 
Đợi đến khi anh hoàn toàn nằm xuống giường, nệm không nhúc nhích nữa thì Giang Đào mới nhỏ giọng hỏi anh: “Anh lái xe từ bên đó về đây phải mất bao lâu vậy?”
 
Chỗ anh đi công tác là thành phố giáp ranh nằm ở phía nam thành phố Đồng.
 
Tào An: “Thời gian cũng không khác gia đình dì út đi là mấy, cũng hai tiếng đồng hồ thôi.”
 
Giang Đào: “Ngày mai sau khi làm xong việc thì trước hết anh đừng trở về vội như thế này, buổi tối lái xe đi đường không an toàn đâu.”
 
Là một lính mới lái xe, đầu óc Giang Đào luôn cảm thấy buổi tối lái xe trên đường cao tốc sẽ rất nguy hiểm.
 
Tào An nhìn về phía cô nằm: “Nếu lúc đó em không ôm anh thì anh cũng không vội vàng mà quay về thế này đâu.”
 

Giang Đào không khỏi rụt cổ chui vào trong chăn.
 
Cũng không biết khi đó cô đang nghĩ gì nữa, lúc ấy cô chỉ cảm thấy anh đối xử với cô rất tốt. Vì không muốn cô phải vất vả, chen chúc trên xe buýt nên đã kiên nhẫn cùng cô tập lái xe trong khoảng thời gian dài như thế, dù phải đi công tác vào ngày hôm đó nhưng anh vẫn kiên nhẫn tiếp tục cùng cô đi thêm một lần nữa. Thật ra Giang Đào cũng không muốn phải xa anh nhưng câu nói không muốn này cô lại nói không nên lời. Trên đường đi, vì cô phải tập trung tinh thần để lái xe nên cũng không còn hơi sức đâu để nói chuyện cả, đến tận lúc thật sự sắp chia xa nhau thì cho dù xuất phát từ lòng muốn bù đắp hay đơn giản chỉ là do cô không nỡ chia xa nên cô đã xúc động ôm anh.
 
Lúc đó, cô chỉ muốn chứng minh cho anh biết rằng cô cũng thích anh, rất thích anh.
 
Nếu như cô đã trả giá vì một người nhiều như vậy thì chắc chắn cô cũng hi vọng sẽ được người đó đáp lại.
 
“Lúc anh nhắn tin cho em thì em mới tắm xong rồi sau đó lại đi ra ngoài lấy nước luôn nên không xem điện thoại.”
 
Sau khi im lặng một lúc, Giang Đào cảm thấy cần phải giải thích lý do tại sao lúc anh về nhà cô lại mặc đồ ngủ đứng ở phòng khách, hơn nữa cô còn to gan đi chân trần.
 
Tào An: “Anh cũng đoán được mà, nếu em mà biết anh quay về thì em không dám ăn mặc như vậy đâu.”
 
Giang Đào cậy mạnh nói: “Đây không phải chuyện liên quan đến việc dám hay không dám mà đây là chuyện liên quan đến phép lịch sự đấy.”
 
Tào An: “Em nói vậy nghĩa là bình thường anh mặc đồ ngủ không đủ lịch sự à?”
 
Giang Đào: “Hai chúng ta không giống nhau, đây là nhà anh nên tất nhiên anh muốn mặc thế nào mà chả được.”
 
Tào An: “Anh cũng không ngại nếu em ăn mặc tùy thích mà.”
 
Giang Đào không nói lại anh, cô chỉ biết quay lưng lại với anh: “Thôi, ngủ đi, sáng mai để em nấu bữa sáng cho, anh cứ ngủ thêm một lát đi.”
 
Tào An: “Tạm thời anh vẫn chưa thấy buồn ngủ.”
 
Giang Đào không nói chuyện tiếp lời anh.
 
Tào An nhìn vào bóng lưng lờ mờ của cô trong bóng tối: “Sau này chúng ta đều ngủ chung như thế này sao?”
 
Giang Đào lập tức nói: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, tối nay là tình huống đặc biệt, sau này thì cứ phòng ai người nấy ngủ.”
 
Tay phải Tào An chìa ra chỗ khoảng trống giữa hai người họ: “Em đưa tay cho anh.”
 
Giang Đào: “Để làm gì?”
 
Tào An: “Nắm tay năm phút, nắm xong thì đi ngủ.”
 
Giang Đào nghĩ đến chuyện anh phải lái xe hai tiếng đồng hồ trên đường cao tốc nên cô đổi tư thế sang nằm ngửa, lại chìa tay trái ra khỏi chăn.
 
Tào An căn cứ vào tiếng động, sờ soạng về phía cô, anh nhanh chóng nắm được tay cô.
 
Chênh lệch chiều cao dẫn đến việc bàn tay cô được tay anh nắm cũng chỉ là một bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh. Lòng bàn tay mềm mại, năm ngón tay thon dài.
 
Giang Đào cảm thấy tay mình đã biến thành trò chơi, hết bị anh sờ rồi lại véo. Cuối cùng anh cũng đàng hoàng hơn một chút, ngón cái trên bàn tay anh xoa vòng tròn trong lòng bàn tay cô.

 
Giang Đào buồn bực lên tiếng ngăn anh lại: “Ngứa.”
 
Tào An không động đậy gì.
 
Giữa hai người không có ai nhẩm tính thời gian, có thể đã năm phút trôi qua hoặc cũng có thể là mười phút, rốt cuộc Tào An mới buông tay cô ra: “Ngủ đi.”
 
.
 
Khi Giang Đào mở mắt ra, bầu trời bên ngoài khe hở rèm cửa vẫn tối đen, sau lưng vang lên tiếng hít thở đều đặn của Tào An.
 
Cô cố gắng cử động nhẹ nhất có thể cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, chui vào trong chăn mở điện thoại lên, màn hình vừa sáng lên cũng giúp cô biết bây giờ là bốn giờ bốn mươi lăm phút.
 
Là thời điểm rất thích hợp.
 
Nằm thêm một phút nữa, Giang Đào mới nhổm người lên rồi cài lại móc áo ngực một cách khó khăn.
 
Tình huống xảy ra vào tối hôm qua là tình huống đặc biệt, lúc cô sắp ngủ mới lén cởi móc áo ngủ ra nhưng cô cũng không cởi hẳn ra, kể cả quần thì cô cũng mặc suốt cả đêm.
 
Giờ mà đi đến phòng để quần áo thì có thể sẽ gây ra tiếng động ảnh hướng đến Tào An nên Giang Đào không thay sang bộ quần áo khác mà cô chỉ rón ra rón rén đi ra ngoài luôn.
 
Cô đánh răng rửa mặt ở nhà vệ sinh bên ngoài, sau đó lại dùng lược của Tào An để chải đầu, vệ sinh cá nhân xong hết thì cô đi vào phòng bếp.
 
Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh Tào An mang về từ chỗ ông cụ, Giang Đào lấy nửa túi còn lại ra, còn khoảng mười cái sủi cảo, vừa đun vừa đánh trứng gà rồi lại làm hai cái bánh trứng.
 
Tào An cài  báo thức vào lúc năm giờ, đồng hồ báo thức vừa kêu là anh tỉnh ngay lập tức. Anh tắt đồng hồ báo thức đi rồi nhìn sang bên cạnh mới phát hiện bạn gái đã ngủ dậy rồi.
 
Tào An ra khỏi phòng, lúc đứng ngoài cửa nhà vệ sinh thì anh trông thấy gò má của cô. Giang Đào đang cầm cái nồi đứng trong phòng bếp.
 
Ngoài cửa sổ chỉ vừa mới có vài tia sáng le lói, bầu không khí lúc sáng sớm rất yên tĩnh. Phòng khách rộng rãi mọi khi luôn có vẻ vắng vẻ lạnh lẽo nhưng giờ đây cũng vì có bóng người bận rộn trong phòng bếp mà có thêm hương vị cuộc sống, cũng trở nên sống động hơn.
 
Tào An lại nhớ đến chuyện tối hôm qua.
 
Khi anh tắm rửa xong ở khách sạn, khi anh giải quyết xong tài liệu công việc trong tay mình, khi anh gập máy tính xách tay lại rồi đứng lên, quay người lại. Ngay lập tức, trước mắt anh là màn đêm đen ở một thành phố xa lạ bên ngoài cánh cửa sổ làm bằng thủy tinh, anh nhìn thấy cái bóng lẻ loi cô độc của chính bản thân anh trong cửa kính. Rõ ràng khung cảnh này vẫn giống như trước đây nhưng anh lại không còn quen với nó nữa.
 
Cho nên anh cầm chìa khóa xe lên, lái xe vượt qua khoảng cách hơn một trăm cây số để quay về.
 
Đến lúc Tào An rửa mặt rồi thay quần áo xong xuôi, Giang Đào cũng mang một đĩa bánh trứng, một đĩa sủi cảo, một bát nước chấm ra bày lên bàn ăn.
 
Cuối cùng cô bê một đĩa nho ra, nói với anh: “Dậy sớm quá có thể anh không có khẩu vị để ăn, anh ăn một chút nho trước đi.”
 
Trên bàn ăn chỉ có đồ dùng ăn cơm của một người, Tào An: “Em không ăn cùng à?”
 
