Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ

Đêm nay Giang Đào tan ca vào lúc tám giờ tối.
 
Trước khi tan ca, cô gặp phải người nhà của một bệnh nhân có thái độ không tốt lắm, chỉ bởi vì Giang Đào đang chăm sóc cho người bệnh ở phòng bệnh bên cạnh nên nghe thấy tiếng gọi muộn một phút thôi mà người nhà bệnh nhân đã xổ ra một tràng toàn những lời khó nghe.
 
“Gọi lâu như thế rồi mà giờ cô mới đến, vợ tôi xảy ra chuyện gì thì cô có chịu trách nhiệm được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cứ giận dữ trợn mắt với Giang Đào suốt từ lúc Giang Đào mới bước vào.
 
Lúc Giang Đào còn thực tập ở Bắc Kinh, lần đầu tiên gặp phải tình huống này trong lòng cô sẽ rất sợ, cô dùng toàn bộ sự dũng cảm để giữ bình tĩnh. Khi bận rộn giải quyết công việc xong và rời đi thì nước mắt cô sẽ lặng lẽ chảy ra, càng nhiều hơn là sự xấu hổ và chật vật khi bị những người bệnh khác nhìn vào.
 
Bây giờ cô không còn như vậy nữa, bởi vì cô biết tình trạng người bệnh này hậu phẫu thuật ổn định, không có khả năng xảy ra vấn đề gì lớn chỉ vì cô muộn mất một phút.
 
Cô vừa kiểm tra miệng vết thương vừa bình tĩnh, giải thích đơn giản với người đàn ông đang tức giận kia. Sau đó, cô mặc kệ người đàn ông kia đang nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm người bệnh có phải miệng vết thương bị ngứa, có biểu hiện của viêm nhiễm không.
 
Bệnh nhân nữ gặp phải tình trạng đột nhiên cảm thấy ngứa không chịu nổi, muốn bất chấp tất cả gãi miệng vết thương thế nên chồng bà ấy mới sốt ruột như vậy.
 
Có điều dưỡng đến, nghe giọng điệu với vẻ mặt của cô thấy có vẻ cơn ngứa này của bà ấy không có gì to tát, cảm xúc của bệnh nhân nữ dần ổn định lại. Bà ấy nhìn Giang Đào xử lý miệng vết thương cho mình.
 
Khi Giang Đào chuẩn bị rời đi, bệnh nhân nữ kia liếc mắt nhìn chồng mình, xin lỗi Giang Đào vì thái độ trước đấy của ông ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào cười cười: “Không sao đâu, chú ấy chỉ quan tâm cô thôi, bọn cháu hiểu mà.”
 
Giang Đào dặn dò thêm một số chuyện cần chú ý rồi mang theo rác y tế rời đi.
 
Bệnh nhân nữ nhỏ giọng mắng chồng mình: “Sau này không được như vậy nữa, người ta làm điều dưỡng đã chẳng dễ dàng gì rồi, một mình chịu trách nhiệm mấy người bệnh.”
 
Người đàn ông: “Ai bảo cô ta muốn làm điều dưỡng chứ? Cầm tiền lương thì phải chịu mấy chuyện này thôi, ngành nào mà chả phải chịu khổ, dựa vào cái gì mà không được nói điều dưỡng?”
 
Bệnh nhân nữ lắc đầu ngán ngẩm, lười chẳng muốn để ý đến ông ấy nữa.
 
Giang Đào vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì ngay lập tức nhanh chóng quên hết mấy chuyện nhỏ nhặt này, sau khi bàn giao với đồng nghiệp cùng trực ca đêm xong, Giang Đào bước nhanh đến phòng thay quần áo.
 
“Tiểu Đào, sao gần đây em không trang điểm thế?”
 
Đồng nghiệp Lý Văn Tĩnh cũng ở đây, thấy Giang Đào thay quần áo xong chỉ chải đầu qua loa đã xách túi rời đi, cô ấy tò mò hỏi: “Chị nhớ lúc em mới quen bạn trai, ngày nào trước khi xuống tầng em cũng phải trang điểm đôi chút trước mà.”
 
