Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

"Đi." Ninh Nhạc rốt cuộc nói ra.

Ánh mắt Thẩm Dương sâu hơn một chút, hắn không ngốc, suốt năm năm qua, cô luôn tránh né việc này, rốt cuộc là cô đang sợ cái gì?

"Ninh Nhạc." Thẩm Dương khẽ gọi tên cô.

Ninh Nhạc đáp lại bắng cái quay đầu, tuy bình thường cô không nói chuyện với hắn, nhưng mỗi khi hắn gọi, cô đều sẽ thành thật nhìn hắn, đây cũng coi như cách tương tác đặc trưng của hai người.

Ngay tại lúc cô quay lại, một đôi môi đã chính xác phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Thẩm Dương nhận thấy sự phán khảng của cô, liền dùng một tay ôm lấy đầu cô, sau đó càng hôn càng mãnh liệt hơn.

"Ưm... ưm... " Nước mắt sinh lý chảy ra, nếu bây giờ còn không dừng lại, cô không biết phải đến công ty như thế nào nữa.

Bàn tay còn lại của hắn từ eo thon nhỏ, di chuyển dần lên phía trên, chuẩn xác bao trọn một bên đồi núi của cô.

"Kh... ức... không thể... ưm..." Hai bàn tay nhỏ gầy của cô chỉ có thể không ngừng cào cấu lưng của người đàn ông

Nhưng đối với hắn, như vậy càng làm hắn tăng thêm dục vọng mà thôi.

Một lần nữa bị đẩy xuống chăn nệm êm ái, Ninh Nhạc đã mơ hồ không còn biết bản thân đang làm gì nữa rồi.


Thẩm Dương nắm lấy mắc cá chân nhỏ xinh của cô, khẽ hôn lên đó, đôi mắt vẫn không rời người bên dưới, không bỏ qua bất kì nét mặt nào của cô.

Đôi môi sưng đỏ, hai má ửng hổng, đôi mắt lonh lanh ánh nước nhìn hắn

Vậy nên, Thẩm Dương điên cuồng.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]

=====

Ninh Nhạc về nhà, như thói quen, cô nhìn sang biệt thự đối diện.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, cô liền sửng sờ.

Thẩm Dương - người vốn phải ở trong phòng dưỡng thương, lúc này lại đang đứng trước cổng, hai tay đút vào túi, đầu tựa vào tường.

Cậu mặc đồ ở nhà, áo thun trắng, quần short đen, mái tóc rũ xuống hơn thường ngày một chút, thấy người đến thì nhẹ nhàng nhướng mắt nhìn xem, khi nhìn thấy cô thì đôi mắt ấy không di chuyển nữa.

Ninh Nhạc nhìn cậu từng bước từng bước đến gần, gương mặt thì bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập liên tục phản bội chủ nhân.

Đến khi cách cô khoảng hai bước chân, cậu mới dừng lại. Nhìn từ khoảng cách này, nếu không phải bản thân chính là người phát hiện ra cậu vào tối hôm qua thì cô sẽ cho rằng cậu không làm sao cả, vì cậu quá bình thường, ngay cả sắc mặt cũng chẳng thay đổi là bao.

"Cho tôi mượn vở." Câu đầu tiên cậu nói với cô là câu này.

Ninh Nhạc phải mất một lúc mới hiểu được cậu đang nói gì, Thẩm Dương mượn vở của cô sao?

Thấy cô mãi không trả lời, Thẩm Dương cũng không thúc giục, chỉ là cậu tiến thêm một bước, thu hẹp khoảng cách của hai người, sau đó cúi xuống nói với cô: "Tôi không thể đến trường, bài học trên lớp đều bị bỏ lỡ."

Thiếu niên vừa tiến một bước, cô liền lùi lại một bước, nghe cậu nói vậy liền không do dự gì mà mở cặp, lấy vở ra đưa, còn không nhịn được nói: "Những điểm quan trọng, tớ đều khoanh vùng lại, cậu có thể chú ý kĩ hơn một chút."

Thẩm Dương cầm chồng vở, không nhìn vở mà nhướng mày nhìn cô: "Tốt bụng vậy sao? Không sợ tôi cướp mất hạng nhất của cậu à?"

Ninh Nhạc không ngờ cậu lại để ý chuyện này, cô... cô nhất thời không biết trả lời sao cả.

Nhìn vẻ lúng túng của cô, cuối cùng Thẩm Dương không trêu nữa, gương mặt nghiêm lại: "Nghe nói tên Từ Thành kia lôi cậu vào chuyện hôm qua? Học bài đến khuya?"


Cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao bạn bè của cậu cũng nhiều như vậy, một chút tin tức này sao mà cậu không biết được chứ. Vậy nên Ninh Nhạc dứt khoát gật gật đầu.

"Cảm giác thế nào? Có tức giận không?" Thẩm Dương lại tiến lên một bước, dò hỏi cô.

Ninh Nhạc không quen với cảm giác bị áp bức này, cô lại muốn lùi lại một chút thì bị đối phương cầm tay kéo lại, mũi của cô đập vào ngực đối phương, đau đến mức suýt chút nữa nước mắt rơi ra.

"Đau..." Ninh Nhạc nhẹ nỉ non một tiếng.

Không ngờ người nào đó lại cuống cuồng lên, bưng mặt cô lên xem thử, thấy mũi của cô đỏ ửng cả lên, liền như đồ ngốc mà thổi thổi.

Ninh Nhạc bị thổi đến mức nghi ngờ nhân sinh, đến mắt cũng không dám mở nữa.

Đợi một lúc, đối phương rõ ràng đã hết thổi rồi nhưng hai tay vẫn đang ôm mặt cô, Ninh Nhạc nghi ngờ mở mắt ra.

Thẩm Dương bỗng nhiên bật cười, cuối cùng cũng tha cho hai bên má của cô. Hắn nhìn lại, bây giờ không chỉ mũi cô đỏ nữa, mà là cả hai má cũng đỏ theo.

Chậc, là da này yếu ớt qua, hắn còn chưa dùng lực...

"Từ Thành nợ tiền không trả, đám người hôm qua là đến đòi nợ." Thẩm Dương vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô, muốn xem xem cô có đau lòng hay không.

Ninh Nhạc gật đầu, cũng không quan tâm nhiều đến người này lắm, điều cô quan tâm là đầu gối bi bầm của cậu, vừa nãy ở xa, bây giờ gần rồi, cô mới chú ý thấy chân cậu có nhiều vết bầm.

Hẳn là... đau lắm.

Nhìn thấy vẻ không quan tâm của cô, Thẩm Dương hài lòng, sau đó lại nói tiếp: "Cậu ta dính dáng đến cờ bạc, ban đầu thắng lớn, nhưng về sau không may mắn như vậy nữa, vì vây liền nợ kha khá tiền."


Lại tiếp tục quan sát thiếu nữ, thấy cô không tập trung, ánh mắt cứ như có như không mà nhìn chân cậu.

Thẩm Dương cúi xuống, nhìn mấy vết bầm trên chân, ở nơi mà Ninh Nhạc không thấy khẽ nhếch khóe môi lên.

"Được rồi, mấy cuốn vở này ngày mai tôi sẽ trả, về đi." Nói xong còn chuẩn bị quay người đi thật.

Ninh Nhạc vội vàng kéo áo thiếu niên: "Từ từ..."

"Thẩm... Thẩm Dương... chân của cậu..." Ninh Nhạc muốn nói lại thôi, cô không có quyền gì để quan tâm cậu cả.

"Này sao? Xước sơ thôi, không cần quan tâm." Nói xong, Thẩm Dương vẫn đi tiếp.

Lần nãy, cậu đi được bốn bước rồi mà người vẫn không thấy đâu, rốt cuộc vẫn mặt dày quay đầu lại, phát hiện vậy mà cô lại chạy vào trong nhà, còn chạy rất nhanh.

Thẩm Dương: "..."

Mẹ nó.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận