Vị thần nữ này có phải hiểu lầm cái gì không? Nhưng vị trí này đã bị ướt bởi cà phê rồi, không thể ngồi được nữa.
Hắn đi sang ngồi đối diện Thu Thiển, thuận tiện mở miệng giải thích một chút: "Vừa rồi có thể là nhận nhầm người thôi." "Tôi hiểu." Thu Thiển gật đầu.
Chu Tự: "...." Cô có thể hiểu sai rồi.
"Cái này cho anh." Thu Thiển không nhắc lại chuyện vừa rồi, mà đưa cho Chu Tự một quyển sách.
Trên đó viết bí tịch hung ác nhất của ma đạo.
"Mẹ anh bảo tôi mang đến cho anh, nói anh muốn tu luyện." Thu Thiển giải thích một câu.
Sau đó, cô gọi một món tráng miệng.
Mình muốn tu luyện? Chu Tự kinh ngạc, không phải hắn không có thiên phú sao? Ngay lúc này, điện thoại di động rung lên.
Đó là tin nhắn được gửi tới.
Vừa nhìn là mẹ gửi tới: Con trai, quên nói cho con biết, ma tu đạo tu đã biết đến sự tồn tại của con, hiện tại bọn họ không biết con tu cái gì, dù sao bọn họ cũng không biết, nên liền truyền ra bên ngoài một công pháp lợi hại nhất, bạo lực nhất, hung mãnh nhất, tàn nhẫn nhất, để cho bọn họ có điều kiêng kỵ với con, dù sao con cũng sẽ không tu luyện được.
Cố gắng thật tốt, mẹ sai người đem công pháp cho con rồi, đừng biểu hiện nhát gan nhá.
Mà nhớ xem mắt thành công đấy, nếu không đừng nói với ba mẹ về chi phí sinh hoạt.”Chu Tự: "..." Hắn luôn cảm thấy mình đang vướng vào một chuyện vô cùng phiền toái, có vẻ như có rất nhiều người quan tâm đến hắn.
Chưa từng suy nghĩ nhiều, mà là tò mò mở quyển bí tịch hung ác nhất này ra.
"Phá Thiên Ma Thể?" Đây chính là tên của bí tịch.
Hắn lại mở trang tiếp theo, chỉ có một câu: Lấy ma quyền của ta, trấn sơn hà cửu châu.Hội chứng tuổi dậy thì?! Đó là cảm giác đầu tiên của hắn.
Nếu như hắn học lớp 8, nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, không chừng còn muốn cầm trượng kiếm tẩu thiên nhai (1), lấy ma kiếm trấn sơn hà đại địa.
(1) Trượng kiếm tẩu thiên nhai: cầm kiếm hành tẩu khắp thế gian.
Khi còn bé cũng ảo tưởng, chỉ là năm đó bài tập nghỉ hè có chút nhiều, nên bị trì hoãn.
"Đây là công pháp tôi chọn cho anh, anh có thể thử xem." Thu Thiển sau khi món tráng miệng đến, lại đưa cho Chu Tự một quyển sách, nói: "Gần đây tốt nhất anh không nên tùy ý ra ngoài.Giới Tu Chân chính là như anh nghe đồn vậy, thánh tử ma đạo, đệ nhất ma môn, tu Phá Thiên Ma Thể, khát máu như cuồng, giết người như lanh, chiến áp đồng linh, bất khả chiến bại, vô song vô địch.
Nếu cho họ biết anh thực sự là một người bình thường, vậy quá nguy hiểm cho anh.Cho nên vẫn là cố gắng thử tu luyện đi.”Chu Tự tiếp nhận quyển sách thứ hai, trên đó viết: Chu Thiên Kinh.
Một cái tên rất nghiêm túc.
Nhưng mà vì cái gì mà giới Tu Chân có hiểu lầm với hắn như vậy? Hắn hỏi, câu trả lời nhận được là: "Không biết, có thể là ba mẹ của anh khiến cho người khác kiêng kỵ." Chu Tự: "..." Thu Thiển ăn món tráng miệng tiếp tục nói: "Dưới tình huống bình thường, bởi vì ba mẹ anh nên bọn họ sẽ không tùy tiện tới gần Thanh Thành.
Thế nhưng gần đây nghe nói Đại Địa Thần Khuyển đi ra khỏi cấm địa, đi tới phụ cận Thanh Thành, có thể là để mở cơ duyên.
Như vậy sẽ có rất nhiều người danh chính ngôn thuận đi tới Thanh Thành, mà như vậy anh sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, gần đây đối xử với chó tốt nhất một chút, rất có thể sẽ gặp được Đại Địa Thần Khuyển, thực lực của nó phi thường mạnh.
Thân phận địa vị cũng rất cao, một khi trêu chọc nguy hiểm vạn phần." Chu Tự: "...." Đây có phải là đến xem mắt không? Làm sao mà hắn có thể cảm thấy đang chuẩn bị cho hậu sự sau này của mình vậy? Càng nói càng phóng đại.
Người giới Tu Chân mạnh như vậy, hắn còn không thể tu luyện, hình như rất bị động.
Chó rất nguy hiểm, nguy hiểm là có bao nhiêu đầu? Ba cái đầu thì hình như không uy hiếp được hắn.
Ba mươi, ờm, cái này cũng có thể rất nguy hiểm..