Editor: Cỏ May Mắn
–
Thứ hai, Giang Đào tan ca lúc 5 giờ chiều.
Xe ra vào bệnh viện dẫn đến kẹt xe nên Phương Nhụy dừng xe ở bên kia đường đợi cô.
Thấy y tá Tiểu Đào đang đi ra, Phương Nhụy nhá đèn báo hiệu.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
“Vậy mà ông trùm Tào ngày nào cũng lái xe đến đợi cậu, tớ vô cùng bái phục.”
Giang Đào đóng cửa xe lại, cười nói: “Anh ấy đến sớm hơn cậu nên tránh được giờ cao điểm.”
Phương Nhụy: “Cũng đúng, người ta là ông chủ, còn tớ chỉ làm “con sen” cho ngân hàng nên phải đúng giờ mới được tan ca.”
Giang Đào: “Cậu bớt chê mình đi nhá.”
Trước khi lái xe, Phương Nhụy nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cười hí hí: “Tuy cậu không chịu nói với tớ những tiến triển sau này, nhưng mà có câu ‘che giấu cũng đồng nghĩa với việc giải thích’, tớ hiểu hết đấy.”
Giang Đào vươn tay nhéo cô một cái: “Cậu hiểu rồi thì im đi còn nói ra làm gì thế hả, nhanh lái xe đi.”
Phương Nhụy: “Y tá Giang đừng có mà quá phận.
Tớ chở cậu đi chọn quà sinh nhật cho bạn trai, đưa đi đón về mà cậu không cho tớ nói gì, làm vậy mà coi được?”
Giang Đào vừa bực vừa buồn cười.
Phương Nhụy vừa lái xe vừa hỏi: “Trải nghiệm thế nào? Làm bạn thân của cậu, tớ rất lo lắng cho cậu, chủ yếu là tớ cực kỳ tò mò không biết thể chất yếu đuối của cậu có chịu nổi hay không.
Nói gì thì nói, những người xung quanh chúng ta, người có vóc dáng giống ông trùm Tào không có nhiều đâu à nha.”
Giang Đào quay đầu đi, nói cho có lệ: “Cũng tạm được.”
Phương Nhụy liếc cô một cái, nhìn ra vấn đề: “Xem ra ông trùm Tào cũng lợi hại đấy chớ, nhìn cái vẻ phơi phới trên mặt cậu kìa.”
Giang Đào phản bác: “Đừng chỉ nói về mỗi tớ, thế Triệu Nhạc nhà cậu thì không thế nào?”
Hai người bạn thân thường có thể trò chuyện về bất kì chủ đề nào, Phương Nhụy không ngại mà trao đổi về câu chuyện của mình, khịt mũi nói: “Thì cũng không tệ, lúc mới bắt đầu suýt nữa là lấy mạng tớ luôn, nếu không phải anh ấy dỗ dành thì hôm sau chắc chắn tớ đã chặn số anh ấy rồi.”
Trong đầu Giang Đào không thể không so sánh sự khác biệt hình thể giữa Tào An và Triệu Nhạc.
Một người cao 1 mét 9, người kia cũng hơn 1 mét 8, nếu chỉ nhìn vào chiều cao thì theo lý thuyết “phần cứng” hẳn cũng không chênh lệch quá nhiều.
Phương Nhụy: “Tớ đã tra cứu rồi, trải nghiệm lần đầu tiên có liên quan đến kỹ thuật của người đàn ông.
Ông trùm Tào trông có vẻ hung dữ, nhưng thường ngày anh ấy đối xử với cậu rất lịch sự, chắc chắn lúc làm anh ấy cũng đáng tin cậy, hơn nữa với bản tính Đào của cậu, hai người hợp rơ nhau cũng là bình thường.”
Giang Đào thường bị Phương Nhụy lấy tên mình ra trêu chọc, cô đỏ mặt nói: “Tớ là bản tính Đào, vậy còn cậu là Nhụy đó, chẳng phải càng ấy ấy hơn sao?” (*)
(*)
Cho bạn nào quên thì “nhụy” là bộ phận chứa tế bào sinh dục cái ở thực vật.
Còn bản tính Đào chắc là ngon ngọt, mọng nước chăng
Phương Nhụy: “….
Đúng là cách “ăn mặn” hai tụi mình không giống nhau, tớ không ngờ có ngày cậu suy nghĩ đen tối như thế.”
Giang Đào tuy thắng ván này nhưng không hề tự hào, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười trên môi.
Phương Nhụy: “Nhưng mà, nói thật đi, đêm đầu tiên của cậu không đau chút nào sao?”
Giang Đào: “Có một chút.”
Phương Nhụy: “Khụ khụ, cậu đừng đánh tớ nhé, nhưng tớ không thể không hoài nghi liệu ông trùm Tào nhà cậu có phải chỉ được mỗi cái mã ngoài hay không.
Nếu không thì sao lần đầu lại không thấy đau chứ.”
Giang Đào lại đỏ mặt, cô cũng muốn làm chứng cho bạn trai của mình: “Lúc anh ấy nằm viện tớ đã thấy qua rồi mà, không phải chỉ có mỗi mã ngoài đâu.”
Phương Nhụy gật đầu: “Cậu kiến thức sâu rộng, tớ tin cậu mà.”
Giang Đào:……
Phía trước có đèn đỏ, Phương Nhụy dừng lại, nhìn sang cô bạn thân bên cạnh, cười nói: “Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện xem phim của tớ, đột nhiên tớ có một suy đoán.”
Giang Đào nghe xong, đôi mắt cô trừng lớn.
Phương Nhụy: “Nghĩ đến biểu hiện của cậu khi được ông trùm Tào theo đuổi, cái này hoàn toàn phù hợp với tính cách của anh ấy, cứ từng bước một tiến tới, miễn cho lần đầu tiên làm cậu sợ đến nỗi bỏ chạy như bé thỏ trắng.”
Từng bước một tiến tới…
Đây là lần đầu tiên Giang Đào thấy câu nói này có thể trở nên đen tối như vậy.
–
Thứ ba và thứ tư, Tào An chỉ đưa đón Giang Đào đi làm như bình thường mà không ám chỉ gì cả.
Cho dù anh có muốn ám chỉ thì Giang Đào cũng không đáp ứng, trừ khi anh tự nguyện tiết chế lại, bằng không với cường độ của anh thì Giang Đào chỉ có nước xin nghỉ phép vài ngày.
Sáng thứ năm, Tào An chở Giang Đào về tiểu khu Hòa Bình, hẹn 5 giờ chiều đến đón cô.
Giang Đào ngủ bù một giấc rồi dậy lúc 4 giờ chiều, sau đó cô tắm và trang điểm.
Bà ngoại đi ngang qua cửa phòng tắm, nhìn thấy cháu gái mới tô son xong đã lau sạch, liền cầm lấy một cây son khác lên tô, cười nói: “Cháu đừng quá lo lắng, Tiểu Tào được nuôi dạy thành một đứa trẻ như vậy thì chắc chắn gia đình nó cũng rất hòa đồng, thân thiện.”
Giang Đào biết điều đó.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An đã kể cho cô nghe ít nhiều về gia đình của anh, nhưng tối nay cô sẽ gặp người thật nên vẫn lo sợ.
Rốt cuộc Giang Đào cũng đã từ bỏ kiểu trang điểm cầu kỳ và chọn một kiểu trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản hơn.
Tào An đến sớm hơn 10 phút, anh mặc quần tây đen và áo sơ mi.
Giang Đào ở phòng ngủ thu dọn đồ đạc thì nghe bà ngoại trêu ghẹo anh: “Về gặp ba mẹ của cháu mà cháu ăn mặc chỉnh tề như thế làm gì?”
Tào An: “Tiểu Đào chắc chắn sẽ mặc đồ lịch sự, nếu cháu mặc đồ tùy tiện quá thì đứng bên cô ấy không có hợp ạ.”
Bà ngoại: “Cái thằng nhỏ này, biết để ý quá.”
Giang Đào đến trước gương soi toàn thân.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu be cùng với chiếc váy màu lam nhạt mà cô đã mua cùng Phương Nhụy lúc đi chọn quà cho Tào An.
Trông cô rất dịu dàng và hòa nhã.
Sau khi ngó nghiêng xong, Giang Đào đi ra ngoài.
Tào An ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với bà ngoại, nhìn thấy bạn gái đi ra, anh không còn nghe thấy lời gì nữa, chỉ có ánh mắt nhanh chóng nhìn qua người bạn gái mình.
Từ khi hai người xem mắt đến bây giờ, mỗi lần Giang Đào mặc quần áo mới, cô đều bị anh nhìn chăm chú như vậy.
Ánh mắt đó của anh tượng trưng cho sự tán thưởng.
“Rất đẹp đấy, nào, đứng cạnh nhau đi, bà chụp cho hai đứa một tấm.”
Bà ngoại vẫn ngồi tại ghế sô pha, tay cầm điện thoại lên.
Tào An đi đến bên cạnh Giang Đào, tay trái anh đút trong túi quần, còn tay phải ôm lấy bả vai Giang Đào.
Làm trò trước mặt bà ngoại mà anh không ngại chút nào.
Giang Đào hơi đỏ mặt nhưng vẫn tựa đầu vào ngực anh.
Sau khi chụp hình xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Giang Đào đang thay giày thì Tào An rất tự nhiên nói với bà ngoại: “Tối nay bà ngủ sớm đi ạ, cháu và Tiểu Đào có thể sẽ ở lại nhà ông nội một đêm.”
“Bà biết rồi, lái xe chậm thôi nhé.”
Giang Đào:……
Vừa ra khỏi nhà, cô liền nắm lấy cánh tay bạn trai mà véo liên tiếp 3 cái: “Ai mượn anh nói như vậy hả?”
Tào An để mặc cô cấu véo mình, cho đến khi cô tức giận buông tay ra, anh mới xoa đầu cô: “Anh không nói thì bà ngoại cũng đoán được mà, anh nói ra là để em khỏi tự lừa dối bản thân, nửa đêm lại muốn về nhà.”
Càng nghe anh giải thích càng thấy ám muội, Giang Đào bỏ lên xe trước.
Tào An biết cô không phải giận thật nên cười lái xe đi.
Mất khoảng nửa giờ để lái xe từ đây đến biệt thự của ông nội.
Cách biệt thự khoảng 10 phút, Tào An đưa điện thoại cho Giang Đào: “Em nhắn cho mọi người trong nhóm là mười phút nữa tụi mình sẽ đến nhé.”
Màn hình hiển thị nhóm chat của nhà họ Tào.
Giang Đào quét mắt nhìn qua những tin nhắn gần nhất, bắt chước giọng điệu của Tào An mà tag tên ba Tào, mẹ Tào: [Ba mẹ, chúng con còn 10 phút nữa là đến nơi.]
Ba Tào: [Biết rồi, không vội, chờ 2 đứa tới rồi ba mới bật bếp.]
Mẹ Tào: [Con đang trên đường à? Đang lái xe mà nhắn tin được hả?]
Giang Đào:……
Tào An một tay cầm tay lái, một tay lấy điện thoại về, gửi tin nhắn thoại: “Mấy tin nhắn lúc nãy đều do con dâu tương lai của ba mẹ gửi đấy.”
Giang Đào: ……
Nếu bạn trai của cô không lái xe, cô nhất định sẽ đánh anh một trận.
Mẹ Tào: [Hahaha, mẹ biết mà!]
Ba Tào: “Ba biết tỏng mà không thèm nói thôi, Tào Đại An con đừng quá đắc ý, mạnh miệng nói sớm quá coi chừng bị Tiểu Đào đá đấy nhớ!”
Mẹ Tào: “Anh nghĩ Tiểu An là anh à, không nắm chắc 100% thì nó không dám đưa Tiểu Đào về nhà đâu.”
Ba Tào: “Đâu có gì chắc chắn một trăm phần trăm? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, trừ khi Tiểu Đào bị nó uy hiếp nên không dám chia tay với nó.”
Mẹ Tào: “Kết hôn có thể ly hôn, vậy anh đối với cuộc hôn nhân này có bao nhiêu phần trăm không chắc đấy hử?”
Ba Tào: “Một phần trăm anh còn không có! Em là Bồ Tát sống, xin đừng có đá anh đi!”
Giang Đào nghe từng tin thoại một, sự xấu hổ và lo lắng của cô nhanh chóng biến thành một tràng cười không dứt, hai vợ chồng này cãi nhau thú vị thật.
Trước mặt dần hiện ra một khu biệt thự.
Ba phút sau, Tào An đậu xe bên ngoài một căn biệt thự ba tầng, trước biệt thự có một vườn hoa nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua thì không biết nó lớn bao nhiêu, chỉ biết hoa lá rất sum suê tươi tốt.
Giang Đào đi theo Tào An vào nhà.
Ba người bên trong biệt thự đi ra, ông cụ 80 tuổi có thân hình cao lớn, lưng hơi cong là ông nội Tào An – Tào Hưng Bang, hai vợ chồng Tào Chính Quân và Vu Thu đi theo sau lưng ông nội.
Trên mặt Tào Hưng Bang không có nét tức giận uy nghiêm, cũng không tỏ ra gượng cười, chỉ tận lực dùng ánh mắt hiền lành nghênh đón cô gái trẻ đứng bên cạnh cháu nội mình.
Tào Chính Quân trước khi đi ra ngoài đã nở một nụ cười nhiệt tình, giống như ông rất vui khi thấy con trai dã thú thành công bắt được một bé thỏ trắng mang về nhà.
Đối lập với hai cha con, Vu Thu vốn thanh lịch và xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất từ bi của một vị Bồ Tát sống.
Giang Đào không thể không tập trung vào mẹ của bạn trai: “Chào dì, dì so với bức ảnh mà Tào An cho cháu xem còn đẹp hơn nữa ạ.”
Khi gặp được đúng người, thốt ra lời khen ngợi là một chuyện vô cùng tự nhiên.
Vu Thu cười, kéo Giang Đào lại gần mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con dâu tương lai, nói: “Dì thì già rồi, còn Tiểu Đào rất đẹp gái, đừng sợ nhé, ông và chú đều rất thân thiện.”
Giang Đào đến chào hai người lớn tuổi còn lại.
Tào Chính Quân hơi hơi nheo mắt: “Sao bác cứ có cảm giác đã gặp qua cháu ở đâu rồi nhỉ?”
Tào An: “Lúc con nằm viện ba đã gặp qua, em ấy là y tá của Khoa ngoại tổng quát, chắc là ba đã gặp em ấy ở hành lang.”
Hơn bốn tháng đã trôi qua, ký ức về mấy ngày trong bệnh viện của Tào Chính Quân đã mơ hồ nên ông chấp nhận lời giải thích này, ông cũng không nhớ ra thực chất Giang Đào chính là cô y tá chăm sóc con trai mình.
Sau khi làm quen, cả năm người vào phòng khách nói chuyện.
Tào Chính Quân có chất giọng lớn, là một người giỏi xã giao, Vu Thu thì có khí chất tao nhã nhưng thật ra cũng rất giỏi giao tiếp, có hai người họ làm nóng bầu khí nên Giang Đào nhanh chóng vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ khi tới một ngôi nhà mới.
Tào Chính Quân vẫn luôn bóc phốt con trai, ông kể về những phiền toái anh gây ra lúc còn bé.
Giang Đào thích thú lắng nghe còn Tào An thì không mảy may quan tâm.
Rốt cuộc Tào Hưng Bang nói một câu khiến con trai mình câm nín: “Tiểu Tào so với con thì hiểu chuyện hơn nhiều, mấy chuyện con làm khi còn nhỏ, nếu không phải mẹ con ngăn cản thì ba đã ném con ra đường rồi.”
Tào Chính Quân: ……
Bữa tối này gần như trôi qua trong tiếng cười nói rôm rả.
Sau bữa ăn, cả nhà ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Chú chó giống Border Collie lông màu trắng đen nằm giữa Tào An và Giang Đào, đôi mắt to tròn như nước thường xuyên nhìn cô, như thể đang suy đoán cô gái xa lạ này và người nhà mà nó quen có mối quan hệ gì.
Tào An cầm tay Giang Đào.
Chú chó thấy thế, nó tựa như đã hiểu, cúi đầu cọ cọ vào mắt cá chân của Giang Đào.
Sau khi trò chuyện tới 8 giờ, Tào An ngỏ ý muốn đưa Giang Đào đi.
Tào Chính Quân: “Tiểu Đào lần đầu tới chơi, không ấy ở chơi thêm một chút?”
Vu Thu tinh ý, nói: “Tiểu An lần đầu tiên có bạn gái đón sinh nhật cùng, chắc chắn có nhiều kế hoạch hẹn hò khác, hai đứa mau đi đi, lần sau đưa Tiểu Đào tới chơi nữa nhé.”
Giang Đào vẫn giữ nụ cười tươi, mãi cho đến khi lên xe, cô thấp giọng hỏi Tào An: “Không phải anh nói buổi tối sẽ ngủ ở đây sao?”
Tào An nhìn qua: “Bên này có phòng nhưng không thích hợp.”
Giang Đào:……
Cô cúi đầu chơi điện thoại.
Vu Thu đã đoán sai rồi.
Tào An không lên kế hoạch hẹn hò đặc biệt gì cả, anh cứ thế mà chở bạn gái đến Gia Viên Phỉ Thúy, lúc này đã là 9 giờ tối.
Giang Đào cảm giác được anh muốn làm gì, sau khi thay dép trong nhà, cô liền đưa túi trong tay cho anh: “Em mua quà cho anh đó, anh tự cầm đi.”
Tào An nhận lấy chiếc túi.
Giang Đào đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính để rửa mặt.
Tào An lấy món quà ra, là một cái thắt lưng nam màu đen hiệu Armani.
Anh đi vào phòng tắm phụ.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Đánh răng rửa mặt xong, anh cởi thắt lưng trên người, thay vào đó là chiếc mà bạn gái vừa đưa cho.
Tào An lại đi vào phòng ngủ chính, cửa không khóa, anh đẩy cửa đi vào, vừa lúc Giang Đào cũng từ bên trong đi ra.
Ánh mắt họ chạm nhau, Giang Đào lo lắng cúi đầu xuống, cô không để ý món quà của mình đã được sử dụng.
Tào An lấy điện thoại di động ra, chụp hình với dây thắt lưng.
Giang Đào lúc này mới nhận ra, vừa xấu hổ vừa tò mò: “Anh làm gì vậy?”
Tào An: “Gửi cho chú út, để chú dạy dỗ em.”
Tuy biết anh chỉ đang nói đùa, song Giang Đào vẫn nhanh chóng đi tới giật lấy điện thoại của anh.
Giây tiếp theo, cô bị bạn trai nhấc bổng lên, dép lê rớt ra, đồng thời cô cũng bị anh đặt đứng lên chiếc ghế sô pha cực dài ở cuối giường.
Giang Đào kinh ngạc nhìn xuống chân mình, rõ ràng lần trước ở cuối giường không có ghế sô pha nào cả.
Tào An nhìn thẳng vào mắt cô, giải thích: “Đây là quà sinh nhật anh tự tặng cho mình.”
Ghế sô pha ở cuối giường cao 25 centimet, vừa đủ để bù đắp cho sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Việc sử dụng thế nào không cần nói cũng biết.
Giang Đào hoảng loạn, sợ mình không cẩn thận làm rớt điện thoại của anh nên cô đã ném điện thoại lên trên giường.
Tào An nắm tay cô đặt vào thắt lưng: “Ngụ ý của em rất tốt, nhưng lần sau đừng mua đồ đắt tiền như vậy, lãng phí lắm.”
Giang Đào quay mặt đi: “Không có ý gì hết, vì biết là anh có tiền nên cũng ngại mua đồ giá rẻ cho anh.”
Cô không thèm nghĩ sẽ dùng thắt lưng trói anh cả đời đâu nhé.
Tào An: “Anh có tiền nhưng anh không bao giờ phung phí.
Anh sẽ chỉ hào phóng với những người anh thích thôi.”
Anh càng nói thêm một từ thì khuôn mặt Giang Đào càng trở nên nóng hơn.
Cô nhớ lại lúc ở trong cửa hàng, khoảnh khắc cuối cùng quyết định mua thắt lưng này, Phương Nhụy đã tấm tắc trêu ghẹo: “Ngày thường cậu cần kiệm biết bao nhiêu, vậy mà mua quà tặng cho ông trùm Tào lại sẵn sàng bỏ ra nửa tháng lương lận.
Đây không phải là thắt lưng Armani, mà là ‘thắt lưng tình yêu’ của y tá Tiểu Đào.”
Yêu hay không yêu, rất thích là được.
“Giúp anh cởi ra đi.” Tào An hôn vành tai cô.
Giang Đào làm sao có thể giúp được, cô cụp mắt nói: “Tự anh làm đi.”
Tào An mặc kệ thắt lưng, trước tiên giúp cô kéo áo ra khỏi váy.
Độ cao rất vừa vặn.
Một tay anh ôm lấy gáy bạn gái, tay còn lại giúp cô cởi từng cúc áo, mới cởi đến giữa chừng lại thay đổi lộ trình.
Giang Đào không làm gì cả, hoàn toàn để anh dẫn dắt.
Chỉ là trong lòng cô có một bí mật, hay nói đúng hơn là một câu đố.
Hai cô bạn thân đưa ra câu đố và giả thiết đáp án, chỉ còn lại bước xác minh cuối cùng.
Khi hai người ngã xuống giường, vào lúc anh dường như hoàn toàn đắm chìm trong vị ngọt tình yêu, Giang Đào thận trọng và ngập ngừng đưa tay ra kiểm tra.
Khoảnh khắc cô chạm vào nó, tâm trí Giang Đào như nổ vang.
Tào An cũng dừng lại, cong eo nhìn cô.
Khuôn mặt hung dữ và lạnh lùng làm đôi mắt anh trở nên nguy hiểm.
Giang Đào lấy tay kia che mắt, hai lỗ tai đã đỏ bừng.
Thẹn thùng và sợ hãi, biểu hiện khác nhau rất rõ ràng.
Cổ họng Tào An trượt lên xuống, anh kéo tay cô ra, nhìn vẻ mặt quẫn bách bất an của cô, khàn giọng nói: “Thử đi em.”
Giang Đào:……
Bây giờ hối hận còn kịp không?.