Tất nhiên, hắn cũng không có ý định trò chuyện với nó, chỉ nhẹ nhàng di chuyển và nói: "Đề nghị nhà ngươi không nói chuyện, lần đầu tiên gặp phải một dã thú biết nói chuyện, dễ mang lại cho ta gánh nặng tâm lý.Im lặng lại nếu không ta chôn sống ngươi bây giờ.”“Nhân loại ngươi chớ có khinh người quá..
.” Binh! Đầu chó phẫn nộ còn chưa nói xong, liền trực tiếp nhận một quyền từ Chu Tự.
Một quyền đánh ra, một cái đầu chó ngã xuống tại chỗ.
“Ngao ô!” Hai cái đầu còn lại kêu thảm thiết trên mặt đất.
Một quyền này làm chó ba đầu sợ choáng váng, đầu chó ở bên kia lập tức nói: “Đại nhân, ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không có ý làm người ta tổn thương.” Bốp! Đứng dậy,chân giơ lên.
Đầu chó đang nói chuyện bị đá bay một cước.
Động vật lạ xuất hiện trong thành phố của hắn đã đánh vài năm, có thể nói chuyện hay không cũng không khác biệt lớn.
Xử lý xong trở về ngủ, hai ngày nay còn phải tìm việc làm.
Lại một cái đầu chó khác bị đánh, chó ba đầu bị dọa cả người phát run: "Gia, tiểu nhân thật không biết nơi này là địa bàn của ngài, tiểu nhân chỉ là tìm người thôi, không có ý muốn gây rắc rối.”Chu Tự không nghe , nắm tay huy động.
"Phù, có thể có chút không quen, nhưng một chút là được rồi, mình rất có kinh nghiệm." Một quyền rơi xuống.
Tốc độ cực nhanh, làm cho chó ba đầu sợ hãi.
"La la la, điện thoại của bạn đang kêu." Điện thoại trong túi một lần nữa đổ chuông.
Chu Tự dừng động tác.
Lúc này nắm đấm đang ở trước mắt chó ba đầu, thiếu chút nữa nó có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.
Thu hồi tay lấy điện thoại ra.
Vẫn là ba hắn.
"Ba, con thật sự rất bận." Lần này chân hắn đạp càng chắc chắn, đối phương miệng phun tiếng người, dễ sinh ra hiểu lầm.
"Nhi tử, trước đừng cúp máy, vi phụ nói là thật, con nghe vi phụ giải thích." Chu Nhiên lo lắng nhi tử cảm thấy mình hồ đồ.
Sau đó ông giải thích rất nhiều, vợ chồng bọn họ là cường giả siêu cấp giới Tu Chân, bởi vì con trai nhà mình không có thiên phú tu luyện, cho nên không thể không tiến phàm trần để cho nhi tử có một hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp.
Cuối cùng Chu Tự miễn cưỡng tin: "Nếu con không có thiên phú tu luyện, vậy tại sao phải nói với con điều này làm gì?" Hại hắn còn tưởng rằng thân thể mình đặc thù là do có tiên lực, thoạt nhìn có thể là ma lực."Là như này, ta cùng mẹ con quên mất một chuyện, con sinh ra ở ma môn, cho nên con kỳ thật là thánh tử ma đạo." Chu Nhiên nói.
Trực tiếp thành nhân vật phản diện luôn.
Chu Tự lại trầm mặc một lát, nói: "Cúp máy nha ba, con bận lắm." "..." Chu Nhiên lập tức nói: "Chờ một chút, còn có một chuyện cuối cùng." "Chuyện gì nữa ạ?" Chu Tự cúi đầu nhìn chó ba đầu, đang suy nghĩ đối phương là đến từ nơi nào.
"Con không phải tuổi không còn nhỏ sao? Mẹ con sắp xếp cho con một đối tượng xem mắt, con đi gặp mặt đi.” Chu Nhiên nói.
"Cô ta là ai a." Chu Tự có chút kinh ngạc.
Chu Nhiên nói, "Giống như con." Chu Tự thở phào nhẹ nhõm, người bình thường là tốt rồi.
Ma đạo cảm giác không an toàn lắm, hắn cũng không phải là người xấu gì, không thích hợp lắm.
Chỉ là tức giận vừa mới buông lỏng thì hắn liền bùng nổ, ba hắn nói như thế này: "Con là thánh tử ma đạo, con bé là thần nữ ma đạo, môn đăng hộ đối." Chu Tự: "..." Cuối cùng điện thoại cúp máy.
Trầm mặc một lát, hắn thu hồi điện thoại di động, cúi đầu nhìn chó ba đầu nói: "Biết giới Tu Chân không?" "Gia, ngài muốn biết cái gì? Ngài cứ việc hỏi, đại sự giới Tu Chân, ta ít nhiều đều biết một chút.” Chó ba đầu trả lời ngay lập tức.
"Ngươi là ma đạo hay là chính đạo?" Chu Tự mở miệng hỏi.
"Chính, chính đạo." Chó ba đầu lắp bắp mở miệng.
“Tay sai của chính đạo a.” Chu Tự nắm nắm đấm: "Xem ra là đúng rồi." Dứt lời, lại vung quyền lên.
"Gia." Chó ba đầu lập tức hét lên: “Gia, ta là tay sai của ma đạo, ta thực sự là tay sai của ma đạo.Tiểu nhân nhìn ngài quang minh lỗi lạc, hàng yêu trừ ma, cho rằng ngài là ánh sáng chính đạo.
Chưa từng nghĩ ngài là ngọn hải đăng ma đạo.” “Thế ngươi đã ăn qua người thường chưa?” Chu Tự lại một lần nữa đặt câu hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, trong mắt chó ba ba xuất hiện do dự.
Cuối cùng nó cúi đầu nói: "Làm cho gia mất mặt rồi, cha mẹ tiểu nhân chưa từng cho phép tiểu nhân động thủ với người thường." "Ngươi đi đi." Chu Tự buông chân ra tiếp tục nói: "Không có việc gì đừng vào thành phố này." Chó ba đầu cảm kích đến rơi nước mắt, vội vàng biến mất vào trong bóng tối..