Giang Đào giải thích: “Đã quen nhau lâu thế rồi, đâu cần phải phiền phức vậy nữa đâu.”
 
Rất lâu trước ngày cô dọn qua sống chung với Tào An, Giang Đào đã từ bỏ việc lúc nào cũng trang điểm trước mặt anh, chỉ có khi hai người ra ngoài đi hẹn hò thì cô mới trang điểm đơn giản.
 
Lý Văn Tĩnh: “Em giống một người bạn của chị, lúc mới quen thì chỉ hận không thể trang điểm suốt một tiếng đồng hồ, sau này cô ấy còn dám không gội đầu mặc quần áo ngủ xuống gặp người đàn ông của mình cơ.”
 
Giang Đào cười, cô với Tào An còn chưa tiến triển đến bước này, mỗi buổi sáng cô đều chỉnh trang lại bản thân gọn gàng, thoải mái, còn Tào An thì cô chưa từng ấy anh lôi thôi bao giờ.
 
Hai người cùng nhau xuống tầng, Giang Đào bước ra khỏi thang máy ở tầng một, thấy Tào An đang ngẩng đầu lên ở ghế dài phía đối diện, anh mặc một cái áo ngắn tay màu trắng khiến khí chất của anh cũng dịu đi đôi chút.
 
Sau khi thấy Tào An nhìn về phía cô, Giang Đào quay đầu lại thì phát hiện ra tay trái Lý Văn Tĩnh còn cầm túi xách, tay phải thì lại đang nâng lên, chắc là cô ấy đang chào Tào An.
 
Trước khi cửa thang máy đóng cửa lại, Lý Văn Tĩnh cười nháy mắt với Giang Đào.
 
Giang Đào nhớ tới lần đầu tiên khi Lý Văn Tĩnh nhìn thấy Tào An đến đón cô, cô ấy còn không dám nhìn Tào An, cuối cùng thì bây giờ cô ấy cũng có thể giao tiếp tự nhiên với đối phương.
 
Thế nên mới nói, có hung dữ hay không còn cần phải xem cách thích ứng như thế nào.
 
.
 
Trở lại nhà 1601, Giang Đào đặt túi lên tủ cạnh cửa, đi đến phòng vệ sinh rửa tay trước.
 
Chờ khi cô đi ra đã thấy Tào An đứng trong phòng bếp, đang múc cái gì đấy vào bát.
 
Chẳng mấy chốc anh đã đặt hai bát canh gà lên bàn cơm.
 
Ngửi mùi thôi đã thấy rất thơm, càng thơm càng khiến người ta phân vân, Giang Đào nhỏ giọng thì thầm: “Anh lại hầm canh, buổi sáng em mới cân thử thấy đã béo hơn lúc mới dọn đến đây một ký lô rồi.”
 
Ánh mắt Tào An liếc nhìn người cô một lượt, hình như anh muốn tìm xem một ký lô kia mọc ra ở đâu.
 
Mặt Giang Đào nóng lên, nhanh chóng ngồi xuống bên bàn ăn.
 
Tào An ngồi đối diện với cô, anh đặt một cái thìa vào bát của cô: “Béo thêm chút nữa mới tốt, gầy quá bà ngoại lại tưởng anh không chăm sóc em đàng hoàng.”
 
Anh học mấy thứ như hầm canh này từ bà ngoại, Giang Đào có ca đêm, thực sự cần được bồi bổ thường xuyên.
 
Nhắc tới bà ngoại, tự nhiên lại khiến cô nhớ đến cuộc sống sống chung này sắp sửa kết thúc.
 
Giang Đào cúi đầu ăn canh, mỗi một thìa cô đều múc rất chậm.
 
“Em có muốn ăn thịt không?” Tào An hỏi: “Anh hầm nhừ lắm, ăn thịt gà cũng không sợ béo đâu.”
 
Giang Đào: “Anh đi lấy một ít đi.”
 
Tào An vào phòng bếp gắp ít thịt gà bỏ vào đĩa cầm ra ngoài.
 
Giang Đào gắp một miếng, quả thật là anh hầm rất nhừ, không hề khó nhai tí nào.
 
Ăn xong bữa ăn khuya bổ dưỡng này cũng chỉ mới hơn chín giờ một xíu.
 
Thời gian này rất hợp để xem một bộ phim điện ảnh.
 
Tào An vào phòng bếp dọn dẹp, Giang Đào về phòng ngủ để đánh răng. Đợi đến cô khi đi ngang qua cửa phòng vệ sinh đóng chặt thì cô nghe thấy bên trong có tiếng súc miệng.
 
Cô chọn phim điện ảnh trước, chọn theo danh sách điểm cao, tiếp đó chọn ra một bộ phim mà cô cảm thấy hứng thú để xem.
 
Tào An đi ra, Giang Đào ra hiệu cho anh nhìn về phía màn hình: “Bộ phim này thế nào? Anh đã xem bao giờ chưa?”
 
Tên phim là “Lén nghe gió bão”, là phim Đức, thể loại là phim giật gân, ảnh bìa phim là một người đàn ông đeo tai nghe, bối cảnh ánh sáng âm u khiến Giang Đào đã tự tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết xoắn não.
 
Tào An: “Hình như trong nước cũng có một bộ phim tên là “Lén nghe gió mưa” đúng không?”
 
Giang Đào: “Ừ, chắc thể loại cũng giống vậy.”
 
Sau khi chắc chắn rằng Tào An chưa xem phim này, Giang Đào nhấn vào nút chiếu phim.
 
Tào An ngồi bên cạnh cô, cánh tay anh vòng qua, Giang Đào cũng theo thói quen nghiêng người dựa vào.
 
Cho dù có tính toán nhỏ nào trong đầu, chắc chắn cũng phải đợi cho đến khi xem phim xong mà còn phải đi tắm xong nữa rồi mới tính tiếp.
 
Không gian tăm tối càng tạo ra bầu không khí phù hợp để xem phim, Tào An tắt hết đèn bên ngoài, ánh sáng thay đổi theo cảnh chiếu trên màn hình.
 
Bối cảnh của bộ phim chủ yếu là về một thời kỳ cụ thể, tiết tấu chậm rãi đến mức thấy rõ sự bình lặng nhưng lại có một sức hút đặc biệt, thu hút người ta kiên nhẫn xem tiếp.
 
Khi nữ chính xuất hiện, Giang Đào không kìm được khẽ cảm thán: "Cô ấy đẹp quá."
 
Một tiếng "ừm" vô cảm đến từ người yêu vang lên trên đầu cô.
 
Sau khi phim chiếu được bốn mươi phút, nữ chính đứng một mình trên phố trong đêm, bị một viên chức trung niên người Đức gọi lên xe của ông ta.
 
Người đàn ông đó không chút che giấu hôn lên cổ nữ chính.
 
Giang Đào cảm thấy khó chịu nhưng nữ chính trong cảnh này có vẻ đẹp yếu đuối bất lực, giống như một bông hoa nở bên một bãi bùn, bùn càng bẩn thì càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.
 
Ngay khi Giang Đào cứ ngỡ sẽ còn nhiều chuyện xảy ra hơn nữa và đang định kiếm cớ rời đi một lúc, người đàn ông trung niên đã dừng lại.
 
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm.
 
Người đàn ông trung niên nói ông ta sẽ để nữ chính đi, lúc này Giang Đào mới vui mừng vì nữ chính đã có thể vượt qua khỏi nguy hiểm. Thế mà người đàn ông trung niên lại cởi cúc áo sơ mi trắng của nữ chính ra, động tác cởi cúc áo rất nhanh, hình ảnh đột nhiên thành cảnh phim bị hạn chế độ tuổi.
 
Giang Đào: …
 
Trong một góc khuất sâu tận đáy lòng cô muốn xem tiếp nhưng sự rụt rè lại khiến cho cô không thể hiện điều đó ra trước mặt bạn trai mình. Cô đang muốn bỏ đi thì Tào An đột nhiên đưa tay lên che mắt cô lại, tay còn lại cầm điều khiển từ xa lên ấn tua nhanh.
 
Khi anh buông tay ra thì màn hình đã hoạt động trở lại bình thường.
 
