Bỗng nhiên, Ninh Nhạc khựng lại. Bởi vì cô vừa nhìn thấy tia chán ghét trong mắt của Từ Thành.
Tại sao lại là chán ghét? Chán ghét ai? Hà Quân hay là... Thẩm Dương?
"Lớp trưởng." Ninh Nhạc cắt ngang.
"Hả hả? Chuyện gì vậy?" Từ Thành còn đang phân tích những mặt xấu khi động phải hai người kia thì bỗng bị tiếng gọi của Ninh Nhạc làm cho giật mình. Giọng điệu này của cô hơi khác so với trước đây thì phải.
Ninh Nhạc nhìn thẳng vào mắt của cậu: "Cậu không thích hai người họ?"
Nụ cười trên môi của cậu nhạt dần rồi tắt hẳn: "Cũng... cũng không phải không thích, chỉ là... chỉ là... họ quá yêu nghiệt mà thôi."
Yêu nghiệt? Cô nghi ngờ nhìn cậu.
"Họ có tất cả... từ gia thế, ngoại hình, cho đến thành tích học tập... họ được rất nhiều người thích... còn tớ..."
"Như vậy thì sao?"
Từ Thành dừng lại, không thể tin nổi mà nhìn cô.
"Việc cậu thích hay ghét ai, tớ không quan tâm, thay vì cậu cứ nhìn người khác rồi ao ước, ghen tị thì hãy cải thiện bản thân đi. Còn nữa, sau này những bài không biết cậu có thể đến văn phòng hỏi thầy cô, tớ tin thầy cô sẽ rất sẵn sàng giải đáp cho cậu."
Dứt lời, dưới ánh mắt trợn tròn của Từ Thành, Ninh Nhạc xoay người bước đi, một chút mặt mũi cũng không chừa cho người ta.
Chịu thôi, cô không thể nghe được những lời nói không tốt về cậu ấy.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
"Biết không có kết quả, nên tớ đang tập không thích cậu nữa, nhưng mỗi lần nghe người khác nói những lời không hay về cậu, tớ lại không chịu được."
Ninh Nhạc chỉ viết một câu như vậy, sau đó đóng cuốn sổ lại, ánh mắt lại nhìn đến ngôi biệt thự đối diện.
Ngày nào cũng vậy, cô sẽ dậy thật sớm, sau đó nhìn cậu được tài xế đưa đi học, tối về lại đợi cậu chơi với mèo ở ngoài vườn xong mới đi ngủ.
Nhiều lúc, Ninh Nhạc cảm thấy bản thân thật may mắn, ở đối diện nhà cậu, có thể nhìn cậu mỗi ngày ở một vị trí độc nhất vô nhị, có thể nhân lúc cậu không biết mà chụp bóng lưng của cậu.
Ngôi biệt thự hôm nay yên tĩnh hơn mọi ngày. Cô đợi mãi, đợi mãi mà không thấy cậu đâu cả.
Thầm tự cười mình, chẳng lẽ ngày nào cậu ấy cũng phải ra ngoài vườn cho cô ngắm sao? Buồn cười thật đấy.
Kim đồng hồ đã chỉ mười giờ tối, hình bóng cô mong vẫn chưa xuất hiện, Ninh Nhạc cụp mắt, giơ tay chuẩn bị kéo rèm.
Bỗng nhiên, đồng tử cô co rụt lại, sau đó không còn suy nghĩ gì nữa mà chạy thẳng xuống lầu, mở toang cổng ra.
Cô thấy cả người cậu đầy máu, gục trước cổng biệt thự.
"Thẩm Dương? Thẩm Dương?" Cô run rẩy chạm vào cậu, liên tục lau máu đang chảy bên môi cậu.
"Cậu ráng chịu đựng một chút, tôi gọi người cho cậu." Cô rút bàn tay của mình lại, muốn đứng lên bấm chuông gọi người trong biệt thự ra.
Nhưng Thẩm Dương vốn đang bất tỉnh bỗng nhiên mở mắt ra, cầm chặt lấy tay cô, nhìn cô chằm chằm.
Ninh Nhạc cúi xuống vuốt nhẹ tóc cậu: "Không sao, cậu sẽ không sao đâu."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều máu như vậy, cả người đều không tự chủ được mà run lên.
Thẩm Dương sẽ không sao cả, cậu ấy sẽ không sao.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô vẫn không chịu buông, Ninh Nhạc không gỡ ra được, đành phải ôm lấy cậu, cố gắng dịu dàng nhất có thể: "Cậu bỏ tay ra, tớ đi bấm chuông một chút, sau đó sẽ quay lại cho cậu nắm, được không?"
Thẩm Dương không trả lời, nhưng may là bàn tay dần thả lỏng ra.
Ninh Nhạc chớp thời cơ, nhanh chóng đứng dậy bấm chuông liên tục, đến khi người làm trong nhà đi ra, Thẩm Dương được đỡ vào trong, Ninh Nhạc vẫn còn run rẩy.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, đoàn người đang đỡ đi cũng dừng lại, quay lại nhìn cô.
Cô nhìn thấy Thẩm Dương đang nhìn mình, trời tối quá, cô không thấy rõ được ánh mắt đó của cậu có vẻ là gì.
Một người đàn ông trung niên quay lại nói với cô: "Cô bé, hay là con vào cùng mọi người đi?"
Thẩm Dương vẫn đang nhìn cô, nhưng hình như ánh mắt đó dịu hơn vừa rồi.
Đáng lẽ cô nên từ chối, nhưng khi nhìn hai bàn tay đầy máu của mình, cô lại gật đầu: "Vâng ạ."
=====
Rất nhanh, bác sĩ riêng của Thẩm Dương đã đến.
Cậu cũng không nhìn chằm chằm cô nữa, đã rơi vào hôn mê.
Ninh Nhạc không theo mọi người vào trong, cô và quản gia ngồi ở bên ngoài.
"Cô bé là bạn học của cậu chủ đúng không?"
"Vâng... ạ, cháu học cùng lớp với cậu ấy ạ."
Quản gia gật gật đầu: "Vừa rồi phải cảm ơn cháu, nếu không có cháu..."
"Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là cháu vừa lúc thấy thôi ạ." Ninh Nhạc vội xua tay.
Quản gia nhìn bàn tay và áo đầy máu của cô, nhanh chóng sai người đưa cô đi thay đồ: "Cô bé, người cháu dính nhiều máu quá, nếu về nhà như vậy, cha mẹ sẽ lo lắng lắm đó, người hầu sẽ đưa cháu đi thay đồ."
"Không... không cần..." Dù sao cô cũng ở nhà một mình.
Nhưng họ rất kiên quyết, Ninh Nhạc chỉ có thể đi theo.
Cô muốn ở nơi mà cậu sinh sống lâu hơn một chút, muốn xem cậu có sao không...