Editor: Cỏ May Mắn
–
Lần thứ hai lái xe từ bệnh viện về lại tiểu khu, độ thuần thục của Giang Đào đã tăng từ con số 0 lên 5, 6 điểm.
Trên người cô vẫn còn mồ hôi nhưng cũng không tới mức nhếch nhác.
Cô nhìn đồng hồ, 10 giờ 5 phút.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
“Anh xếp vali xong rồi sao?” Vừa xuống xe, Giang Đào hỏi bạn trai đã kiên nhẫn hướng dẫn cô 3 tiếng tập lái.
Tào An: “Giờ anh đi xếp đồ tiếp, mang tầm ba bốn bộ quần áo là đủ rồi.”
Giang Đào nghĩ đến chuyện ngày mai cả hai phải xa nhau, cảm xúc của cô bắt đầu đi xuống.
Trở về căn hộ 1601, hai người chia nhau đi tắm.
Giang Đào đã tắm qua một lần nên lần này cô chỉ tắm loáng qua là xong.
Lúc đi ra khỏi nhà tắm, cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà tắm bên kia.
Giang Đào cảm thấy có gì đó kì quái, vì trước kia Tào An là người lúc nào cũng tắm nhanh hơn.
Khép hờ cửa phòng ngủ, Giang Đào ngồi xuống ở mép giường, yên lặng lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.
Chờ mãi cũng chán, Giang Đào cầm điện thoại lên chơi một lát, rồi tâm sự với Phương Nhụy.
Giang Đào: [Tối nay tớ lái xe ra đường lớn đó.]
Phương Nhụy: [Cậu lái loại xe nào thế?]
Giang Đào: [… Xe Volkswagen! Ngày mai Tào An đi công tác, chỗ ở lại cách xa bệnh viện, đi xe buýt cũng không tiện lắm nên anh ấy bảo tớ lấy chiếc xe khác của anh lái đi làm.]
Phương Nhụy: [Chiếc Volkswagen của ông trùm Tào có phải là loại xe có logo không?]
Giang Đào: [Ý cậu là gì?]
Phương Nhụy gửi đến cho cô một tấm hình chụp màn hình phía sau của chiếc Volkswagen và khoanh đỏ vào chữ “PHAETON” bên dưới xe.
Giang Đào: [Tớ không để ý, thế dòng xe này là sao?]
Phương Nhụy: [Cậu đúng là chả biết gì về xe cộ cả.
Loại xe Volkswagen thường có giá từ 20 đến 30 nghìn tệ.
Đối với dòng có chữ “PHAETON” thì trung bình cũng từ 100 nghìn tệ đổ lên.
So với chiếc xe Jeep của anh ấy thì cũng không rẻ hơn là bao nhiêu.]
Giang Đào choáng váng.
Cô đối với xe sang chỉ dừng lại ở các loại phổ biến như Ferrari, Lamborghini, Rolls-Royce vì là những thương hiệu rất quen thuộc, thật ra cô cũng không thèm nhận diện những logo xe hơi cho lắm.
Còn với chiếc Volkswagen thì cô thấy nó cũng rất phổ biến, nên cô không nghĩ loại xe này lại có dòng siêu xe nhưng lại trông giống những chiếc xe tầm trung khác.
Nghĩ đến việc trước đây cô cho rằng Tào An cư xử khiêm tốn, chưa từng cố ý khoe khoang về gia thế, Giang Đào vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Thì ra không phải là anh không khoe, mà là do cô không biết nhìn hàng.
Trong lúc Tào An vẫn còn đang tắm, Giang Đào đi đến hầm để xe, dạo quanh một vòng chiếc Volkswagen mà tối nay cô đã lái suốt ba tiếng đồng hồ, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ đó.
Giang Đào cảm thấy may mắn vì cô không biết giá của chiếc xe này trước, nếu không tối nay mồ hôi tay của cô sẽ toát ra gấp đôi.
Giang Đào đi lên lầu.
Tào An thế mà vẫn chưa tắm xong!
Tính ra anh đã tắm được 20 phút, lâu hơn rất nhiều so với thời gian tắm bình thường của anh.
Tiếng nước chảy vẫn không ngừng vang lên, giống như người bên trong nhà tắm đã ngất xỉu.
Giang Đào có chút lo lắng, cô đợi thêm 3 phút nữa, sau đó cô mặc kệ mọi chuyện mà đi đến cửa phòng tắm.
Cô nghe ngóng bên trong trước nhưng không thấy tiếng động nào ngoại trừ tiếng nước chảy.
Giang Đào gõ cửa: “Anh, anh không sao chứ?”
Im lặng một lúc, bên trong truyền ra giọng trầm khàn hơn ngày thường của Tào An: “Anh không sao, tiện tay anh giặt quần áo.”
Giang Đào: ……
Mọi lần khi tắm xong cô đến bồn rửa tay dùng nước rửa mặt, còn Tào An thì xả nước vòi sen liên tục, quả nhiên là người giàu có.
Ngay lập tức, cô tự thấy mất tự nhiên vì hành động gõ cửa của mình, cô giải thích với anh: “Tại em tưởng anh bị xỉu ở trong đó.”
Vừa dứt lời, tiếng nước liền ngừng lại: “Anh ra liền.”
Giang Đào nhanh chóng trở về phòng ngủ.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Cô nghe thấy tiếng Tào An sấy tóc, nghe thấy tiếng anh đi ra ngoài phơi quần áo, mãi cho đến khi anh vào phòng ngủ phụ và phát ra tiếng kéo khóa vali, Giang Đào mới chậm rãi đi tới cửa phòng anh.
Cửa phòng ngủ phụ thứ 2 đang được mở, Giang Đào dựa vào tường sát bên phòng ngủ chính, từ chỗ cô đứng có thể thấy được Tào An đang lấy quần áo từ bên trong tủ quần áo ra.
Tào An thuận tay lấy chiếc áo sơ mi ra khỏi móc, bình tĩnh liếc mắt nhìn bạn gái mình: “Có chuyện gì sao?”
Giang Đào cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Em vừa mới nhắn tin với Phương Nhụy, có nhắc tới chuyện lái xe.
Cậu ấy hỏi em là xe anh có chữ trên xe hay không nên em đã đi xuống dưới hầm để xe nhìn thử.”
Tào An cười: “Xe cộ thường mất giá nhanh lắm, khi mới mua có thể rất đắt chứ giờ thì đã thành xe cũ 8 năm rồi, dù có được bảo dưỡng tốt cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ bán lại với giá 30, 40 nghìn tệ thôi.”
Áp lực của Giang Đào nhẹ đi.
Tào An đưa chiếc áo sơ mi của anh cho cô: “Em giúp anh nhé?”
Giang Đào nhìn vào chiếc áo anh vừa đưa, sau đó đi vào phòng.
Anh ở bên kia lấy đồ ra còn cô đứng ở cuối giường gấp lại gọn gàng, gấp xong thì đưa lại cho anh để anh xếp vào vali.
Sau khi cất xong quần áo, Tào An lấy ra một chiếc quần lót boxer màu xám.
Giang Đào ngay lập tức đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến lời giải thích của bạn trai: “Cái này để anh tự soạn, không định để em giúp đâu.”
Giang Đào không vui mà đóng cửa lại.
–
Hôm sau Giang Đào thức dậy lúc 6 giờ sáng, sau khi rửa mặt, cô đi ra ngoài, nhìn thấy vali của Tào An đang ở một góc trong phòng khách.
Hôm nay anh không chạy bộ buổi sáng nên đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
Giang Đào ngồi trên ghế sô pha và nghiêng đầu nhìn anh.
Cô đã nhìn thấy khung cảnh này hơn 1 tháng rồi, nhưng vì những ngày tới cô không thể nhìn thấy nữa nên bầu không khí vui vẻ này bỗng lập tức trở nên buồn bã.
Lúc ăn cơm, Giang Đào đều cúi mặt xuống.
Tào An im lặng nhìn.
Ăn xong phải xuất phát ngay, Tào An một tay nắm lấy cô, một tay kéo vali.
Đến tới hầm để xe, anh đặt chiếc vali vào cốp xe Jeep, rồi mở cửa ghế phụ của chiếc Volkswagen.
Giang Đào ngồi vào hỏi: “Đến bệnh viện anh bắt taxi để về sao?”
Tào An: “Ừ, chỉ cần đến nơi trong sáng nay là được nên không vội lắm.”
Giang Đào: “Thật ra thì em lái xe từ từ đến bệnh viện cũng được, không cần phiền đến anh đâu.”
Tào An: “Anh sợ em đi lạc, đến nơi trễ làm lại trách ngược là do anh bày kế tào lao.”
Giang Đào cười, khởi động xe.
Trên đường đi cô tập trung lái xe cao độ đến mức không có tâm trạng để nói chuyện với bạn trai, lúc 7 giờ 40 cô lái vào bãi đậu bên ngoài tòa nhà bệnh viện.
Xe tắt máy, Giang Đào nhìn sang bên cạnh.
Tào An dường như không để ý, anh đẩy cửa bước xuống xe, tiện tay cầm theo chiếc túi xách của cô.
Giang Đào cũng đi theo xuống.
Tào An: “Đi thôi, để anh đưa em đến thang máy.”
Khoa điều trị nội trú ít người hơn khoa khám bệnh ngoại trú, chưa đến giờ mở cửa thăm khám nên người ra vào chủ yếu là nhân viên y tế và người nhà bệnh nhân từ tối qua.
Đoạn đường không dài, Giang Đào cố ý giảm tốc độ nhưng cũng rất mau đã đến sảnh thang máy.
Ở đây không có người, Tào An giúp cô bấm nút hướng lên rồi đưa túi cho cô.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Giang Đào nhìn số tầng thay đổi nhanh chóng trong thang máy, khi nó sắp đổi thành số “2”, cô quay lại ôm lấy bạn trai bên cạnh.
Anh quá cao nên ôm cũng khá tiện, mặt Giang Đào áp vào lồng ngực rộng lớn của anh, hai tay vòng qua eo ôm chặt lấy anh.
Cô có thể cảm nhận được sự căng chặt của cơ bắp anh.
Cùng lúc đó, tiếng “ting” từ phía thang máy sau lưng cô vang tới, thang máy đã đến.
Giang Đào buông Tào An ra, biết rằng anh nhìn theo cô, nên sau khi vào thang máy cô ngay lập tức bấm nút đóng cửa.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới ngẩng đầu lên, tầm mắt cô lúc này nhòe đi không nhìn thấy rõ cái gì.
Ở sảnh thang máy, Tào An ngẩng đầu nhìn theo thang máy chở cô lên từng tầng một, cho đến khi dừng lại ở tầng 5.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tào An dừng một chút rồi xoay người đi.
Anh đứng bên kia đường ngoài bệnh viện, đợi chiếc xe anh đã đặt đang cách đó 2 kilomet.
Xe trên đường không ngừng chạy qua, Tào An cầm điện thoại gửi cho cô một tin nhắn: [Em khóc à?]
Cô vẫn luôn cúi đầu nên anh không nhìn rõ.
Giang Đào: [Không có, em đi bàn giao công việc đây, khi nào tới nơi nhắn em nhé.]
Tào An: [Được rồi.]
Nhìn lại biển số chiếc xe đã đặt, Tào An cất điện thoại nhìn về hướng chiếc xe đang chạy tới.
Vài phút sau, một chiếc xe hơi trắng đậu bên đường.
Tài xế là một người thanh niên, nhìn thấy người đàn ông có vẻ mặt hung dữ, tài xế nuốt nước bọt, giọng nói trở nên lễ phép hơn so với ngày thường: “Đại ca, anh đi tới Gia Viên Phỉ Thúy đúng không?”
Tào An liếc anh ta một cái: “Đúng vậy.”
Tài xế thanh niên tập trung lái xe.
Tào An vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.
Một giọng mồ hôi dần dần đọng lại lăn xuống trên trán tài xế trẻ tuổi, anh ta xấu hổ lau đi, bối rối nhìn Tào An từ kính chiếu hậu: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
Tào An: “Không có chuyện gì.”
Nói xong, anh ngả người ra sau ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người tài xế trẻ tuổi như trút được gánh nặng.
–
9 giờ 15 tối, Giang Đào thành công đỗ chiếc Volkswagen màu đen vào bãi đậu xe quen thuộc.
Khi xuống xe, Giang Đào nhìn sang chỗ đậu trống trơn bên cạnh, suy nghĩ một lúc, cô chụp một bức ảnh gửi Tào An: “Em đã về nhà, đi đường an toàn.”
Tào An không trả lời ngay, tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô là bức ảnh bữa cơm anh gửi vào buổi trưa.
Có lẽ là anh có việc bận gì đó, cô liền đi lên phòng.
Sau khi gọi video với bà ngoại 30 phút, rồi tám chuyện cùng với Phương Nhụy, Giang Đào đứng lên đi tắm.
Bởi vì không có Tào An ở nhà, sau khi tắm xong Giang Đào mặc đồ ngủ, cô đi ra nhìn vào chiếc điện thoại đang để trên giường, rồi cầm theo ly nước ở tủ đầu giường ra ngoài rót nước.
Cô đang đứng cạnh máy lọc nước, ly được rót đầy khoảng một phần tư thì có tiếng thông báo điện tử ‘mở khóa thành công’ ở lối vào.
Ngay khi tiếng thông báo vang lên, nhịp tim Giang Đào như ngừng đập.
Ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô bây giờ là có người lạ đột nhập, nhưng sau đó đã thay thế bằng “ba mẹ của Tào An”!
Ngay khi cô bấm nút dừng ở máy lọc nước thì cánh cửa được mở ra.
Người đứng ngoài cửa là Tào An.
Giang Đào sững người, một tay cầm chiếc cốc, ngơ ngác nhìn bạn trai, người được cho là đang ở khách sạn tại thành phố bên cạnh.
Tào An cũng đang nhìn cô, nhưng không chỉ nhìn mỗi mặt, ánh mắt anh đảo qua khắp người cô.
Giang Đào: ……
Đồ ngủ của cô không hề dính dáng tới hai từ ‘gợi cảm’, người bán giới thiệu với cô đây là bộ đồ tay ngắn quần đùi “đáng yêu dễ thương ngọt ngào”, được làm từ cotton nguyên chất, với nền trắng và in vài chú gấu hoạt hình màu nâu nhạt lên trên.
Mức độ kín đáo của bộ đồ ngủ này không khác gì những chiếc áo ngắn tay và quần đùi bình thường.
Nhưng vấn đề chính ở đây là vì cô không ngoài, nên cô không mặc áo ngực bên trong.
Ở khoảng cách xa như vậy, bộ đồ ngủ này cũng không quá mỏng, nên chắc anh sẽ không nhìn ra được nhỉ?
“Anh, sao anh lại về thế?”
Biện pháp giảm đi sự xấu hổ chính là giả vờ như mọi chuyện bình thường, Giang Đào không nhìn anh nữa, cúi đầu tiếp tục lấy nước, tiếng nước chảy ra như che giấu đi tiếng đập bình bịch từ tim cô.
Tào An bước vào nhà rồi đóng cửa lại, kể cả lúc đổi sang dép đi trong nhà thì ánh mắt vẫn cứ dán vào cô: “Sau bữa tối anh thấy không có lịch trình nào nữa, thời gian vẫn còn sớm nên anh về đây, em định đi ngủ sao?”
Giang Đào rót nước xong, nhìn về phía phòng ngủ nói: “Em chưa ngủ bây giờ, tính đi đọc sách một lúc.”
Tào An đi về phía cô: “Sách chuyên ngành à?”
Giang Đào gật đầu, người cô quay về một hướng khác: “Anh, anh có muốn đi tắm không?”
Tào An: “Ở khách sạn anh tắm rồi mới về, trên xe cũng bật điều hòa nên không ra mồ hôi.”
Nói xong, anh đã đứng ở phía bên trái của Giang Đào, ngăn không để cô quay về phòng ngủ.
Giang Đào theo bản năng lùi một bước.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An: “Đọc sách có cần thiết không? Nếu không thì cùng anh xem phim nhé?”
Giang Đào đành ngồi xuống ghế sô pha, lấy gối ôm che trước ngực.
Hai bức tường ở phòng khách đều sơn màu nâu nhạt, bật đèn lên cả phòng sáng trưng.
Cô đang cố tỏ ra mình thoải mái, hai chân ngồi khoanh lại để lộ 2 mắt cá chân trắng sáng.
Tào An ngồi bên cạnh cô cầm lấy điều khiển bật TV.
TV chưa mở lên, màn hình trơn bóng như gương phản chiếu một đôi nam nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu, Giang Đào thấy ánh mắt của Tào An.
Cô không chịu được ánh mắt đó nên bỏ chiếc gối qua một bên: “Điều hòa có hơi lạnh, em đi thay quần dài đây.”
Tay trái của Tào An đang đặt trên sô pha hơi giật giật, anh nhìn cô nhanh chóng rời đi.
Trốn vào phòng ngủ, Giang Đào hét thầm trong lòng, cô đi tới gương xem lại hình ảnh của mình.
Cô vừa thở phào vì chất liệu của chiếc áo này không thể nhìn xuyên qua được, nhưng sau đó liền phát hiện ra hai thứ không nên tồn tại, một bên thì được hình vẽ chú gấu vô tình che giấu, nhưng bên còn lại thì cực kỳ “đập vào mắt”.
Giang Đào: ……
Cô nằm lì trên giường cho rồi!
Nằm một lúc, Giang Đào sực nhớ tới điều gì đó, liền cầm lấy điện thoại lên xem, Tào An sau khi đỗ xe vào hầm đã gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh sẽ lên nhà ngay.
Biết thế nếu lúc đi lấy nước cô mở điện thoại ra nhìn thì đã không có sự việc xấu hổ như vậy.
Bây giờ, Giang Đào chỉ có thể hi vọng bạn trai cao 1 mét 9 của cô không nhận ra sự khác thường của chiếc áo được cô mặc ở vị trí thấp như vậy.
Vài phút sau, Giang Đào thay xong chiếc quần dài rồi đi ra.
Cô không thay áo, chỉ mặc thêm chiếc áo ngực ở bên trong, phía dưới là chiếc quần dài rộng thoải mái.
Cô nhìn trộm Tào An để xem biểu cảm của anh ra sao.
Anh chỉ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục nhìn vào màn hình TV.
Giang Đào vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, biết mình dễ bị đỏ mặt, cô đi tắt đèn trong phòng khách: “Tiết kiệm điện.”
Tào An: “Ừ.”
Giang Đào ngồi xuống bên cạnh anh, khi cô đưa tay để lấy chiếc gối thì phát hiện hai chiếc gối ôm đều đã bị ném ra đằng sau sô pha.
“Xem phần hai nhé?” Tào An chọn ra một loạt series phim “Cướp biển”.
Giang Đào không quan tâm đến gối ôm nữa mà chỉ gật đầu với anh.
Tào An đặt chiếc điều khiển từ xa lên bàn rồi đưa tay trái ra sau lưng cô, rồi vòng qua vai cô như lần trước.
Nhiệt độ cơ thể Giang Đào ngay lập tức nóng lên, ngoài sự rung động về tâm lý, ngoài nhiệt độ từ cơ thể bạn trai thì còn có yếu tố môi trường.
Môi trường?
Giờ cô mới nhận ra rằng, là một người tiết kiệm nên cô đã không bật điều hòa ở phòng khách, vốn dĩ cô cũng không sử dụng phòng khách nhiều.
Nhưng khi cô đi thay quần áo, cô lại lấy lí do là “điều hòa quá lạnh”!
Bây giờ Giang Đào thật sự muốn tìm một vết nứt trên tường chui vào trốn cho rồi.
“Còn lạnh không?”
Giọng điệu bình tĩnh của Tào An vang lên trên đỉnh đầu cô.
Giang Đào:……
“Thật ra anh cũng thấy hơi lạnh.”
Nói xong, Tào An nâng chân bạn gái lên, ôm cô vào lòng.
Giang Đào giận dữ đánh anh vài phát, mỗi cái đánh đều vào cơ ngực cứng rắn vạm vỡ của anh.
------oOo------