Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Đến khi Ninh Nhạc trở lại phòng khách, vị bác sĩ riêng kia đã ra ngoài.

"Cậu chủ không sao, chỉ là mất máu quá nhiều."

Quản gia thở phào: "Cậu chủ mà có làm sao, bà chủ sẽ không chịu nổi mất."

Bác sĩ cũng nở nụ cười, sau đó quay sang nhìn Ninh Nhạc, gật gật đầu: "Cũng phải cảm ơn cháu, đêm hôm thế này còn làm phiền cháu nữa... nhưng mà... cháu có thể vào xem cậu chủ một chút được không? Cậu ấy tỉnh rồi, vừa hỏi cháu đó."

Ninh Nhạc bất ngờ ngước mắt lên, không thể tin được mà nhìn bác sĩ: "Cháu ấy ạ?"

Cậu ấy tìm cô sao?

Nhịp tim lại gia tốc, làm thế nào cũng không chậm lại được, hơn nữa có xu hướng càng lúc càng nhanh.

"Đúng rồi, có lẽ cậu chủ có chuyện muốn nói với cháu."

"Với cháu ạ?" Cô và Thẩm Dương có chuyện gì để nói sao?

Có lẽ là để cảm ơn việc vừa rồi nhỉ? Được rồi, dù thế nào đi nữa, được nói chuyện riêng với cậu cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, tất cả trang web khác đều là reup!]

Ninh Nhạc bước vào phòng dưới ánh mắt không rõ của quản gia và bác sĩ.

Vừa bước vào phòng, cô đã cảm nhận được bầu không khí u ám, bí bách.

Bởi vì cả một căn phòng đều bao trùm bởi màu đen.


Từ tường, rèm cửa cho đến ga giường, bàn học.

Ngoài những chiếc cúp, giấy khen và những bộ logo trong tủ thì hầu hết tất cả mọi thứ đều có màu đen.

Trái ngược với những gì chủ nhân của nó biểu hiện.

Cậu hay cười như vậy kia mà.

Rất nhanh, mọi sự chú ý của cô đều dồn lên thiếu niên trên giường.

Cậu cũng đang nhìn cô, sau đó mở miệng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Nhưng có nằm mơ Ninh Nhạc cũng không ngờ rằng câu đầu tiên cậu nói với cô lại là: "Tôi ghét cậu."

Ninh Nhạc: "?"

Thẩm Dương nói xong liền chùm trăn lên đầu, trốn mất.

Ninh Nhạc: "???"

Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Xin lỗi, nhưng mà bỗng nhiên Ninh Nhạc lại nhớ đến hình ảnh Coca giận dỗi mỗi khi cô thân thiết với con chó khác quá.

"Ừm, Thẩm Dương...?"

Ninh Nhạc chần chừ nhìn người một cục trên giường, cố gắng không để bản thân thất thố bật cười.

Không có tiếng trả lời.

Cô quyết định lại gần hơn một chút, đến khi đứng cạnh giường mới dừng lại.

"Cậu ổn hơn chưa? Nếu ổn rồi thì..."

"Tại sao lại là cậu ta?"

Lời nói của Ninh Nhạc bị cắt ngang bởi người đang nằm trong chăn.

Bởi vì cậu chùm chăn, Ninh Nhạc không chắc những gì cô nghe là đúng.

Cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại: "Cậu nói ai cơ?"

Vì muốn nghe rõ hơn, cô hơi cúi người về hướng thiếu niên nằm. Nhưng nào ngờ được thiếu niên lại bất ngờ ngồi bật dậy chứ.

Vì thế nên, cảnh tượng bây giờ rất giống như cô đang cúi xuống để... hôn đối phương.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Chính Ninh Nhạc cũng không phát hiện ra trái tim lúc này của cô đập nhanh đến mức nào.


Hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau.

Chưa bao giờ cô gần cậu đến như vậy.

Bỗng nhiên, câu nói cậu ghét cô khi đó lại vang lên. Ninh Nhạc giống như tỉnh giấc mộng, liên tục lùi về sau ba bước.

"Sợ tôi đến như vậy à?"

Thẩm Dương có vẻ rất khó chịu, gương mặt dù nhợt nhạt vì mất máu cũng không che giấu được khí chất ngang tàng của cậu.

Ninh Nhạc lấy lại bình tĩnh, lại trở về dáng vẻ bình thường của mình, trả lời: "Không sợ."

"Vậy thì là ghét tôi à?" Thiếu niên cố tình làm khó.

Thấy cậu đã được băng bó chu đáo, không chảy máu nữa, Ninh Nhạc yên tâm, vì vậy cô không muốn trả lời cậu nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt nóng rực của cậu mà thôi: "Nếu cậu đã không có chuyện gì thì tớ về trước."

Nhưng cô vừa bước đến cửa, còn chưa kịp vặn nắm tay thì đã bị một bàn tay ở đằng sau níu lấy.

"Nói đi là đi như vậy à?". Đọc 𝘁hêm 𝒏hiề𝐮 𝘁r𝐮𝘆ệ𝒏 ở ( 𝘁rùm𝘁 r𝐮𝘆ệ𝒏.𝒱𝘕 )

Không biết cậu đã rời giường từ bao giờ rồi.

Ninh Nhạc theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay nóng rực kia, nhưng khi nhìn đến vết máu đang lan rộng trên áo cậu, cô lại dừng lại.

"Cậu đừng cử động mạnh nữa! Động đến vết thương rồi, tớ đi ra ngoài gọi bác sĩ."

Nhưng làm thế nào cậu cũng không cho cô đi, cố chấp hỏi: "Cậu ghét tôi đúng không?"

Bản năng nói cho cô biết lúc này không thể làm trái ý cậu, vậy nên cô lắc đầu: "Không ghét cậu."

Cuối cùng cũng được cô trả lời, dường như cậu rất thỏa mãn, nhưng chỉ mấy giây sau, nét mặt lại căng lại, nheo mắt, cúi đầu nhìn cô: "Không ghét tôi, nhưng lại thích Từ Thành?"

Ninh Nhạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, lần đầu tiên cô nghi ngờ IQ của một người như vậy, hai vế của câu này có liên quan đến nhau sao? Không có được không? Rốt cuộc là Thẩm Dương này làm sao vậy? Bị thương đến trên đầu luôn rồi sao?


Nghĩ đến đây, cô lo lắng nhìn về phía đầu của cậu, không nhìn thấy vết thương nào thì lại tiếp tục nghi ngờ. Hay là bị thương bên trong nên nhìn từ ngoài không thấy được? Như vậy thì nguy hiểm quá, vẫn nên báo với bác sĩ vẫn hơn.

Dường như nhận ra ý định muốn thoát khỏi mình của cô, Thẩm Dương càng giữ chặt người hơn, gương mặt điển trai chết người lúc này âm trầm nặng nề: "Sao cậu không trả lời tôi, cậu thích tên Từ Thành kia thật à?"

Bây giờ Ninh Nhạc mới chịu thoát ra khỏi các ảo tưởng của mình, tập trung vào trọng tâm câu hỏi của cậu.

Ghét cậu? Không có. Thích lớp trưởng? Càng không có.

"Không ghét cậu, không thích lớp trưởng."

Những tưởng trả lời xong thì mọi chuyện sẽ xong, nhưng cô làm thế nào cũng không ngờ được, con người này lại càng tức giận hơn.

"Lớp trưởng? Gọi thân mật như vậy, suốt ngày chỉ có lớp trưởng lớp trưởng."

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu này của cậu, nhất thời không theo kịp, vậy nên cứ đứng ngơ ra đó nhìn cậu.

Thẩm Dương thấy cô không trả lời, người càng ép sát hơn, gằn từng chữ một: "Chính vì tên đó mà tôi mới ra nông nỗi này này."

"Lớp trưởng đánh cậu sao?" Cô liên tưởng đến thân hình m7 của Từ Thành, sau đó nhìn thân cao gần m9 của cậu, dùng ánh mắt nói lên tất cả."

"Tên đó động phải đám côn đồ, tôi đến giúp, quay qua quay lại thì người đã chạy mất rồi."

Đến cuối, giọng điệu còn lộ chút tuổi thân, giống như là... đang cáo trạng vậy.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận