Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Nhà của dì út Giang Đào ở thành phố sát bên, cách nơi này khoảng 100 kilomet, tự lái xe phải mất hai tiếng đồng hồ.

Buổi sáng trước khi xuất phát dì có nhắn tin, báo tầm 10 giờ là tới nơi.

Trước tiên Tào An đưa Giang Đào đi siêu thị mua đồ ăn, buổi trưa ăn cơm ở nhà so với đi ăn tiệm thì tiện lợi hơn, nhà của dì út cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Tào An đẩy xe mua hàng, Giang Đào đi bên cạnh anh, vừa chọn đồ vừa giới thiệu người thân cho anh.

“Dì út là nha sĩ, nhà em có một bức ảnh cưới của dì và chú, chắc anh có chút ấn tượng đấy, dì trông rất giống bà ngoại.”

“Cũng có chút giống em nữa.”

“Đúng vậy, lúc trước em với dì ra ngoài với nhau, có người đoán tụi em là hai mẹ con, người khác thì đoán là hai chị em. Nhưng mà dì út nhỏ con lắm, chỉ cao hơn bà ngoại một xíu thôi.”

Sau khi nói đại khái về tình hình của dì út, Giang Đào bắt đầu nói về chú út.

“Chú ấy là cảnh sát, vóc dáng rất cao. Chú ấy khi cười trông rất dễ gần, khi không cười thì trông nghiêm túc hơn một chút.”

“Chú ấy với dì út sao quen nhau thế?”

“Cô của chú út về làm dâu ở thành phố của chúng ta, bà ấy bị đau răng nên đến bệnh viện, đúng lúc dì út là bác sĩ khám bệnh, sau khi gặp dì vài lần thì bà ấy thành người trung gian.”

“Có phải họ cũng xem mắt không?”

“Cũng không tính là xem mắt, chú dì gặp nhau một lần, bữa cơm chưa ăn xong thì chú út bị cục cảnh sát gọi về. Dì út vốn không quá vừa ý chú vì chú ở thành phố khác, dì nghĩ gả chồng nơi xa thì sẽ không tiện chăm sóc bà ngoại, bây giờ lại gặp sự cố này nên dì út ngay lập tức gọi điện thoại từ chối, không muốn gặp mặt lần hai. Nhưng chú ấy rất thích dì, chú xin nghỉ phép một ngày rồi chạy xe qua bên đây, rốt cuộc dì út cũng đồng ý.”

Tào An: “Có chút giống chúng ta nhỉ.”

Giang Đào lấy một quả cà chua tươi roi rói, nhỏ giọng nói: “Làm gì mà giống, chú út dựa vào thành ý, còn anh dựa vào việc ‘tính kế’ em.”

Lúc trước anh nói đưa đón cô đi một tuần rồi sẽ giữ khoảng cách với nhau, kết quả hết một tuần anh nói sẽ tiếp tục theo đuổi cô, lý do là “Anh chưa có đồng ý việc không bao giờ gặp mặt cô nữa.”

Tất nhiên Tào An cũng đủ thành ý, nhưng giai đoạn trước quả thật anh đã âm thầm dùng rất nhiều kế nhỏ.

Tào An cũng cầm một quả cà chua đặt cạnh mặt cô so sánh: “Không còn cách nào, anh không chính trực như chú út, chỉ có thể tính kế em thôi.”

Giang Đào cướp lấy quả cà chua từ tay anh.

Lần đầu Tào An nói về khuôn mặt hung dữ của mình, đó là câu trần thuật sự thật vô cùng khách quan, còn về sau những lần anh nói như vậy lại là cố ý tỏ vẻ đáng thương, làm cô không nỡ từ chối anh như những đối tượng xem mắt trước đó.

Sau khi mua một đống đồ ăn tươi ngon, lúc xếp hàng thanh toán Giang Đào vội vàng trả tiền.

Hơn 10 giờ một chút, dì út đến, Tào An đã liên hệ với bảo vệ cổng, xe của nhà dì đi thẳng một đường đến hầm để xe, hai chỗ đỗ xe bên cạnh chiếc xe Jeep đều là của Tào An.

Bà ngoài ở trên lầu, hai người trẻ tuổi xuống gara đón họ.

Chú út Mạnh Đông Đằng là người lái xe, ông đánh xe một vòng liền thấy phía trước là cháu gái, bên cạnh là người bạn trai của con bé – Tào An.

Ông nheo nheo mắt, thằng nhóc này đáng gờm đấy, so với ảnh mẹ vợ gửi, nhìn Tào An tận mắt càng không giống một công dân tuân thủ pháp luật chút nào.

“Trông cường tráng quá!”

Em họ Mạnh Duệ của Giang Đào ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chằm chằm không chớp mắt người đàn ông cao lớn trước mặt.

Chu Viện vẫn luôn mỉm cười nhìn cháu gái, tức giận cảnh cáo hai cha con: “Hai người tém tém lại, đừng để Đào Đào mất mặt.”

Giang Đào có rất nhiều biệt danh, bà thích gọi cô là “Tiểu Đào”, dì út thích gọi cô là “Đào Đào”, một số bạn học và đồng nghiệp gọi cô là “Đào Tử”, dù sao cũng đều là đào.

Chiếc Audi màu trắng chậm rãi đỗ bên chiếc xe Jeep màu đen.

“Dì út.”

Từ lúc nhà cô bị ngập, Giang Đào vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh, nhưng bây giờ hốc mắt lại đỏ lên.

Dù nhà của cô cũ kỹ đến đâu thì vẫn là nhà của cô, tuy có bạn trai vừa tốt bụng vừa nhiệt tình, nhưng nếu được lựa chọn, Giang Đào vẫn muốn ở nhà mình hơn.

Cô không thể ở trước mặt bà thể hiện những cảm xúc này, nhìn thấy dì út – người từng săn sóc cô như một người mẹ, cô không thể kìm nén được nữa.

Chu Viện đau lòng mà ôm lấy cháu gái.

25 tuổi bà cưới Mạnh Đông Đằng, khi đó cháu gái mới 6 tuổi, nói cách khác, bà từng nuôi nấng chăm sóc cô bé 6 năm trời, trong lòng Chu Viện, Giang Đào vừa là cháu gái vừa là con gái của bà.

“Không sao, không sao, cùng lắm thì sửa sang lại, quả thật dì đã sớm không ưng căn nhà cũ đó, bị ngập nước như vậy dì không tiếc chút nào.”

Chu Viện cố tình nói đùa.

Mạnh Duệ: “Mẹ có gan thì nói trước mặt bà ngoại ấy.”

Chu Viện trừng con trai.

Giang Đào nín khóc mỉm cười, cô lau lau mắt rồi giới thiệu Tào An cho gia đình dì út.

Mạnh Đông Đằng và Mạnh Duệ 17 tuổi đều cao 1 mét 8, Chu Viện phải ngửa đầu lên nhìn Tào An, cười nói: “Mỗi ngày dì đều nghe bà ngoại khen cháu, lần này rất cám ơn cháu, chắc cũng phiền toái không ít nhỉ?”

Tào An: “Là cháu nên làm ạ, chú dì đừng khách sáo như vậy.”

Mạnh Đông Đằng khóe miệng hơi giật nhẹ, chủ động nắm lấy tay phải của Tào An: “Nên khách sáo thì vẫn phải khách sáo, lúc này xem như chú thiếu cháu một ân tình, về sau cháu cần hỗ trợ gì cứ việc nói với chú.”

Mạnh Duệ: “Ba, ba không cần nói thế đâu, dáng vóc anh Tào to lớn như thế, cần gì cảnh sát giúp đỡ chứ? Cả mẹ con với chị họ nữa, công việc của mọi người không thích hợp để nói lời này đâu.”

Mạnh Đông Đằng lấy ngón tay chọc chọc vào đầu con trai: “Ăn nói nhảm nhí!”

Tào An cười: “Chúng ta đi lên thôi, bà ngoại đang chờ đó ạ.”

Anh đưa hai cha con nhà họ Mạnh đi phía trước, Giang Đào đi đằng sau thân mật ôm tay dì út.

Chu Viện ghé vào tai cháu gái, nói nhỏ: “Trước kia dì không nhận ra, hóa ra cháu có gan lớn như vậy, dám quen một người bạn trai như thế.”

Giang Đào nhìn Tào An, giải thích giúp anh: “Anh ấy chỉ trông hung dữ thôi, chứ tính tình rất tốt ạ.”

Chu Viện: “Dì biết, bà ngoại có nói qua, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ bị mặt nó dọa sợ, không có cơ hội để biết nó là người tốt.”

Khi thang máy đến, Tào An nhìn về phía sau.

Chu Viện nhìn anh với khuôn mặt tươi cười vô cùng thân thiết, quá mức thân thiết đến nỗi nhìn không tự nhiên.

Mạnh Đông Đằng làm cảnh sát, dạng người nào cũng đã gặp qua, ông không sợ Tào An, sau khi vào thang máy vô cùng tự nhiên mà bắt chuyện với Tào An, hỏi han trường đại học của anh, ngày thường làm những công việc gì, vân vân.

Mạnh Duệ phá bĩnh: “Ba, ba im đi thôi, ba càng hỏi càng giống như đang ghi lời khai ấy.”

Mạnh Đông Đằng:……

Chu Viện nhéo con trai từ đằng sau: “Đừng có mà ăn nói linh tinh, nhân lúc có anh Tào An từng là sinh viên của trường đại học danh giá, con tranh thủ hỏi kinh nghiệm học tập của anh đi, còn một năm cuối lo mà cải thiện thành tích.”

Mạnh Duệ bịt tai: “Chị họ cứu em, em vất vả mãi mới có cuối tuần đấy!”

Vừa cười vừa nói, bọn họ đã tới tầng mười sáu.

Cả nhà Giang Đào họp mặt, cùng nhau nói chuyện rôm rả, Tào An cắt trái cây đem tới, ngồi xuống tiếp khách.

Giang Đào hơi lo lắng anh sẽ bị bỏ rơi, dù gì đây cũng là nhà của anh.

May sao Mạnh Duệ gầy như da bọc xương, cậu lôi kéo Tào An đến góc tập thể dục, nhờ Tào An dạy mình cách sử dụng máy chạy bộ và ghế tập cơ bụng.

Trò chuyện xong thì họ đi nấu cơm, bà ngoại và dì út muốn xuống bếp, Tào An kêu họ nghỉ ngơi, để anh làm cho.

Giang Đào: “Cùng nhau làm đi.”

Thế là hai người trẻ tuổi đi xuống nhà bếp.

Tào An cắt thịt, Giang Đào rửa rau.

Tào An liếc nhìn bạn gái, trầm giọng nói: “Em có vẻ rất lo lắng.”

Giang Đào: “Hơi hơi thôi, là vì bên nhà anh mọi ngày đều yên tĩnh, bây giờ nhiều người như vậy, em sợ anh không quen.”

Tào An: “Anh quen rồi, nhà anh nhiều họ hàng lắm, sau này đôi bên gặp nhau, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”

Giang Đào:……

Những người bạn trai khác đều nói lời ngon tiếng ngọt với bạn gái, còn Tào An không những không nói, mà lâu lâu đột nhiên lại cất miệng thốt ra một hai câu ám chỉ hai người sẽ kết hôn.

Giọng nói trầm thấp không có ý chỉ nhất định sẽ kết hôn, mà giống như thể hiện anh thích cô một cách tinh tế.

Bởi vì thích nên mới lên kế hoạch và sắp xếp lâu dài.

Giang Đào phải lên tiếng trả lời chứ nếu không lại giống như cam chịu bị anh trêu.

Cô cụp mắt, giọng nói muốn đối đầu với anh: “Cũng chưa chắc sẽ gặp, ai biết tương lai sẽ thế nào.”

Tào An cười, không trêu chọc cô nữa.

Có rất nhiều món ăn, ngồi giữa bà ngoại và chú dì là hai người trẻ tuổi.

Mạnh Duệ ngồi ở trên sô pha, người lớn nói chuyện còn cậu ngồi vừa nghe vừa lướt điện thoại, khi Giang Đào và Tào An tới gần, Mạnh Duệ ném điện thoại qua một bên, tò mò hỏi: “Anh Tào, cơ bụng anh có bao nhiêu múi? Sáu hay tám?”

Giang Đào còn chưa ngồi xuống ghế sô pha, nghe thấy lời này, cô lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Mãi cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Tào An mới nhìn về phía cậu thiếu niên đang học cấp ba: “Em cũng muốn tập hả?”

Mạnh Duệ: “Hiện tại không em tập nhưng lên đại học sẽ thử, tập có dễ không anh?”

Tào An: “Cũng được, nhưng phải kiên trì luyện tập, bằng không lúc nghỉ tập cơ bụng cũng sẽ biến mất.”

Mạnh Duệ: “Vậy bụng anh có bao nhiêu múi?”

Tào An dùng tay ra hiệu một con số.

Mạnh Duệ hai mắt sáng lên.

Tào An lại nhắc nhở: “Không được nói chuyện này trước mặt nữ sinh, có vẻ như không tôn trọng.”

Mạnh Duệ hiểu theo nghĩa khác, cười nói: “Chị họ không coi em là nam sinh đâu, chị ấy chỉ coi em là trẻ con thôi à.”

Tào An chỉ chỉ chính mình.

Mạnh Duệ chớp mắt, cười lộ ra hàm răng trắng: “Em hiểu rồi, vậy anh tiếp tục cố gắng nhé!”

Cậu còn tưởng rằng chị họ và anh Tào đã đạt đến độ thân mật nhất định, bây giờ mới biết anh Tào còn chưa có cơ hội khoe cơ bụng cho chị họ nữa cơ!



Ăn cơm trưa xong, gia đình ba người của Chu Viện muốn đưa bà ngoại qua tiểu khu Hoà Bình xem xét tình hình, chủ yếu là cùng hỗ trợ dọn dẹp một chút.

Tào An cũng đi theo, anh ở cửa ngăn Giang Đào đang muốn đi cùng: “Buổi tối em còn đi làm ca đêm, tranh thủ buổi chiều ngủ đi.”

Mạnh Đông Đằng: “Đúng vậy, Đào Đào nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta nhiều người, không cần cháu đi cùng đâu.”

Giang Đào liền ở lại.

Tào An lái xe đưa bà ngoại và gia đình dì út đi.

Tới nơi, Mạnh Đông Đằng, Chu Viện mới phát hiện trong nhà không có gì cần bọn họ thu dọn, đồ vật cần thiết đều đã được Tào An mang đi, chỉ còn lại một ít đồ dùng cũ không cần dùng, bây giờ chỉ cần chờ thợ sửa nhà đến xử lý.

Bà ngoại: “Ngày hôm qua Tiểu Tào bận rộn cả ngày.”

Mạnh Đông Đằng vỗ vai Tào An, bạn trai có thể làm được chuyện này thật sự rất đáng tin cậy.

Mới đầu ông nghe nói nhà họ Tào giàu có, ông còn lo cháu gái sẽ gặp phải loại công tử bột, hôm nay qua đây quan sát rõ hơn, ông mới phát hiện Tào An là một người rất tinh tế và có trách nhiệm.

Chu Viện và bà ngoại vào phòng xem xem còn sót lại thứ gì không, trong phòng ngủ chỉ có hai mẹ con, Chu Viện đóng cửa lại, nhỏ giọng thảo luận: “Mẹ, bên nhà này cần phải sửa sang lại, một khi sửa nhà là mất ít nhất hai tháng, hơn nữa còn để hết mùi sơn mới chắc phải ba tháng. Tụi trẻ hai đứa nó yêu đương ở chung không sao, mẹ lớn tuổi ở bên đó giống như bóng đèn vậy, ngay cả mẹ cũng sẽ khó xử. Không bằng mẹ về cùng tụi con, khi nào nhà bên này sửa xong lại dọn về.”

Bà ngoại nói đùa: “Mẹ đến nhà con không phải vẫn là cái bóng đèn sao?”

Chu Viện nói: “Con rể mẹ bận muốn chết, anh ấy còn ước gì mẹ vợ hay qua đây bầu bạn với con, để con không soi lỗi anh ấy.”

Bà ngoại cũng đồng ý với biện pháp của con gái, dù có con rể nhưng họ vẫn là người một nhà, còn Tào An chưa có mối quan hệ chính thức, ở nhờ một vài hôm thì không sao, chứ ở lâu quá thì lại không thích hợp.

“Khi nào đi?”

“Sáng mai đi mẹ, Tiểu Đào tan làm gặp nhau tạm biệt rồi đi.”

Công việc bên nhà cũ xong xuôi, gia đình Chu Viện đi qua khu lân cận Phỉ Thúy Gia Viên đặt 2 phòng khách sạn, dì út muốn ngủ trưa, kêu Tào An đưa bà ngoại về trước, còn bọn họ khoảng 5 giờ lại đến.

Sau khi trở về phòng 1601, Tào An thuyết phục bà ngoại đi ngủ một lúc rồi anh vào thư phòng.

Đây là một buổi trưa vô cùng yên tĩnh.

Giang Đào cài báo thức lúc 5 giờ, cô tỉnh dậy, đi ra ngoài, khi đi qua cửa phòng ngủ của bà ngoại, cô phát hiện dì út đang giúp bà ngoại soạn đồ vào vali.

Chu Viện cười nói: “Đào Đào tỉnh rồi à, vừa lúc dì nói với cháu chuyện này.”

Giang Đào nhìn thấy chiếc vali, quả thật đã đoán được.

Tuy cô hơi lo lắng vì sắp tới phải ở một mình cùng với Tào An, nhưng Giang Đào biết, bà ngoại ở bên nhà dì út sẽ thoải mái hơn.

Năm người cùng ngồi ăn cơm chiều, trò chuyện về việc sửa sang nhà cũ.

Bà ngoại nói với Giang Đào: “Bà không hiểu mấy thứ đó đâu, cháu thích trang trí nhà cửa như thế nào thì tùy cháu, nếu cháu không hiểu thì bàn bạc với Tiểu Tào.”

Tào An: “Cháu sẽ vẽ bản thiết kế trước, làm xong sẽ đưa bà xem, cháu vẫn muốn bà thích mới được.”

Mạnh Duệ ngưỡng mộ: “Chị họ có mắt nhìn quá, anh Tào đúng là một người toàn tài!”

Giang Đào ở dưới đá chân cậu nhóc một cái.

Mạnh Duệ oan ức muốn mách anh Tào, chị họ ở trước mặt bạn trai cũng không tỏ ra ngọt ngào dịu dàng chút nào!

7 giờ tối, gia đình dì út đưa bà ngoại tản bộ bên bờ hồ, còn Tào An đưa Giang Đào đi làm.

Tào An nhìn cô bạn gái đang ngồi trên ghế phụ im ắng lạ thường, mở miệng nói: “Thật ra, nếu bà ngoại muốn ở cùng dì út thì cũng không cần phải đi sớm như vậy, chờ khi nào chốt được bản thiết kế cuối cùng, bà đi qua đó cũng bớt lo lắng hơn.”

Giang Đào: “Gia đình nhà dì đều tới đây, vừa lúc cùng nhau trở về, nếu không lại phải đi thêm một chuyến.”

Tào An: “Chuyện này không liên quan, chờ bà ngoại ở bên đây chán rồi chúng ta lại đưa bà qua đó.”

Giang Đào sờ điện thoại: “Anh không muốn bà ngoại đi như vậy sao không nói với bà.”

Tào An: “Buổi chiều anh đã khuyên bà rồi nhưng bà không nghe anh, nếu em khuyên nhủ chắc sẽ được đó.”

Giang Đào liếc hắn một cái: “Anh nghĩ như vậy á?”

Phía trước đèn đỏ, Tào An dừng xe lại, nhìn bạn gái nói: “Thật mà, trừ phi em có dự định khác.”

Giang Đào:……

Một chút cô cũng không có đâu nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui