Bảy giờ sáng, người qua lại bên ngoài khu chung cư cũng không coi là nhiều.
Giang Đào vừa ra tới nơi đã nhìn thấy Tào An đang đứng bên cạnh chiếc xe Jeep màu đen. Anh dựa lưng vào bên cửa xe chỗ ghế phụ, cái tư thế dựa biếng nhác đó cũng toát lên vẻ u ám kìn kịt luôn.
Anh cầm điện thoại di động và đang nói chuyện với ai đó. Thoáng thấy Giang Đào xuất hiện, anh lập tức đứng thẳng người dậy, nhanh tay bỏ di động vào túi áo, tầm mắt tập trung trên người Giang Đào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào đang bước tới cũng bị cái nhìn của anh làm cho suýt nữa thì tay chân lẫn lộn.
Tào An mở cửa xe giúp cô, sau đó anh lại vòng qua chỗ ghế lái.
"Anh đã ăn sáng chưa?" Giang Đào gợi chuyện, tầm mắt đảo qua chiếc móc mèo cầu tài “thượng lộ bình an” mới được treo ở bên trong xe.
Tào An: "Ăn rồi, bình thường tôi toàn dậy lúc năm rưỡi."
"Sớm thế cơ à?"
"Tôi cũng đi ngủ sớm lắm, chưa bao giờ quá mười một giờ."
Giang Đào rất ngưỡng mộ tinh thần tự giác và kỷ luật cao của Tào An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc xe buýt công cộng chậm rãi dừng lại ở trạm xe buýt bên cạnh khu chung cư Hòa Bình.
Tào An hỏi: "Bình thường em tới bệnh viện bằng cách nào?"
Giang Đào nghe vậy lập tức giơ tay chỉ về phía chiếc xe buýt công cộng kia đáp: "Chỉ có bảy điểm dừng thôi, tiện lắm."
Với khoảng cách như vậy, có những đồng nghiệp còn đi xe điện đi làm nữa. Giang Đào thuộc tuýp người cho dù có đi xe đạp cũng không dám chen chúc vào những chỗ đông người. Thế nên cô càng thêm thích việc ngồi xe buýt.
Tào An: "Sau khi tan ca buổi đêm cũng có xe sao?"
Giang Đào: "May mà ca đêm của chúng tôi đều kéo dài từ tám giờ tối tới tám giờ sáng nên lúc tan ca có thể đón chuyến xe của ngày hôm sau."
Các bệnh viện khác nhau sẽ có quy định lịch làm khác nhau, mỗi bệnh viện đều có ưu điểm và nhược điểm riêng.
"Còn anh thì sao? Tôi nghe cô Vương nói bây giờ anh đang bận việc cho một công trình nằm ở ngoại thành, từ nội thành chạy xe tới đó có lâu lắm không?"
"Lái xe chừng một tiếng là tới, nhưng thời gian làm việc của tôi khá linh hoạt, có hôm không đi cũng được."
Giang Đào nhớ tới việc nhà họ Tào có công ty riêng, thế nên Tào An cũng có thể coi như là ông chủ, đương nhiên anh có thể tự do sắp xếp thời gian.
Đó cũng là lý do tại sao trông anh hung dữ đến vậy, nếu không anh đã có cả tá bạn gái rồi.
Tới bệnh viện, Tào An đậu xe ở bãi đậu xe ngầm gần khoa điều trị nội trú, sau khi xuống xe anh nói với Giang Đào: "Đưa em đến đây thôi, tôi không đưa em vào trong nữa."
Giang Đào vội vàng đáp: "Không cần, không cần đâu, anh mau qua khoa khám và điều trị ngoại trú đi."
Tào An chợt hỏi: "Phải rồi, hôm nay mấy giờ em tan làm?"
Nụ cười trên mặt Giang Đào cứng lại: "Có, có chuyện gì không?"
Tào An: "Khoảng sáu giờ là tôi về tới nội thành, nếu như về kịp, tôi sẽ đến đón em."
Giang Đào thở phào nhẹ nhóm: "Không phiền anh nữa đâu. Hôm nay tôi tan làm sớm, năm giờ chiều là có thể về rồi."
Tào An: "Được, thế thì hẹn em lần sau vậy."
Anh phải quay lại xe lấy báo cáo y tế của ông cụ thế nên Giang Đào đi trước.
