Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh


Ầm!   Trong căn nhà, Thu Thiển đá Bạch Cẩm một cước.

Nhưng mà cô cũng bị chuột đen bức lui một ít khoảng cách.

Lúc này trên người các cô ít nhiều đều mang theo một ít thương thế, cũng không có ai chiếm ưu thế tuyệt đối.

Một số con chuột đen ở rìa quay trở lại bóng tối, là những con chuột đen bị thương.

Một bộ phận số còn lại vây quanh Thu Thiển, là muốn công kích, còn có một số bộ phận vây quanh Bạch Cẩm, là đang bảo hộ cô ta.

"Thần nữ đại nhân đúng là khác bọt a, như vậy mà còn có thể chiếm ưu thế, đánh tôi thành như vậy rồi." Bạch Cẩm che mặt có chút thương thế, lạnh lùng nhìn Thu Thiển: "Chỉ là, thần nữ đại nhân còn có thể kiên trì bao lâu đây? Số lượng chuột đen không chỉ có vậy.Có muốn đoán xem có bao nhiêu không?"“Nhiều chuột đen như vậy tiến vào Thanh Thành, động tĩnh cũng không nhỏ, cô không sợ bị phát hiện sao?" Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm.

Nếu có quá nhiều chuột đen thực sự là có chút rắc rối.

"Tôi lại không vào thành phố, là thần nữ đại nhân nhất định phải đuổi theo tôi, tôi là tự bảo vệ mình thôi." Bạch Cẩm cười cười nói: "Hơn nữa, nơi này chính là ngoại ô, đừng nói là người thường, cho dù là tu chân giả cũng không gặp được một người.


Chịu trách nhiệm cũng phải có người, càng cần phải bắt hiện hình.”Thu Thiển lạnh lùng nhìn Bạch Cẩm, sờ sờ bàn tay có chút đau đớn, nghĩ thầm bị mắng không phải người.

Nhưng mà chuột đen quá nhiều, có chút phiền toái.

Huỵch! Huỵch!  Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Thu Thiển lập tức nhìn ra bên ngoài, người nào lại tới nơi này?   Tu chân giả?   Bạch Cẩm cũng nghe được tiếng bước chân, cô ta so với Thu Thiển càng thêm kinh ngạc hơn.

Nơi này là nơi cô ta đặc biệt tìm người lựa chọn, tuyệt đối sẽ không có người tới nơi này.

Là ai nghe được tin nên tới đối phó cô ta sao?Hay là nói, là người của thần nữ đến đây?   Cô ta ngay lập tức nhìn về phía Thu Thiển, nhưng...!  Quá tối, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, như thế liền không cách nào suy đoán có phải là người của đối phương tới trợ giúp hay không.

Thu Thiển cũng có loại lo lắng này, nơi này có trận pháp hạn chế cảm giác, cản trở ánh mắt.Làm cho cô không xác định, người tới có phải là người tới giúp đỡ đối phương hay không.

Nếu là như vậy, vậy thật sự rất là bất lợi với cô.

Sau đó các cô thấy người đến có một tia sáng màu đỏ, là chuột đen.

"Cũng là người của Thập Nhị Tịnh Đường?" Thu Thiển cảnh giác trong lòng, nghĩ có nên trực tiếp ra tay hay không.

Bạch Cẩm cũng có chút kinh ngạc, người này là người của Thử Đường tới?   Không, đó là chuột đen của cô ta.

Răng rắc!   Vốn cũng có cánh cửa bị vỡ,cửa bị người đẩy vào lại kêu răng rắc.

Bởi vì tường không còn trọn vẹn, nên các cô thấy được bóng người mờ mờ.

Cao khoảng một mét tám, hẳn là nam giới.

Nhưng mà có phải là tu chân giả hay không, thì còn cần phải liếc mắt một cái.


Nhìn xem có bị trận pháp áp chế linh khí hay không.

Rất nhanh, người đi vào là một người đàn ông xách chuột đen trên tay, dáng vẻ cụ thể không cách nào thấy rõ.

Chỉ thấy hơi mờ mờ.

Thế nhưng có một điểm có thể nhìn rất rõ ràng, đối phương không có bị áp chế linh khí.

Người bình thường.

Như thế, Bạch Cẩm liền thở phào nhẹ nhõm, dọa chết ta tồi, thì ra chỉ là người bình thường.

Xem ra chỉ là đi ngang qua, cũng không phải là người của đối phương tới giúp đỡ.

Thu Thiển cũng phát hiện đối phương là người bình thường, như vậy cũng không cần quá lo lắng, nhưng...!  Lá gan của người bình thường có thể lớn đến mức này không?   Nắm lấy chuột đen, đi vào trong trận pháp đưa tay khó thấy năm ngón tay này?   Có gì đó không ổn.

Cô theo bản năng bắt đầu chuẩn bị để ngăn chặn một cuộc đột kích.

Chu Tự tìm được nguồn ánh sáng đỏ, đẩy cửa đi vào.


Vừa đi vào, hắn liền nhìn thấy có hai thân ảnh không rõ ràng.

Một người đeo mạng che mặt, một người...!Không đeo gì.

Tất cả đều là phụ nữ, cả hai đều được bao quanh bởi những con chuột với đôi mắt phát sáng.

Trông không có vẻ như được bao quanh bởi chuột, mà giống như một người nuôi chuột.

"Nơi này thật đúng là tối a, cảm giác tối hơn rất nhiều so với bên ngoài, không bình thường lắm.

Không nên ở lâu, vẫn là nên xử lý chuột rồi đi.”   Sau đó, hắn nhìn hai bóng dáng mơ hồ mở miệng hỏi: "Con chuột này là của ai?"   Giọng nói đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút khàn khàn.

Lần sau không thể cho ma chủng ăn quá nhiều, không cả hắn lại xui xẻo.

"Là sủng vật của người ta nha." Giọng nói của Bạch Cẩm mang theo ý cười rõ ràng: "Tiểu ca ca cảm thấy có vấn đề gì sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận