Vào buổi trưa.
Chu Tự rời khỏi thư viện Đông Lâm.
Vẻ mặt nghi hoặc.
Không thể nghi ngờ là hắn đã được chấp nhận.
Nhưng tuyển nhân viên quá tùy ý, làm cho hắn thiếu cảm giác chân thật.
Bình thường ứng tuyển tốt xấu gì cũng sẽ cho người ta viết sơ yếu lý lịch, nhưng cô quản lý thư viện tên là Hàn Tô kia chỉ hỏi hắn mấy câu hỏi rồi liền thông báo rằng hắn đã được chấp nhận.
Mặc dù đó chỉ là một công việc tạm thời, nhưng cũng rất thích hợp với hắn.
Một ngàn một tuần, mức lương khác cao.
"Chính là chỉ hỏi tên, có phải người địa phương hay không, có thích nghi với việc thỉnh thoảng làm thêm giờ hai giờ hay không.Cũng không biết các thư viện khác có phải cũng tùy ý như vậy hay không ta.”Lắc đầu, hắn liền rời khỏi đường Đông Nhất Bắc, định trở về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, ngày kia bắt đầu làm việc.
Tiền lương thanh toán vào thứ bảy.
Làm việc sáu ngày một tuần.
Làm việc từ 8:30 sáng đến 5:30 chiều sẽ tan làm.
Nếu có làm thêm giờ thì 8 giờ sẽ tan làm.
Một tuần làm thêm nhiều sẽ có thêm tiền lương làm thêm giờ.
Mặc dù không phải là quá thực tế, nhưng Chu Tự rất thích công việc này.
Hy vọng không phải là lừa đảo.
Cũng hy vọng thư viện có thể tiếp tục như vậy trong nhiều tháng.
Dựa theo lời Thu Thiển nói, tình cảnh hiện tại của hắn cũng không tốt.
Sau này có thể ngay cả thời gian đi làm cũng không có, ngộ nhỡ sức của mình không đủ, vậy thì chỉ có thể trở về kế thừa quán ăn của ba.
"Lại nói tiếp, ba nói mình là thánh tử, thánh tử mà kế thừa quán ăn có phải không thích hợp hay không?"Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, ba và mẹ là cự phách ma đạo, bọn họ là ông chủ bà chủ quán ăn, thánh tử là mình kế thừa quán ăn cũng là chuyện nên làm.
Về phần ma môn...! Vẫn là không kế thừa, làm gì có người nào kế thừa làm nhân vật phản diện.
Ba hắn không bao giờ có thể nói với hắn một câu: con trai, vị trí phản diện sẽ được giao cho con, ba nghỉ hưu đây.
“......” Hướng tây của thành phố.
Đường Xuân Cảnh.
Chu Tự mặc áo khoác của hắn, đi về phía tiểu khu nhà mình.
Sắc trời không còn sớm, hắn định đi ăn chút gì đó, trở về xem ma chủng thế nào.
Lại nhìn hai quyển sách Thu Thiển đưa cho hắn.
Hiện tại Phá Thiên Ma Thể hẳn là đã nhập môn rồi chứ? Tóm lại tý xem lại.
Không được thì lại thử tu luyện Chu Thiên Kinh.
Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy tu chân giả, thấy được thuật pháp hiện ra.
Hiện tại hắn cũng nên từ võ hiệp thăng cấp lên tiên hiệp.
Thiên phú của hắn kém, không cầu quá nhiều, có thể phóng quả cầu lửa, thêm chút hiệu ứng đặc biệt là tốt rồi.
Nếu có thể ngự kiếm phi hành thì càng hoàn mỹ.
Trên đường đi, hắn thấy một cô bé cũng mặc áo khoác, đi lên từ phía sau hắn.
Trên đầu có hai cái búi tóc nhỏ, áo khoác thể thao màu xanh nhạt, lần này không phải là ba lô, mà là túi xách nhỏ.
Cô bé đang mặc một chiếc váy trắng.
"Là cô bé nhìn bản đồ ngày hôm qua?" Kiểu tóc tương đối độc đáo, hắn nhớ cũng là tự nhiên.
Nhìn thấy đối phương nhìn bản đồ đi vào một con hẻm nhỏ, Chu Tự có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ bên trong không có đường mà? Trước đây, việc xây dựng một ngôi nhà đã chặn đường chỗ đó.
Vốn là một con đường gần trường học, cứ như vậy không còn nữa.
Hắn còn tức giận trong một thời gian dài.
Cuối cùng vẫn là nhịn lại thu hồi nắm đấm.
Đại hiệp, vì nước vì dân.
Đó là những lời này hắn dùng để tẩy não mình."Nhường đường một chút." Còn đang suy nghĩ, Chu Tự đã bị người khác nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Bốn người đàn ông mặc đồ đen đi ngang qua hắn.
Có chút bộ dáng gấp gáp.
Sau đó, hắn thấy bốn người đàn ông đi theo vào con hẻm đó.
"Hả?" Một cô bé đi vào con hẻm, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi theo, điều này trông có vẻ không đúng lắm.
Nhưng thiên hạ thái bình, thật sự có người dám làm chuyện gì xấu sao? Tò mò, hắn đến gần con hẻm, nhanh chóng nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của cô bé: "Đừng đến đây, đừng đến mà." Mày nhíu lại, không chút do dự, Chu Tự sải bước, muốn vào ngõ thể hiện đạo nghĩa hiệp sĩ.
Chỉ là...! Khi hắn vừa đi đến đầu hẻm đã nghe thấy một tiếng lạch cạch.
Binh! Binh! Bốp ! Bốp! Ầm! Ầm! Âm thanh rất nặng nề vang lên.
Tiếp theo là giọng nói của một cô bé, không giống như giọng vừa cầu xin tha thứ ban nãy: "Bảo các ngươi đừng đến mà không nghe.
Tất cả không phải là lỗi của tôi đâu nhé.”Lúc này Chu Tự mới thấy rõ tình huống.
Ba người đàn ông bị nhét vào tường, một người bị giẫm đạp xuống đất.
Chu Tự: "..." Ngại quá làm phiền rồi.
.