Từ vị trí này của Tào An có thể nhìn thấy phòng khách ở tầng một của khoa điều trị nội trú, bao gồm cả sảnh thang máy.
Anh nhìn Giang Đào bước nhanh vào trong, trên đường đi gặp mấy nhân viên điều dưỡng, cô chào hỏi họ, sau đó thuận lợi bước vào trong thang máy.
Giang Đào đổi sang quần áo của điều dưỡng, sau đó ra khỏi phòng thay quần áo. Sau khi giao ban xong cô nhận được tin nhắn của Phương Nhụy: Sáng nay gã họ Trương không tới chặn đường cậu chứ?
Giang Đào: Yên tâm, anh ta không tới đâu.
Phương Nhụy: Chỗ Tào đại ca bên kia thế nào rồi?
Giang Đào tỏ vẻ một lời khó nói hết: Tớ đang tìm cơ hội để nói chuyện với điều dưỡng trưởng khoa.
Rõ ràng là Tào An có ý định chuẩn bị tiếp tục theo đuổi cô. Mặc dù Giang Đào biết anh là một người rất lịch sự nhưng cô không muốn lãng phí thời gian của anh một chút nào.
Lúc hai người ở cùng nhau, vì đủ mọi nguyên nhân mà cô không thể bày tỏ thái độ của mình một cách rõ ràng. Thế nhưng chuyện Tào An muốn đưa đón cô đi làm khiến cô không thể trì hoãn việc này thêm được nữa.
Tranh thủ thời gian lúc nghỉ trưa ngắn ngủi, Giang Đào cố gắng tìm điều dưỡng trưởng khoa để nói chuyện.
Nhưng hôm nay Vương Hải Yến bận bịu đến nỗi quay mòng mòng như con quay. Mãi cho đến lúc chập tối, khi Giang Đào giao ban xong xuôi, mới tóm được điều dưỡng trưởng khoa vừa đi ra từ một phòng bệnh.
Cô vội vã chạy tới: "Cô Vương, bây giờ cô có rảnh không ạ?"
Phía sau Vương Hải Yến có hai nhân viên điều dưỡng, bà ấy nhìn Giang Đào một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Nếu là chuyện công việc thì nói luôn, còn những chuyện khác thì không rảnh."
Đây là thái độ lúc làm việc điển hình của điều dưỡng trưởng khoa, bà ấy không muốn nói một câu vô nghĩa nào hết.
Giang Đào nghe vậy lập tức đứng qua một bên, nhường đường cho bà ấy.
Vương Hải Yến dẫn người đi được vài mét rồi mới chợt nhớ đến điều gì đó bèn quay lại nói với Giang Đào: "Vậy đó là việc của ai? Sau khi em ăn tối xong có thể gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong còn nở nụ cười với Giang Đào, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi.
Các đồng nghiệp đi ngang qua thấy thế đều tung cái nhìn mập mờ về phía Giang Đào: "Người kia là ai thế? Là người cô Vương giới thiệu cho cô đi xem mắt hả?"
Giang Đào vội vã thoát khỏi vòng vây của các đồng nghiệp.
Kết quả cô vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trương Dương đang đứng ở chỗ sảnh thang máy phía bên kia.
Trước đây khi Trương Dương đến chặn cô đều mang theo trà sữa hoặc đồ ăn bên ngoài. Ai ngờ hôm nay anh ta lại mang theo một bó hoa hồng tới. Có thể nhìn ra được điều này khiến cho Giang Đào cảm thấy vừa phiền phức vừa xấu hổ, cô chỉ mong sao gạt phăng cái bó hoa hồng phiền phức kia để nó không còn liên quan gì đến mình nữa.
Nhân viên bảo vệ của khoa điều dưỡng nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Tiếc là Trương Dương không hề có hành động nào như táy máy tay chân với Giang Đào, thậm chí ngay cả một lời ác ý anh ta cũng không nói, thế nên dù cô có gọi bảo vệ tới cũng chẳng có tác dụng gì.
Giang Đào cũng không muốn làm lớn chuyện này ở bệnh viện, trường hợp nghiêm trọng có thể làm lỡ việc cứu chữa cho bệnh nhân.
Giang Đào móc cái khẩu trang trong chiếc túi mang theo bên người ra đeo lên, sau đó hai mắt nhìn thẳng rồi cô tiến về phía thang máy.
Trương Dương bước tới bên cạnh cô, không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm vào Giang Đào: "Đợi được em thật chẳng dễ dàng gì, may mà anh tới trước giờ tan tầm nửa tiếng, nếu không hôm nay lại vồ hụt rồi."
Giang Đào coi như không nghe thấy, cô bước vào trong thang máy.
Trương Dương cũng bước vào theo cô.
Trong thang máy còn có người khác, chí ít Giang Đào không cần lo việc Trương Dương sẽ làm chuyện gì đó quá đáng với mình.
Trương Dương dúi bó hoa hồng vào lòng Giang Đào, Giang Đào đẩy ra, sau đó đổi vị trí đứng.
Trương Dương lại lập tức sáp lại tiếp.
Chẳng mấy chốc đã tới tầng một, Giang Đào nghiêm mặt đi ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu đã thấy người cô vừa mới gặp lúc ban sáng đang đứng đối diện sảnh thang máy.
Toàn bộ tâm tư của Trương Dương đều dồn về hết Giang Đào, mấy lần vồ hụt trước đó đã làm sự kiên trì của Trương Dương hao hết sạch. Lần này anh ta quyết tâm sẽ theo Giang Đào về tới tận khu chung cư của cô.
Phòng khách trống trải, những kẻ vướng chân vướng tay cũng ít đi, Trương Dương bước tới chắn trước mặt Giang Đào, trong tay ôm bó hoa hồng lùi về phía sau, nở một nụ cười đắc ý trêu chọc cô điều dưỡng nhỏ: "Em cũng đâu có bạn trai, có thể cho anh một cơ hội thử xem, được không? Lúc nằm viện anh đã nói với em rồi, anh cũng là dân gốc phố, có nhà có xe có công việc ổn định. Em nhìn xem diện mạo của anh cũng không đến nỗi nào, có chỗ nào không sánh được với em?"
Sự chú ý của Giang Đào không đặt trên người anh ta.
Dù cho phần lớn tầm mắt của cô đã bị Trương Dương chắn mất nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy dáng người cao to của Tào An đang đi về phía bọn họ.
Bước chân của Giang Đào càng ngày càng chậm.
Trương Dương cứ tưởng cô đã xiêu lòng rồi nên trong lòng phấn khởi lắm, lại tiếp tục nhét bó hoa hồng sang cho cô lần nữa.
Giang Đào không nhận, bỗng có một bàn tay lớn vươn ra từ phía bên cạnh, lấy đi bó hoa của Trương Dương.
Trương Dương đánh mắt sang bên cạnh theo phản xạ.
Tào An với gương mặt không chút cảm xúc cũng đang nhìn anh ta như một ngọn núi, đột ngột xuất hiện chắn ở trước mặt Trương Dương.
Trương Dương lùi về sau hai bước, mặt mũi đã tái cả đi. Đôi mắt anh ta chớp chớp vài cái, vẫn chưa rõ tình hình lúc này là thế nào. Thế là anh ta lại nhìn về phía Giang Đào.
Giang Đào chưa từng có ý định lợi dụng Tào An để lấy độc trị độc. Nhưng khi tận mắt thấy dáng vẻ uất ức của cái kẻ chỉ biết đi bắt nạt người yếu hơn mình là Trương Dương, cô cũng không thể phủ nhận được việc rằng bản thân mình cũng thấy hả hê lắm.
"Hắn ta là ai thế?"
Tào An giơ bó hoa hồng trong tay lên, che đi ánh mắt sắc bén và âm thầm đánh giá cô điều dưỡng nhỏ cùng người đàn ông xa lạ bên cạnh, tựa như một ông trùm bắt gặp người phụ nữ của mình đang cặp kè với một người đàn ông khác. Chỉ cần câu trả lời của cô điều dưỡng nhỏ lộ ra một chút sơ sót thôi, anh cũng có thể xử lý cả hai người này ngay lập tức.
Trương Dương toát cả mồ hôi lạnh. Giang Đào mới hơi hé miệng còn chưa kịp nói gì, anh ta đã lo cô điều dưỡng nhỏ sẽ vạch tội mình bèn nhanh trí thốt: "Anh zai đừng hiểu lầm! Tôi, tôi là bệnh nhân mới ra viện tuần trước. Trước đó là điều dưỡng Giang chăm sóc cho tôi, tôi cảm thấy rất biết ơn cô ấy thế nên hôm nay mới mua một bó hoa đến để ngỏ ý cảm ơn thôi! Thật đấy, anh zai đừng hiểu lầm nhé."
Trương Dương giơ một tay lên lau mồ hôi, tay còn lại nhanh chóng cho vào túi áo, móc ra một hộp thuốc lá, sau đó vội vã mở ra, rút một điếu thuốc muốn đưa cho Tào An.
Tào An không nhận thuốc mà giơ tay nắm chặt cổ tay của Trương Dương.
Trương Dương đột nhiên nghiến răng dữ dội, từng giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu thi nhau lăn từ trên trán anh ta xuống.
Hai, ba giây sau, điếu thuốc anh ta vừa móc ra rơi khỏi kẽ tay của anh ta.
Đau đớn vẫn tiếp tục tăng lên, rốt cuộc thì Trương Dương cũng không thể nhịn thêm được nữa, nửa người trên của anh ta cúi gập xuống. Trương Dương ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng xin tha: "Anh trai à tôi sai rồi! Tôi không biết cô ấy là… Ôi ôi ôi, anh trai ơi!"
Tào An buông tay, nhét bó hoa hồng trên tay vào trong cổ áo lông của Trương Dương rồi quát: "Cút."
Thân hoa hồng có rất nhiều gai, Trương Dương cũng không dám lãng phí thời gian thêm nữa, một tay ôm bó hoa trước ngực, sau đó quay đầu chạy té khói.
Giang Đào trợn mắt há hốc mồm.
Tào An nhìn về phía chiếc túi nhỏ của cô hỏi: "Có khăn tay không?"
Cuối cùng Giang Đào cũng hoàn hồn, trái tim cô đập thình thịch liên hồi. Cô cúi gằm mặt xuống như người máy phục tùng mệnh lệnh, giơ tay đưa cho Tào An một gói khăn giấy nhỏ.
Tào An rút ra một tờ.
Giang Đào khẽ cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy động tác lau chùi ngón tay một cách tỉ mỉ của anh. Thứ mà anh lau đi có thể là những giọt nước dính trên đóa hoa hồng, cũng có thể là những giọt mồ hôi dính trên cổ tay hoặc cũng có thể hơi lạnh bám trên cổ áo lông của Trương Dương.
Có vài cánh hoa hồng rơi trên mặt đất, Tào An khụy một chân ngồi xổm xuống, cụp mắt nhặt những cánh hoa kia lên.
Giang Đào ngơ ngác nhìn Tào An cũng có ngày thấp hơn mình. Mới một phút trước người này còn đang túm cổ áo của Trương Dương nhét bó hoa hồng vào, thế mà bây giờ anh đã biến thân thành một công dân tốt biết quan tâm và bảo vệ môi trường.
Nhặt cánh hoa xong, Tào An đứng lên, đi về phía thùng rác.
Có ba cái thùng rác đặt cạnh nhau, bên trái là thùng chứa rác thải y tế, ở giữa là thùng chứa rác thải có thể tái chế, bên phải là thùng chứa các loại rác thải khác.
Giang Đào nhìn thấy Tào An ném định ném tờ khăn giấy vào thùng chứa rác có thể tái chế nhưng lại tạm dừng chừng một hai giây, sau đó ném nó vào thùng chứa các loại rác thải khác.
Anh còn biết khăn giấy là thứ không thể tái chế cơ đấy!
Chuyện này cũng không phải chuyện hiếm thấy, thế nhưng gương mặt và khí chất của Tào An rất dễ khiến cho người ta có cảm giác anh không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Ném rác xong đâu vào đấy, Tào An xoay người đi về phía Giang Đào.
Giang Đào cảm thấy rất mừng vì bây giờ cô đang đeo khẩu trang, có thể che giấu phần lớn vẻ mặt.
"Tên kia quấy rầy em bao lâu rồi?" Tào An vừa dẫn cô đi ra ngoài vừa hỏi.
Giang Đào rầu rĩ đáp: "Cũng gần một tuần đến nơi rồi."
Tào An: "Sao em không nói tiếng nào với tôi?"
Giang Đào: "Vì không muốn gây thêm phiền phức cho anh."
Tào An: "Lộ cái mặt thôi là có thể giải quyết mà, không tính là phiền phức."
Lời này mang theo một chút giọng điệu tự chế giễu bản thân, Giang Đào lặng lẽ nhìn phía gương mặt anh.
Trên gương mặt lạnh lẽo, cứng rắn của Tào An không mang theo chút ý cười nào cả. Giang Đào thử nhớ lại, hình như người này không thích cười, có lẽ là do từ nhỏ anh đã sống khép mình, thế nên mới không có thói quen nở nụ cười chăng?
Trong lúc vô tình, Giang Đào lại ngồi vào ghế phụ của chiếc xe Jeep màu đen lần nữa.
Mãi đến lúc này, Giang Đào mới kịp phản ứng lại bèn quay qua hỏi anh: "Chẳng phải anh nói phải đến tầm sáu giờ anh mới về đến nội thành sao?"
Tào An nhìn cô một cái, nhắc nhở: "Tôi cũng đã nói, thời gian làm việc của tôi khá là tự do."
Giang Đào: ...
Thế nên cô lại vô tình rơi vào cái hố do anh đào hả?
Tào An không vội vã lái xe đi ngay, thấy hàng mi của cô điều dưỡng nhỏ cụp xuống, anh khẽ hỏi: "Giận rồi à?"
Giang Đào lắc đầu một cái: "Anh giúp tôi một cái ơn lớn như thế, tôi còn phải cảm ơn anh đấy."
Tào An: "Cảm ơn thế nào?"
Giang Đào im lặng.
Mời người ta đi ăn cơm là hình thức cảm ơn phổ biến nhất. Thế nhưng nếu hai người đi ăn với nhau bữa này thì cái mối quan hệ đáng lẽ ra nên kết thúc từ lâu này sẽ càng ngày càng phiền phức.
Có lẽ là vì khẩu trang trên mặt có thể ngăn được một chút áp lực, Giang Đào nhắm mắt nói: "Tôi thật sự rất cảm ơn anh, bản thân anh cũng tốt tính. Có điều là tôi cảm thấy chúng ta thật sự không hợp nhau."
Cuối cùng cũng nói được ra những lời này, Giang Đào như trút được một gánh nặng lớn, toàn thân cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhõm hẳn.
Cô không muốn vì mình dây dưa lằng nhằng khiến cho Tào An hiểu lầm, cứ nói rõ ràng sớm một chút, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Đầu ngón tay của Tào An khẽ gõ lên vô lăng, anh dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Em sợ tôi."
Giang Đào không lên tiếng phủ nhận.
Tào An: "Nếu như tôi thay đổi sang một diện mạo khác, liệu em có thử tiếp xúc với tôi thêm vài lần nữa không?"
Giang Đào chậm rãi gật đầu.
Sự lịch sự của anh quả thực rất dễ được lòng các cô gái.
Tào An tiếp tục lái xe, không nói thêm gì nữa.
Mười mấy phút sau, chiếc xe Jeep màu đen đứng ở ven đường của cổng phía đông khu chung cư Hòa Bình.
Giang Đào nhìn Tào An vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ bèn nói lời xin lỗi anh thêm lần nữa: "Thật ra tôi nên nói rõ với anh sớm hơn một phút, không nên làm lãng phí bao nhiêu thời gian của anh như thế."
Tào An đáp: "Không thể nói là lãng phí được, nguyên một tuần này tâm trạng của tôi đều rất vui, em không cần phải phải lo lắng điều gì hết."
Giang Đào: ...
Cô càng cảm thấy áy náy hơn thì phải làm sao bây giờ?
Tào An: "Đã giúp thì giúp cho trót, em cứ để tôi đưa đón thêm một tuần nữa, kẻo người kia lại tiếp tục đến tìm em. Tôi đã dọa anh ta một lần, nếu như anh ta cho rằng em chỉ tìm tạm một người đến để dọa nạt anh ta thì có lẽ lần sau anh ta sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn."
Giang Đào do dự.
Tào An: "Em cứ yên tâm, ngoại trừ đưa đón ra tôi sẽ không làm phiền em đâu."
Giang Đào: "Không phải, tôi sợ bản thân làm phiền anh quá nhiều."
Tào An: "Sớm tối có hơn hai mươi phút, không tính là phiền."
Giang Đào: "Ồ, vậy thì cảm ơn anh nhé."