Giang Đào: “Em còn định ngủ thêm một chút nữa, lúc nào em dậy thì em lại ăn.”
 
Tào An: “Vậy em ăn nho đi.”
 
Giang Đào hiểu ý của anh, anh đang muốn cô ở cạnh anh.
 
Hai người ngồi xuống đối mặt với nhau, Tào An xem đồng hồ rồi cúi đầu, bắt đầu ăn bữa sáng.
 
Giang Đào đặt khay trái cây đến trước mặt mình, ung dung thoải mái bóc vỏ nho, vỏ để sang một bên, thịt quả để sang một bên khác.
 
Quả nho rất to, nước trong quả cũng nhiều khiến khi bóc vỏ ngón tay Giang Đào ướt hết.
 

Tào An nhìn mấy lần: “Bình thường em đều ăn nho như thế sao?”
 
Mặt Giang Đào nóng bừng cả lên, chỉ có quả nho nào vỏ rất dày thì cô mới bóc chứ còn không thì cô đều rửa xong là ăn luôn. Bây giờ cô bóc vỏ còn không phải do không có chuyện gì để làm sao, chẳng lẽ cô phải nhìn chằm chằm xem Tào An ăn cái gì à?
 
“Em bóc cho anh ăn đấy.” Cô đẩy cái đĩa đựng thịt quả sang chỗ anh.
 
Tào An lấy đũa gắp những quả nho đã bóc vỏ xong lên ăn, chỉ bằng vài động tác anh đã gắp hết.
 
Giang Đào đã rửa một chùm nho có tổng cộng khoảng hai mươi quả, nho cô đã bóc vỏ xong hết còn Tào An cũng ăn hết sạch bữa sáng.
 
Giang Đào thu dọn bát đũa, Tào An vào nhà vệ sinh để súc miệng.
 
Lúc này chỉ còn năm phút nữa là đến giờ anh dự định xuất phát.
 
Hai người một người thì đứng bên cạnh bàn ăn nhìn cô, một người thì vừa đi ra từ phòng bếp, hai người họ ngơ ngác nhìn nhau hai giây, sau đó Giang Đào cụp mắt nói: “Anh tự đi xuống dưới hay là để em tiễn anh xuống nhà để xe?”
 
Trên người cô vẫn đang mặc áo ngủ nên Tào An nói: “Em tiễn anh tới cửa đi.”
 
Cái gọi là cửa cũng chỉ cách chỗ bàn ăn có chục bước chân mà thôi.
 
Giang Đào im lặng đi theo sau lưng anh.
 
Đến chỗ cửa ra vào, Tào An vừa thay giày, vừa nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô bạn gái của mình, khung cảnh này giống y như lúc anh đi vào nhà hồi tối hôm qua.
 
Nếu như anh chỉ đi làm bình thường mà anh nhìn cô với ánh mắt như vậy thì chắc chắn Giang Đào sẽ chạy về phòng ngủ ngay lập tức rồi.
 
Cô đi vòng ra phía sau lưng Tào An.
 
Tào An đi giày xong rồi quay người lại nhìn cô, cơ thể vạm vỡ, cao ráo của anh chặn cô lại giữa anh và cánh cửa.
 
“Ôm thêm một cái nữa nhé.”
 
Thời gian có hạn nên Tào An thẳng thừng nói ra đòi hỏi của mình.
 
Giang Đào mím môi lại, giang rộng hai cánh tay ra ôm anh.
 
Tư thế này giống hệt tư thế cô đã làm vào sáng sớm ngày hôm qua, chỉ có điều lúc này mặt cô đang nóng bừng hết cả lên.
 
Tào An tiến lên trước một bước rồi lại bước thêm bước nữa nên cơ thể anh cũng áp sát vào cô khiến Giang Đào bị ép lùi ra đằng sau. Thế nhưng bởi vì bị anh chặn ngay chỗ cánh cửa nên cô không thể lùi thêm được nữa.
 
Tay trái Tào An ôm lấy bờ vai cô còn tay phải của anh thì sờ vào gương mặt đang ửng hồng của Giang Đào. Ngón tay anh rất dài, lòng bàn tay che kín mặt cô, ngón út, ngón áp út đều chạm đến cổ cô.
 
Giang Đào căng thẳng nhắm chặt mắt lại.
 
Cô có thể cảm nhận được Tào An đang cúi đầu xuống thế nhưng cuối cùng môi anh lại chỉ hôn lên đỉnh đầu cô.
 
“Em lùn quá, anh không hôn được.”
 
Vừa nói chuyện, mặt trong ngón cái của anh lướt qua môi cô.
 
Giang Đào: …
 
Và rồi anh kết thúc nụ hôn như vậy, chỉ xoa đầu cô rồi mở cửa đi ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận