Tào An đi công tác tổng cộng là năm ngày, anh bắt đầu đi từ thứ hai, đến thứ sáu thì kết thúc. Có điều tối thứ sáu anh phải tham gia một bữa tiệc, nếu ăn xong mà lái xe về thành phố Đồng thì cũng phải vào khoảng tầm mười giờ anh mới về đến nhà.
Hơn năm giờ, lúc chập tối thì Giang Đào mới tan làm, cô lái về khu chung cư Hoà Bình trước.
Việc sửa chữa bên này hoàn toàn phù hợp với tiến độ kế hoạch mà Tào An đã lập ra, việc lắp đặt tất cả các loại tủ kệ được đặt làm riêng đã được hoàn thành vào ngày mồng hai tháng tám hôm nay. Kế tiếp những thứ như đồ điện gia dụng, sofa, rèm treo cửa sổ cũng sẽ được đưa đến trước nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào từ từ dừng xe lại, cô vừa bước xuống xe thì ông cụ Lý đã thò cái đầu ra từ chỗ cửa chung cư. Ông ấy nhìn cô cười: “Tiểu Đào à, bác chỉ nghe có tiếng xe là đoán ra được cháu ngay. Ban ngày mấy người thợ thi công đã lắp đặt xong tủ cả rồi, bác nghĩ chắc chắn cháu sẽ qua đây thôi.”
Giang Đào: “Trùng hợp thế ạ? Bác cũng tới đây xem nhà sao ạ?”
Bà cụ Lý đã đưa đứa cháu trai sang chỗ con trai và con dâu ở rồi, ông cụ Lý thì thuê một phòng đơn ở chỗ người quen của khu chung cư này để có thể đến đây mỗi ngày để giám sát việc làm của mấy người thợ thi công, tận mắt trông coi mấy thứ vật liệu, đề phòng mấy người này lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt ở chỗ nào đó.
Tiền tiết kiệm của người bình thường ở cái huyện nhỏ này đều được tích góp từng chút một mà có, phải hai ba chục năm mới có thể sửa sang nhà ở, tất nhiên là ai cũng hy vọng số tiền mình bỏ ra xứng đáng.
Giang Đào có thể hiểu được. Nếu không phải mấy người thợ sửa nhà của nhà mình được Tào An tìm đến thì có lẽ cô cũng sẽ không yên tâm như vậy.
Ông cụ Lý muốn vào nhà Giang Đào để xem tủ kệ nhà cô được lắp đặt như thế nào.
Cửa mới của nhà Giang Đào được lắp ổ khoá vân tay, Giang Đào mở cửa, cô lấy ra hai chiếc dép đi trong nhà từ trong chiếc tủ được đặt ở trước lối vào, sau đó cả cô và ông cụ Lý cùng nhau mang vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo ý của Giang Đào, trước khi rời đi thì nhóm thợ thi công đã mở cửa sổ ra cho không khí lưu thông cho nên hai người họ không hề ngửi thấy mùi gì trong nhà.
Cửa tủ ở mấy chỗ tủ đựng chén bát, ngăn kéo cũng đều được mở ra hết. Ông cụ Lý hết nhìn đến sờ rồi lại gõ lên mấy kệ tủ, đôi lúc ông ấy sẽ gật đầu: “Không còn gì để nói… đúng là vật liệu gỗ toàn loại tốt cả.”
Giang Đào: “Có Tào An kiểm định giúp rồi, bác cứ yên tâm.”
Ông cụ Lý cười, ông ấy bày ra dáng vẻ khôn khéo của người đã từng trải đời: “Thế cũng chưa chắc nhé. Có mấy người đàn ông xảo quyệt lắm đấy, miệng thì khen hay như hát, chỉ ước rằng có thể moi cả tim mình ra cho bạn gái nhưng thật ra cũng chỉ tùy tiện lấy hàng rẻ tiền để lừa gạt bạn gái cả thôi. Số tiền mà họ muốn kiếm thì lại chẳng thiếu một đồng nào, chỉ có người đã quyết định kết hôn rồi mới có thể dốc hết lòng đối đãi với vợ mình thôi. Có điều chắc chắn Tiểu Tào không phải là kiểu đàn ông này, nhìn cách cậu ấy nói chuyện và làm việc đều rất đáng tin cậy. Tiểu Đào à, cháu có phúc lắm đó.”
Giang Đào nghe những lời này với vẻ khách sáo. Cô không nhìn kỹ càng và tỉ mỉ như ông cụ Lý mà đi ngược một vòng trở lại phòng khách và ngồi đợi.
Ông cụ Lý cũng ngại chuyện mình cứ đi tới đi lui ở chỗ phòng ngủ của nhà Giang Đào trong thời gian quá lâu. Ông ấy vừa ra ngoài thì ngay lập tức chào Giang Đào rồi ông ấy chắp tay ra sau lưng rời đi ngay.
Giang Đào đóng cửa lại, tạm thời thì cô sẽ đóng cửa tủ và ngăn kéo lại. Giang Đào chụp rất nhiều ảnh gửi cho cả nhà dì út xem, bà ngoại cô cũng có ở trong nhóm gia đình nữa, sau khi cô gửi vào nhóm thì nhận được một tá lời khen ngợi của mọi người trong nhà.
Gần đây trời toàn nắng cho nên Giang Đào tiếp tục để cửa sổ mở cho thoáng mùi, sau đó cô lái xe về Gia Viên Phỉ Thúy.
Lúc này đã là sáu giờ ba mươi.
Giang Đào đi tắm trước, sau đó cô lại nấu một bát mì đơn giản. Giang Đào ăn xong thì khoảng tầm bảy giờ rưỡi, cô nhận được tin nhắn của Tào An: Anh vừa về khách sạn một chuyến, bây giờ chuẩn bị đi tiếp nữa.
Giang Đào: Anh không uống rượu đấy chứ?
Tào An: Anh không uống rượu, ai cũng biết anh còn phải lái xe nữa.
Giang Đào: Được rồi, thế thì anh lái xe chậm một chút nhé.
Tào An: Được, anh về rồi chúng ta gặp nhau sau.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Giang Đào bỏ điện thoại xuống rồi nằm ngẩn người ra trên chiếc ghế sofa.
Trước khi Tào An đi, hai người họ suýt chút nữa đã hôn nhau, chắc tối nay anh trở về thì cô với anh lại sẽ tiếp tục hôn nhau nhỉ?
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Giang Đào đã cảm thấy căng thẳng rồi.
Giang Đào vào phòng vệ sinh đánh răng trước, cô đánh răng kỹ càng đến mức hơn hai mươi mấy năm cộng lại cũng không nghiêm túc bằng lần này.
Mặc dù Giang Đào và Tào An quen nhau là nhờ vào việc xem mắt nhưng Tào An là mối tình đầu của cô, điều này không có gì để bàn cãi.
Giang Đào muốn có được trải nghiệm gần gũi tuyệt vời từ Tào An, cô cũng hy vọng bản thân mình có thể cho Tào An một cảm nhận đẹp đẽ tương tự.
Giang Đào đánh răng một cách vô cùng sạch sẽ, cô cũng rửa lại mặt thêm một lần nữa, mái tóc mềm mại xoã tung của cô cũng toả ra mùi dầu gội tươi mát. Cuối cùng chỉ còn mỗi vấn đề ăn mặc.
Mặc áo ngủ sao? Hình như mặc áo ngủ thì tùy ý quá, đặc biệt là Tào An đã từng lợi dụng việc cô mặc váy ngủ mà làm chuyện xấu một lần rồi.
Mặc quần dài và áo tay ngắn cô hay mặc ra ngoài sao? Trời tối rồi, mặc vậy thì lại cảm thấy xa cách quá.
Ảnh hưởng mà đoạn video kia mang đến cho Giang Đào đã hoàn toàn biến mất nhưng Giang Đào không chắc Tào An có thật sự đã hoàn toàn không thèm để ý đến nó nữa hay không.
Cho dù Tào An trông không hề dính dáng đến từ "yếu ớt" chút nào thì cô cũng vẫn không muốn để bạn trai có một tí ti hiểu lầm nào về chuyện cô lại bắt đầu chối từ gương mặt dữ tợn của anh.
Giang Đào đứng ở trước tủ quần áo. Cô chọn áo quần rất lâu, cuối cùng cô lại lấy ra một chiếc áo tay ngắn màu trắng và một chiếc váy yếm vải denim dài tới trên đầu gối một chút.
Giang Đào cảm thấy phối áo quần kiểu vậy vừa có thể mặc trong nhà lại có thể mặc ra bên ngoài, nhìn từ góc độ nào thì cũng sẽ không cảm thấy không phải cô giống như đang cố ý quá.
Nhìn tổng thể thì bộ trang phục này thuộc phong cách trẻ trung đáng yêu nhưng nó vẫn để lộ chân, không đến mức khiến Tào An cảm thấy cô đang gọi mời hay đề phòng anh.
Giang Đào thay áo quần xong thì lại buộc mái tóc đang xõa tung ra thành một búi tóc tròn tròn.
Giang Đào tự cảm thấy mọi thứ mình chuẩn bị đều rất hoàn hảo, cho nên, lúc này cô đang nằm cuộn mình xem phim trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Bây giờ là tám giờ rưỡi, đợi đến lúc Tào An về là phim vẫn còn đang chiếu, điều này càng chứng tỏ rằng cô chỉ đang tự mình tìm kiếm trò tiêu khiển chứ không phải là cô đang cố ý chờ anh!
Giang Đào ôm chiếc gối vào trong lòng, cô vừa cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ sâu xa ở trong lòng mình vừa cảm thấy thoải mái.
Thứ gì cần chuẩn bị là Giang Đào đều đã chuẩn bị xong cả rồi, cô chỉ cần chờ đợi anh về nữa là được.
Vào lúc chín giờ rưỡi, cái người đang chuyên tâm xem phim là Giang Đào nhận được cuộc gọi đến của bạn trai.
Tào An: “Anh đã về rồi. Anh đang tới siêu thị mua một vài thứ, em có muốn anh mang gì về cho em không?”
Ngay lúc đó, Giang Đào cũng không biết mình đang cần mua gì cả.
Tào An: “Thế thì anh cứ mua bừa đi vậy.”
Cuộc trò chuyện rất ngắn. Giọng nói của Tào An không nghe ra được có điều gì thất thường, như thể là anh chỉ vừa tan làm bình thường thôi chứ không phải là anh đã đi công tác mấy ngày trời.
Giang Đào nhìn phần đùi lộ ra từ dáng ngồi của mình thì bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Có phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Mấy suy nghĩ sâu xa đó chẳng cần thiết tí nào.
Bởi vì có cuộc điện thoại này nên Giang Đào xem phim không còn tập trung được nữa. Có lúc thì cô lại suy nghĩ miên man, có lúc thì lại cảm thấy căng thẳng và bồn chồn không yên, thậm chí cô còn phải đến phòng vệ sinh một chuyến nữa!
Hồi thi đại học Giang Đào còn chưa căng thẳng như thế này.
Trong quá trình chờ đợi, thời gian dần dần trôi qua từng chút một. Hai mươi phút sau, Tào An lại gửi tin nhắn đến: Anh vào tới gara rồi, anh sẽ lên ngay đây.
Giang Đào: …
Anh lên thì cứ lên đi là được rồi, cái kiểu thông báo trước này tra tấn người khác lắm đó có biết không hả?
Trong lòng Giang Đào lại hiểu rõ ràng, đây chính là biểu hiện của phép lịch sự, tránh cho việc anh đột nhiên bước vào nhà lại dọa cho cô giật mình hoặc là bắt gặp cảnh tượng không phù hợp nào đấy.
Giang Đào chạy tới trước cái tủ để đồ ăn vặt, cô vừa định lấy một túi hạt dưa ra nhưng rồi nhớ lại mình vừa đánh răng lâu như thế nên chỉ đành cất lại túi hạt dưa về lại chỗ cũ.
Giang Đào lại ngồi lên sofa thêm một lần nữa, bây giờ cô chẳng thèm đếm xỉa gì nữa. Cô đổi thành dáng ngồi xếp bằng, ôm gối để trên đùi rồi làm ra dáng vẻ xem phim một cách vô cùng nghiêm túc.
Hai phút sau, Tào An đẩy cửa vào.
Lối vào sảnh ở đối diện ngay phòng khách. Tào An thấy bạn gái mình đang ngồi xếp bằng trên sô pha với tư thế rất thoải mái và dễ chịu. Chiếc váy yếm màu lam nhạt mà Giang Đào đang mặc trên người khiến anh bỗng dưng nghĩ tới cô em họ đang học cấp ba của mình, cũng chính là cô con gái của y tá trưởng của Giang Đào.
Tào An hơi nắm chặt chiếc túi mua hàng trong tay mình.
Giang Đào thì nhìn thấy anh một tay đang xách theo một chiếc túi mua hàng của siêu thị, một tay còn lại thì xách hành lý ở lối vào, sau đó anh đóng cửa lại.
Khi anh nhìn qua chỗ cô, vẻ mặt của anh không hề khác gì so với ngày thường, đôi mắt hẹp dài của anh, trong khoảnh khắc cô chạm mắt vào mắt anh vẫn khiến cho cô phải tránh đi theo bản năng.
Điều này không hề liên quan đến chuyện cô có sợ anh hay không mà là vì cô căng thẳng. Cô luôn cảm thấy anh có thể nhìn ra được mọi suy nghĩ sâu xa trong lòng cô.
“Anh giải quyết xong vụ cây cầu lớn bên kia rồi hả?” Giang Đào bấm nút tạm dừng phim, cô nghiêng đầu nói chuyện với anh.
Tào An thay giày xong thì tạm thời cũng không động đến hành lý nữa. Anh đặt túi mua hàng lên trên bàn cơm, sau đó anh đi tới chỗ cô, nhìn màn hình nói: “Tạm thời giải quyết xong rồi, nếu sau này mà còn vấn đề gì nữa thì chắc là anh sẽ qua đó tiếp. Phim này là phim gì thế?”
Giang Đào: “[Nhật ký chim cánh cụt hoàng đế], phim tài liệu đấy.”
Tào An lại liếc nhìn chiếc váy yếm mà Giang Đào đang mặc trên người một cái, anh ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách ngồi giữa hai người vào lúc này có thể nhét một chiếc gối vào.
Giang Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, cô giơ điều khiển từ xa lên, hỏi anh bằng giọng điệu vô cùng thoải mái: “Anh có muốn xem chung không?”
Tào An: “Bộ phim này còn lâu không?”
Giang Đào nhìn thanh thời lượng của bộ phim: “Còn chín phút nữa.”
Tào An: “Thế thì cùng xem đi.”
Bộ phim tiếp tục được phát. Suốt cả tập phim chỉ có thế giới yên tĩnh của cảnh trời xanh, nước biển, lớp băng và chim cánh cụt. Cảnh phim vô cùng dễ chịu, giúp thanh lọc tâm hồn của con người như thể nó có thể khiến con người quên đi mất hết thảy mọi sự phiền muộn cùng với những tình cảm và dục vọng không mấy thuần khiết của cõi đời.
Sự thật là Giang Đào nhìn chim cánh cụt nhưng trong khoé mắt cô vào lúc này thì tất cả đều là người bạn trai đang ngồi ở bên cạnh mình. Cô muốn nhìn trộm xem anh đang nhìn chỗ vào nào, muốn biết anh có thật sự đã cho qua chuyện anh lên báo hay không.
Tào An dựa vào sô pha, mặt của anh đang phía sau, cách xa gương mặt của Giang Đào dẫn đến việc Giang Đào muốn nhìn anh qua khóe mắt thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, không được rõ ràng cho lắm.
Trong khi hai người đang rơi vào sự im lặng cực độ thì bộ phim đã kết thúc, không còn thấy con chim cánh cụt nào nữa.
Góc bên phải phía trên màn hình tivi hiển thị thời gian là 22:14 phút.
Tào An nghiêng đầu nhìn cô: “Em còn xem phim nữa không?”
Giang Đào: “Anh muốn xem không?”
Tào An: “Tối nay thì thôi vậy, anh vừa về nên thấy hơi mệt.”
Giang Đào tắt tivi ngay lập tức.
Bởi vì Tào An đang dựa vào sô pha mà vẫn không hề nhúc nhích gì nên Giang Đào đứng lên rồi tiện tay kéo chiếc váy yếm trên người mình xuống.
Ánh mắt của Tào An âm thầm lướt qua bóng lưng của Giang Đào.
Vốn dĩ gương mặt của cô trông đã nhỏ tuổi hơn so với tuổi thật rồi, thế mà cô còn mặc kiểu váy yếm này nữa…
Tào An nhìn về phía cửa sổ sát đất, cửa sổ sát đất vào ban đêm cũng phản chiếu lại toàn bộ cảnh tượng của căn phòng khách.
Giang Đào cảm thấy trạng thái của Tào An lúc này có gì đó không đúng lắm, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không sao chứ?” Là do anh đang thấy mệt vì đã lái xe trên đường cao tốc hay là có vấn đề về tâm lý đây?
Tào An lắc đầu, anh ngồi thẳng người và hơi ngửa đầu ra sau nhìn cô: “Em mua kiểu váy này từ lúc nào đấy?”
Chiếc váy mặc trên người cô đã bị bạn trai chú ý. Mặt của Giang Đào nóng lên, cô cúi đầu nhìn xuống đất rồi nói: “Em mua vào mùa hè năm ngoái, Phương Nhụy nói em mặc kiểu váy này trông rất xinh.”
Tào An: “Xinh thì đúng là xinh thật, chỉ là trông càng ngày càng giống học sinh hơn rồi.”
Giang Đào cắn môi: “Cũng không ai quy định chỉ có học sinh mới có thể mặc như vậy mà.”
Cô mới hai mươi tư tuổi, chẳng lẽ đã qua cái tuổi được mặc váy yếm rồi sao?
Tào An: “Vụ tin tức thời sự có mang lại phiền phức gì cho em không?”
Giang Đào: …
Có phải là đề tài này đã được chuyển quá nhanh rồi không?
Giang Đào nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Tào An, cô lập tức nói: “Không có phiền phức gì hết, mấy bạn đồng nghiệp của em đều khen anh tốt bụng đó, sau đó ai cũng tò mò hỏi rằng anh có nhận được tiền thưởng không.”
Giang Đào cố gắng khiến bầu không khí trở nên vui vẻ hơn.
Quả nhiên là Tào An đã bật cười, anh tiếp tục nhìn cô rồi hỏi: “Em không để bụng thật sao? Có thể sau này sẽ xảy ra chuyện tương tự như thế này đó.”
Giang Đào hiểu ý của Tào An. Chẳng phải chỉ là bị người khác dùng ánh mắt kì lạ đánh giá rồi lại bị người khác suy đoán lung tung quan hệ giữa hai người thôi sao?
Giang Đào đã yêu đương với Tào An lâu đến vậy rồi, cô cũng đã từng nhận được những ánh mắt soi mói và những lời không hay từ người khác cả rồi. Chẳng có gì ghê gớm cả, cô cũng đâu quen biết những người đó đâu kia chứ.
Giang Đào nhìn đầu gối anh, cô nói với vẻ giận dỗi: “Sao em lại phải để bụng chứ? Chẳng lẽ anh cứu người còn cứu lầm được hay sao? Chỉ cần anh có thể bảo đảm sự an toàn của mình, đừng ỷ mạnh là được.”
Tào An im lặng. Một lúc sau, anh đứng lên, khuôn mặt anh bỗng chốc đã vượt qua phạm vi mà Giang Đào có thể nhìn thẳng vào mặt anh.
“Cứ để hành lý đó trước đi đã. Anh đi tắm đây, em lấy đồ trong túi hàng ra xếp lại đi.”
Không hề có sự giao lưu sến sẩm nào. Tào An chỉ sờ đầu Giang Đào rồi đi về phía phòng ngủ bên kia.
Giang Đào cảm thấy như vậy cũng khá tốt, nói nhiều quá đâm ra bản thân cô cũng tự cảm thấy buồn nôn.
Giang Đào đi tới bàn ăn, đó là một cái túi mua hàng có kích cỡ lớn nhất. Sau khi cô mở ra, cô vừa nhìn một cái liền thấy tất cả mọi thứ bên trong đều là đồ ăn vặt. Cũng có muối ăn, mấy vật dụng hàng ngày như khăn giấy.
Giang Đào lấy từng thứ ra khỏi túi, có thứ thì cô bỏ vào phòng bếp, có thứ thì để vào ngăn tủ ở bên ngoài.
Giang Đào mới lấy ra được một ít ở bên ngoài thì Tào An đã bước ra từ phòng ngủ phụ. Trong tay anh đang cầm một bộ quần áo thay cho bộ đồ đã giặt, anh vừa đi vừa nhìn về phía cô.
Giang Đào cúi đầu.
Đợi Tào An vào phòng vệ sinh rồi thì cô lại trở lại vẻ tự do trước đó của mình.
Trong tiếng nước xối xả phát ra từ bên trong, cuối cùng thì Giang Đào cũng đã làm xong việc. Cô lấy ra một túi thạch trái cây, bên dưới túi mua hàng còn thừa hai hộp giấy nhỏ có bọc màu vàng đen lớn bằng bàn tay. Hộp giấy nhỏ kia có hình chữ nhật, giống hộp đựng bài poker mà cũng giống hộp đựng thuốc lá.
Giang Đào bỏ thạch trái cây lên bàn cơm trước. Cô tò mò lấy ra một hộp, bất kể nó là cái gì thì trông có vẻ được đóng gói rất cao cấp.
Giang Đào cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp đang được đóng kín.
Dường như tất cả sắp chữ trên đó đều là màu đen, ba số “0” lớn màu đen được in ở giữa, cũng có thể đó là chữ cái “o”.
Dưới ba vòng tròn kia là một dòng chữ ghi chú nhỏ “6 miếng”, bên trên là một chữ đơn tiếng Anh.
Giang Đào nhìn chằm chằm chữ tiếng Anh kia.
Cũng giống với kiểu người chưa từng lái xe Rolls-Royce cũng biết có loại siêu xe này, Giang Đào nhìn cái từ kia rồi dịch từ chữ tiếng Anh kia sang tiếng Trung mà cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Mặt Giang Đào nóng bừng lên, ngay cả tay của cô cũng nóng. Vào giờ phút này, cô mới thật sự hiểu được tại sao đã tối rồi mà Tào An lại muốn chạy tới siêu thị mua một đống đồ không cần dùng gấp như vậy.
Chính nhân quân tử cái gì chứ, đúng là cực kì xấu xa mà.