Nhưng Giang Đào không thể coi nổi nữa, có lẽ là do cô khó có thể tập trung tinh thần. Cô có thể cảm nhận được lồng ngực Tào An phập phồng, điều này có nghĩa là cảnh tượng đó cũng ảnh hưởng đến anh.
 
"Anh đi rót cốc nước."
 
Tào An đột nhiên đặt cô xuống ghế sofa rồi rời đi.
 
Anh đứng cạnh máy lọc nước vài phút, lúc quay lại thì anh không ôm Giang Đào nữa.
 
Hai người họ cứ như vậy ngồi cách nhau một cái gối.
 
Khi nữ chính bị xe tông chết, Giang Đào cảm thấy rất khó chịu. Mười mấy phút sau cuối cùng bộ phim cũng hoàn toàn kết thúc nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã.
 
"Đi ngủ thôi."
 
Sau khi tắt TV, Tào An cũng không bật đèn mà nắm tay cô đứng dậy.
 
Giang Đào và anh cùng đi về hướng phòng ngủ, khi đến trước cửa phòng ngủ chính thì tách nhau ra.
 
Phim ảnh trở về với phim ảnh, còn cô thì vẫn có kế hoạch của riêng mình. Tối mai cô phải làm ca đêm còn ngày kia bà ngoại về rồi, nói cách khác đêm nay sẽ là đêm cuối cùng cô và Tào An ở chung với nhau.
 
Giang Đào đi tắm rất kỹ và đánh răng lại lần nữa, mái tóc dài ướt nhẹp chỉ được sấy khô một cách tương đối.
 
Cô đứng trước tủ quần áo, ánh mắt dừng ở ba bộ quần áo ngủ mùa hè.
 
Chắc chắn không thể chọn chiếc váy màu xanh lá cây, nó mang ý ám chỉ rõ ràng như vậy, Giang Đào không thể làm được điều đó.
 
Ngoài ra còn có một chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm có đai đeo, chiếc váy màu xanh lá cây dù sao vẫn theo phong cách ngọt ngào tươi mát, còn váy tơ tằm thì hoàn toàn theo phong cách gợi cảm rồi.
 
Do dự một lúc, Giang Đào mặc bộ đồ ngủ in hình gấu con màu trắng, áo cộc với quần đùi.
 
Chút tâm tư nhỏ cuối cùng của cô chính là cô không mặc áo ngực.
 
Cô phải cố gắng hết sức giả vờ cho giống như tự nhiên không để lộ bất kì dấu vết về ý định cố tình quyến rũ người yêu. Nếu như cô mặc bộ đồ đó ngược lại sẽ trở thành bằng chứng, có ai muốn đi ngủ mà lại mặc cái kia nữa đâu?
 
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Giang Đào mở cửa, lúc bước ra ngoài thì tiện tay cầm theo nó.
 
Cửa phòng ngủ phụ vẫn mở, đèn vẫn sáng nhưng bên trong không có ai.
 
Bên kia phòng khách vẫn tối om, Giang Đào đi đến giữa hành lang thì cửa phòng vệ sinh bị mở ra một cách đột ngột, Tào An với mái tóc ngắn ướt sũng bước ra. Lúc nhìn thấy Giang Đào, tay phải của anh cũng vừa mới tắt đèn bên trong. 
 
Vì vậy, chỉ có ánh đèn từ phòng ngủ phụ hắt ra, tuy không đủ sáng nhưng cũng đủ để hai người nhìn rõ nhau.
 
Tào An đứng ở cửa phòng vệ sinh, đảo mắt nhìn bộ đồ ngủ của Giang Đào.
 
Giang Đào cũng không biết anh cố ý hay chỉ liếc nhìn cô theo bản năng, dù sao mỗi lần Tào An nhìn cô như vậy đều khiến cô cảm thấy giống như tiếp theo đó anh sẽ làm gì chuyện gì với cô.
 
"Em đi lấy nước à?"
 
Sau giây phút giằng co ngắn ngủi, Tào An hỏi, giọng nói có hơi khàn khàn.
 
Lần nào anh tắm xong cũng đều như thế này.
 
Giang Đào không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô chỉ cúi đầu đi vòng qua người anh.
 
Đi dọc theo phòng khách trống trải đến trước cửa sổ sát sàn, chỗ này có đặt một tấm thảm không có lông vừa được giặt.
 
Cô cởi dép lê rồi bước chân trần lên thảm, bên ngoài cửa sổ kính là một hồ nước yên tĩnh, bầu trời đêm phía bắc trong vắt, những ngôi sao lấp lánh rực rỡ.
 
Giang Đào rất thích cửa sổ kính sát sàn ở trong nhà bạn trai.
 
Cô ngồi xuống và lẳng lặng nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
 
Tào An vẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh. Dựa vào tiếng bước chân, anh biết được hiện giờ cô đang ở đâu.
 
Giữa nam và nữ, có một số thứ tưởng chừng như không màu, vô hình nhưng thực ra lại tồn tại một loại tín hiệu. Người thông minh nhạy cảm có thể thành công bắt được tất cả các tín hiệu, chỉ là xem đối phương có muốn đáp lại hay không mà thôi.
 
Tào An đi vào phòng ngủ phụ.
 
Giang Đào cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, đó là một cảm giác khó tả. Lúc bị người nhà bệnh nhân mắng mỏ cô cũng thấy không sao cả nhưng giờ không hiểu sao khóe mắt cô lại ươn ướt.
 
Anh thích nhịn đúng không? Vậy thì tiếp tục nhịn đi, Giang Đào sẽ không bao giờ chủ động nữa, tuyệt đối không.
 
Cô mím môi, cố gắng kìm nỗi tủi thân này xuống.
 
Lúc cô gần như đã kìm được rồi thì sự im lặng bao trùm phòng ngủ phụ đột nhiên bị phá vỡ. Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của người đàn ông cao một mét chín gây ra tiếng động không nhỏ.
 
Trái tim Giang Đào lại đập nhanh hơn.
 
“Em vẫn đang nghĩ về bộ phim đó sao?” Tào An ngồi khoanh chân xuống bên cạnh cô, đối mặt trực diện với bạn gái.
 
Giang Đào tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, tự cảm thấy mình khá là văn nghệ và sâu sắc: "Ừ."
 
Suy nghĩ về những bộ phim vốn là một cái cớ cho hành động ngắm sao của cô.
 
Tào An cười: "Thật ra anh đã xem bộ phim này rồi, cách đây mấy năm."
 
Giang Đào: ...
 
Tào An: "Anh đã quên một số tình tiết mất rồi, lúc chiếc xe kia dừng lại bên cạnh nữ chính anh mới chợt nhớ ra."
 
Giang Đào: ...
 
Vì vậy anh đã nhớ ra rồi, nếu anh thực sự là một chính nhân quân tử thì anh sẽ tua nhanh đoạn đó luôn thay vì cùng Giang Đào xem nửa chừng rồi mới tua đi.
 
Giang Đào xấu hổ nghiêng mặt đi.
 
Tào An nắm lấy một tay cô: “Chẳng phải em đã sớm biết anh không phải là người thành thật như em nghĩ rồi à.”
 
Giang Đào muốn rút tay về, cô ủ rũ nói: “Nhưng em không ngờ anh lại …”
 
Hư hỏng như vậy.
 
Tào An xoa xoa lòng bàn tay cô: "Anh lại làm sao?"
 
Giang Đào nói không nên lời, lúc này mà nói lời nói đó thì đầy mùi mờ ám.
 
Tào An ôm cô bạn gái nhỏ vào lòng, để cô hướng mặt về phía trước.
 
Tay trái anh vén mái tóc dài đang buông xõa của cô sang một bên, anh cúi đầu xuống hôn lên gáy cô, tay phải vòng qua eo cô không cho phép cô rời đi.
 
Giang Đào cắn chặt môi.
 
Mãi cho đến khi tay phải của Tào An đột nhiên di chuyển lên trên, hình như anh vẫn chưa ôm cô một cách chính xác được cho nên ngay lập tức anh đã điều chỉnh lại cho đúng.
 
Toàn thân Giang Đào trở nên cứng đờ.
 
Tào An quay khuôn mặt nóng rực của cô lại, không để ý đến biểu cảm vừa ngốc nghếch vừa dễ thương vì kinh sợ quá mức của cô mà hôn thẳng lên môi cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui